[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 17:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Ôn Tự Cẩm chỉ đơn giản nghĩ đến cuộc đời mình trước kia đơn độc, rồi lại nghĩ đến việc có người đồng hành bên cạnh. Cảm giác ấy… dường như cũng không tồi.
“Kia… được.” Cuối cùng, Ôn Tự Cẩm thốt ra hai chữ ngắn gọn.
Đưa cậu bé đầy tâm tư phức tạp về giường ngủ, nàng lại đi dạo một vòng quanh sân, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Trước đây, nàng vốn không định gắn bó lâu dài với mấy đứa trẻ này, nên chỉ ứng phó qua loa. Nhưng nếu phải cùng nhau sống lâu dài, một số chuyện cần phải tính toán rõ ràng.
Suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng nàng dần yên ổn trở lại rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
***
Thời buổi loạn lạc, thiên tai đổ xuống, những kẻ khổ nhất luôn là dân thường nghèo khổ. Người từ các huyện, các trấn nhỏ đổ về thành để tránh nạn.
Như huyện Minh Dương dưới quyền An Dương quận, người dân ở trấn Hoàng Hôn gần như đã bỏ đi sạch. Tuy An Dương quận cũng có dân nghèo, nhưng kẻ giàu có nhiều không kể xiết, nên lương thực vẫn còn đủ dùng, chưa đến mức phải ăn cỏ dại hay vỏ cây để sống.
Dĩ nhiên, thức ăn có thể tìm ở bên ngoài thì từ lâu đã bị người ta vét sạch. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách tìm kiếm trong lòng đất.
***
Sáng sớm hôm sau, Ôn Tự Cẩm vác theo một cái xẻng lớn, chuẩn bị ra ruộng đào “bảo bối”.
Yến Nguyệt Sanh muốn giữ đúng lời hứa hôm qua, chống gậy đòi theo bằng được. Ôn Tự Cẩm đành đưa cho cậu một cái rổ nhỏ để mang.
Thấy vậy, Yến Minh Lãng cũng không chịu ở nhà. Cậu bé cố lấy hết can đảm nói: “Ca ca chân không tiện còn làm việc được, ta khỏe mạnh, chẳng lẽ lại trốn ở nhà?”
Ôn Tự Cẩm nhìn cậu bé chưa đầy một mét, khóe miệng khẽ giật giật.
Như đổ thêm dầu vào lửa, Yến Thủy Linh cũng chạy đến, đôi mắt long lanh nịnh nọt: “Tỷ tỷ, Thủy Linh muốn đi cùng tỷ, không muốn ở nhà một mình đâu.”
Thôi thì đành cả nhà cùng xuất động vậy.
Nàng đưa cho Yến Thủy Linh một cái rổ con, cho Yến Minh Lãng một cái cuốc nhỏ, còn Yến Nguyệt Sanh mang một cái rổ lớn. Ôn Tự Cẩm thì vác theo chiếc xẻng to.
Bốn tỷ đệ vừa định ra khỏi cửa thì Tần Nham từ đâu chui ra. Trên khuôn mặt lém lỉnh của nàng thoáng chút ngượng ngùng, hai tay cứ xoắn lấy vạt áo, như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Ôn Tự Cẩm nhếch môi, chỉ vào chiếc bao tải trên đất: “Ngươi mang cái túi này đi.”
“Vâng, được!” Tần Nham vui vẻ gật đầu, xách bao tải chạy theo sau.
Năm đứa trẻ lũ lượt kéo nhau ra đường, tạo thành một hàng dài khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
Thế nhưng khi đến khu đất hoang gần cổng thành, chẳng còn ai chú ý đến bọn họ nữa.
Mấy đứa trẻ hí hửng định đào rau dại ăn, nhưng chẳng ngờ đất đã bị lật tung từ lâu, tất cả những gì ăn được đã bị người ta lấy sạch. Chỉ còn lại những đám đất trống trơn.
Giữa mùa hè, lẽ ra đồng ruộng phải xanh tốt, nhưng giờ đây, chỗ nào cũng bị đào bới nham nhở, trông như vừa bị chó gặm qua.
“Tỷ tỷ, sao ở đây chẳng còn gì cả?” Yến Minh Lãng thất vọng thốt lên.
Yến Thủy Linh ôm chiếc rổ nhỏ, chu môi nói:
“Vậy chẳng lẽ chuyến này chúng ta lại tay không mà về sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Ôn Tự Cẩm nở nụ cười đầy bí ẩn, dùng chân đạp mạnh cây xẻng xuống đất, rồi dồn sức bẩy một nhát.
Mấy đứa trẻ đứng xung quanh ngạc nhiên nhìn, tự động tụ lại thành một vòng tròn.
Mọi người thường hái rau chỉ lấy phần lá và ngọn, chẳng ai nghĩ tới việc tìm ở dưới đất. Nhưng một nhát xẻng của Ôn Tự Cẩm đã lật tung lên vô số thứ ẩn giấu bên dưới.
