[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 1:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
"Tỷ tỷ, đừng bán bọn ta, làm ơn đừng bán bọn ta."
Tiếng khóc non nớt vang lên bên tai, Ôn Tự Cẩm giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt, nàng đã thấy hai đứa bé gầy gò như que củi ôm chặt chân mình, nước mắt giàn giụa, ánh mắt hoảng sợ như sắp bị bỏ rơi. Cách đó không xa, một thiếu niên với chân què ngã dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu, căm phẫn cắn chặt môi dưới, như thể muốn nuốt trọn nỗi tức giận không thể nói ra.
Đầu Ôn Tự Cẩm ong ong như bị búa bổ, hàng loạt ký ức như nước lũ tràn về.
Nàng tên là Ôn Tứ Cân (Ôn Bốn Cân - 温四斤) — một cái tên vừa thô kệch vừa khó nghe. Cha ruột mất sớm, mẹ nàng tái giá vào Yến gia, từ đó nàng trở thành kế tỷ của ba đứa trẻ này. Cuộc sống không sung túc nhưng vẫn có thể gắng gượng qua ngày. Thế nhưng, thiên tai ập đến, mấy năm liền hạn hán kéo dài, đất đai cằn cỗi, nạn đói hoành hành khắp nơi. Để tìm đường sống, dân làng ùn ùn gói ghém hành lý bỏ xứ ra đi.
Nhưng người đông thì chuyện rối loạn cũng theo đó mà sinh. Gia đình họ bị tách khỏi đoàn người Yến gia. Sau đó, mẹ ruột và cha kế cũng biệt tăm biệt tích, chỉ còn lại ba đứa trẻ và nàng - một vị kế tỷ chẳng mấy thân thiết - chật vật lê bước trên con đường trốn chạy.
Lẽ ra tình cảnh này nên là huynh đệ tỷ muội nương tựa vào nhau. Thế nhưng vị "kế tỷ" này lại khác. Nàng căm ghét ba đứa trẻ vì cho rằng chúng đã cướp mất tình thương của mẹ. Trong cơn khốn cùng, nàng còn định bụng bán hai đứa nhỏ để đổi lấy chút lương thực.
Nếu thời bình, bán con có thể chỉ là đổi chủ mới. Nhưng giữa thời nạn đói hoành hành, bán con nghĩa là biến chúng thành lương thực.
Ý nghĩ đó khiến Ôn Tự Cẩm rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy hai gã đàn ông trung niên gầy gò, ánh mắt tham lam soi mói hai đứa bé bên chân nàng, như sói đói nhìn mồi.
"Ê, tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi bán hay không bán?" Một tên lùn nhíu mày sốt ruột, giọng khàn khàn đầy bực dọc. "Chúng ta đợi ngươi đã một lúc lâu rồi đấy. Không bán thì để chúng ta đi tìm người khác."
Hắn vừa nói vừa cầm cục lương khô đã mốc meo trong tay, như thể đang nắm giữ một món bảo vật hiếm có. Thời buổi này, dù là vỏ cây hay rễ cỏ cũng bị người ta tranh giành, một mẩu lương khô mốc meo cũng đáng giá như vàng ròng.
Bụng Ôn Tự Cẩm réo lên một tiếng rõ to, cổ họng khô khốc. Tên trung niên nhếch miệng cười nhạt:
"Ta cho ngươi miếng lương khô này, ngươi giao hai đứa nhỏ cho ta. Đôi bên đều no bụng, việc này chẳng phải là rất tốt hay sao?"
"Thật sự đổi con để ăn ư?"
Ôn Tự Cẩm cảm nhận được hai đứa nhỏ bên chân càng run rẩy sợ hãi. Nàng thở dài, khẽ xoa đầu đứa bé gái nhỏ nhất rồi ngẩng lên, điềm nhiên nói: "Chỉ đổi hai đứa trẻ lấy một khối lương khô thôi sao? Như vậy có phải quá rẻ mạt rồi không?"
Hai gã trung niên thoáng sững người, không ngờ cô nương trẻ tuổi này lại dám cò kè mặc cả như vậy.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Một tên liếm môi khô khốc, đáy mắt ánh lên vẻ khao khát.
Ôn Tự Cẩm có thể cảm nhận được những ánh nhìn đầy phẫn uất và khinh bỉ xung quanh, trong khi thiếu niên què chân tràn ngập căm hận. Nàng mím đôi môi khô nứt, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ít nhất là hai khối."
Hai gã trung niên nhìn nhau, nét mặt khó xử. Chỗ lương khô mốc meo này bọn họ phải liều mạng mới kiếm được, nào còn khối thứ hai mà đưa?