“Kia… được.” Cuối cùng, Ôn Tự Cẩm thốt ra hai chữ ngắn gọn.
Đưa cậu bé đầy tâm tư phức tạp về giường ngủ, nàng lại đi dạo một vòng quanh sân, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Trước đây, nàng vốn không định gắn bó lâu dài với mấy đứa trẻ này, nên chỉ ứng phó qua loa. Nhưng nếu phải cùng nhau sống lâu dài, một số chuyện cần phải tính toán rõ ràng.
Suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng nàng dần yên ổn trở lại rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
***
Thời buổi loạn lạc, thiên tai đổ xuống, những kẻ khổ nhất luôn là dân thường nghèo khổ. Người từ các huyện, các trấn nhỏ đổ về thành để tránh nạn.
Như huyện Minh Dương dưới quyền An Dương quận, người dân ở trấn Hoàng Hôn gần như đã bỏ đi sạch. Tuy An Dương quận cũng có dân nghèo, nhưng kẻ giàu có nhiều không kể xiết, nên lương thực vẫn còn đủ dùng, chưa đến mức phải ăn cỏ dại hay vỏ cây để sống.
Dĩ nhiên, thức ăn có thể tìm ở bên ngoài thì từ lâu đã bị người ta vét sạch. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách tìm kiếm trong lòng đất.
***
Sáng sớm hôm sau, Ôn Tự Cẩm vác theo một cái xẻng lớn, chuẩn bị ra ruộng đào “bảo bối”.
Yến Nguyệt Sanh muốn giữ đúng lời hứa hôm qua, chống gậy đòi theo bằng được. Ôn Tự Cẩm đành đưa cho cậu một cái rổ nhỏ để mang.
Thấy vậy, Yến Minh Lãng cũng không chịu ở nhà. Cậu bé cố lấy hết can đảm nói: “Ca ca chân không tiện còn làm việc được, ta khỏe mạnh, chẳng lẽ lại trốn ở nhà?”
Ôn Tự Cẩm nhìn cậu bé chưa đầy một mét, khóe miệng khẽ giật giật.
Như đổ thêm dầu vào lửa, Yến Thủy Linh cũng chạy đến, đôi mắt long lanh nịnh nọt: “Tỷ tỷ, Thủy Linh muốn đi cùng tỷ, không muốn ở nhà một mình đâu.”
Thôi thì đành cả nhà cùng xuất động vậy.
Nàng đưa cho Yến Thủy Linh một cái rổ con, cho Yến Minh Lãng một cái cuốc nhỏ, còn Yến Nguyệt Sanh mang một cái rổ lớn. Ôn Tự Cẩm thì vác theo chiếc xẻng to.
Bốn tỷ đệ vừa định ra khỏi cửa thì Tần Nham từ đâu chui ra. Trên khuôn mặt lém lỉnh của nàng thoáng chút ngượng ngùng, hai tay cứ xoắn lấy vạt áo, như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Ôn Tự Cẩm nhếch môi, chỉ vào chiếc bao tải trên đất: “Ngươi mang cái túi này đi.”
“Vâng, được!” Tần Nham vui vẻ gật đầu, xách bao tải chạy theo sau.
Năm đứa trẻ lũ lượt kéo nhau ra đường, tạo thành một hàng dài khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
Thế nhưng khi đến khu đất hoang gần cổng thành, chẳng còn ai chú ý đến bọn họ nữa.
Mấy đứa trẻ hí hửng định đào rau dại ăn, nhưng chẳng ngờ đất đã bị lật tung từ lâu, tất cả những gì ăn được đã bị người ta lấy sạch. Chỉ còn lại những đám đất trống trơn.
Giữa mùa hè, lẽ ra đồng ruộng phải xanh tốt, nhưng giờ đây, chỗ nào cũng bị đào bới nham nhở, trông như vừa bị chó gặm qua.
“Tỷ tỷ, sao ở đây chẳng còn gì cả?” Yến Minh Lãng thất vọng thốt lên.
Yến Thủy Linh ôm chiếc rổ nhỏ, chu môi nói:
“Vậy chẳng lẽ chuyến này chúng ta lại tay không mà về sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Ôn Tự Cẩm nở nụ cười đầy bí ẩn, dùng chân đạp mạnh cây xẻng xuống đất, rồi dồn sức bẩy một nhát.
Mấy đứa trẻ đứng xung quanh ngạc nhiên nhìn, tự động tụ lại thành một vòng tròn.
Mọi người thường hái rau chỉ lấy phần lá và ngọn, chẳng ai nghĩ tới việc tìm ở dưới đất. Nhưng một nhát xẻng của Ôn Tự Cẩm đã lật tung lên vô số thứ ẩn giấu bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.