Tiếng khóc non nớt vang lên bên tai, Ôn Tự Cẩm giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt, nàng đã thấy hai đứa bé gầy gò như que củi ôm chặt chân mình, nước mắt giàn giụa, ánh mắt hoảng sợ như sắp bị bỏ rơi. Cách đó không xa, một thiếu niên với chân què ngã dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu, căm phẫn cắn chặt môi dưới, như thể muốn nuốt trọn nỗi tức giận không thể nói ra.
Đầu Ôn Tự Cẩm ong ong như bị búa bổ, hàng loạt ký ức như nước lũ tràn về.
Nàng tên là Ôn Tứ Cân (Ôn Bốn Cân - 温四斤) — một cái tên vừa thô kệch vừa khó nghe. Cha ruột mất sớm, mẹ nàng tái giá vào Yến gia, từ đó nàng trở thành kế tỷ của ba đứa trẻ này. Cuộc sống không sung túc nhưng vẫn có thể gắng gượng qua ngày. Thế nhưng, thiên tai ập đến, mấy năm liền hạn hán kéo dài, đất đai cằn cỗi, nạn đói hoành hành khắp nơi. Để tìm đường sống, dân làng ùn ùn gói ghém hành lý bỏ xứ ra đi.
Nhưng người đông thì chuyện rối loạn cũng theo đó mà sinh. Gia đình họ bị tách khỏi đoàn người Yến gia. Sau đó, mẹ ruột và cha kế cũng biệt tăm biệt tích, chỉ còn lại ba đứa trẻ và nàng - một vị kế tỷ chẳng mấy thân thiết - chật vật lê bước trên con đường trốn chạy.
Lẽ ra tình cảnh này nên là huynh đệ tỷ muội nương tựa vào nhau. Thế nhưng vị "kế tỷ" này lại khác. Nàng căm ghét ba đứa trẻ vì cho rằng chúng đã cướp mất tình thương của mẹ. Trong cơn khốn cùng, nàng còn định bụng bán hai đứa nhỏ để đổi lấy chút lương thực.
Nếu thời bình, bán con có thể chỉ là đổi chủ mới. Nhưng giữa thời nạn đói hoành hành, bán con nghĩa là biến chúng thành lương thực.
Ý nghĩ đó khiến Ôn Tự Cẩm rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy hai gã đàn ông trung niên gầy gò, ánh mắt tham lam soi mói hai đứa bé bên chân nàng, như sói đói nhìn mồi.
"Ê, tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi bán hay không bán?" Một tên lùn nhíu mày sốt ruột, giọng khàn khàn đầy bực dọc. "Chúng ta đợi ngươi đã một lúc lâu rồi đấy. Không bán thì để chúng ta đi tìm người khác."
Hắn vừa nói vừa cầm cục lương khô đã mốc meo trong tay, như thể đang nắm giữ một món bảo vật hiếm có. Thời buổi này, dù là vỏ cây hay rễ cỏ cũng bị người ta tranh giành, một mẩu lương khô mốc meo cũng đáng giá như vàng ròng.
Bụng Ôn Tự Cẩm réo lên một tiếng rõ to, cổ họng khô khốc. Tên trung niên nhếch miệng cười nhạt:
"Ta cho ngươi miếng lương khô này, ngươi giao hai đứa nhỏ cho ta. Đôi bên đều no bụng, việc này chẳng phải là rất tốt hay sao?"
"Thật sự đổi con để ăn ư?"
Ôn Tự Cẩm cảm nhận được hai đứa nhỏ bên chân càng run rẩy sợ hãi. Nàng thở dài, khẽ xoa đầu đứa bé gái nhỏ nhất rồi ngẩng lên, điềm nhiên nói: "Chỉ đổi hai đứa trẻ lấy một khối lương khô thôi sao? Như vậy có phải quá rẻ mạt rồi không?"
Hai gã trung niên thoáng sững người, không ngờ cô nương trẻ tuổi này lại dám cò kè mặc cả như vậy.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Một tên liếm môi khô khốc, đáy mắt ánh lên vẻ khao khát.
Ôn Tự Cẩm có thể cảm nhận được những ánh nhìn đầy phẫn uất và khinh bỉ xung quanh, trong khi thiếu niên què chân tràn ngập căm hận. Nàng mím đôi môi khô nứt, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ít nhất là hai khối."
Hai gã trung niên nhìn nhau, nét mặt khó xử. Chỗ lương khô mốc meo này bọn họ phải liều mạng mới kiếm được, nào còn khối thứ hai mà đưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.