[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 2:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

"Con nha đầu này đúng là trở mặt nhanh như trở bàn tay!" Gã lùn bực bội, "Ta lấy đâu ra khối lương khô thứ hai cho ngươi?"

Ôn Tự Cẩm cười nhạt: "Vậy các ngươi tìm thêm vài người góp vào thử xem. Tuy bọn nhỏ không phải ruột thịt của ta, nhưng dù gì cũng sống chung mấy năm nay, ta không nỡ bán rẻ như vậy. Nếu gom đủ, hãy quay lại tìm ta, ta chờ đến khi trời tối."

Lời nói ẩn ý rằng nàng vẫn có thể đổi, nếu giá đủ cao.

Gã trung niên nhíu mày, ánh mắt thoáng qua vẻ âm trầm, nhưng vì nhiều người đang chú ý nên hắn đành quay đầu bỏ đi.

Bóng hai gã khuất dần, tiếng xì xào quanh đó bắt đầu vang lên rõ rệt. Những ánh mắt khinh thường, những lời chê trách cũng càng thêm gay gắt.

"Thật là nhẫn tâm."

"Không phải ruột thịt mới độc ác thế này. Nếu là chị em ruột, làm gì có chuyện bán em mình chứ?"

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, ngón tay chỉ trỏ ngày một nhiều.

Ôn Tự Cẩm chẳng bận tâm những lời ấy. Nàng vội chạy tới chỗ thiếu niên què chân, ngồi xổm xuống, nói ngắn gọn: "Leo lên đi."

Thiếu niên sững sờ, trong mắt đầy nghi hoặc.

Thấy thế, Ôn Tự Cẩm không chờ thêm nữa, nắm lấy đôi tay gầy guộc của cậu, đặt lên cổ mình rồi siết chặt, quay sang hai đứa bé: "Theo sát tỷ, biết chưa?"

Nói xong, nàng cúi đầu, cắn răng chạy như thể mạng sống đang treo lơ lửng.

Trời biết lời nói dối kia có thể giữ chân hai gã đàn ông bao lâu. Nếu bọn họ quay lại, cả bốn tỷ đệ tay yếu chân mềm, biết lấy gì mà chống đỡ?

Ôn Tự Cẩm cứ thế chạy cho đến khi sức lực cạn kiệt, mới tìm được một góc khuất để dừng lại. Nàng nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống, rồi quay sang hai đứa nhỏ đang thở hổn hển. Hai khuôn mặt gầy guộc của chúng đỏ bừng vì chạy vội, nhưng đôi môi thì lại nhợt nhạt đến thê lương.



"Không ổn rồi!" Ôn Tự Cẩm thầm kêu lên, chưa kịp hành động thì hai đứa nhỏ đã ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.

"Cho chúng uống nước!" Thiếu niên què chân phản ứng rất nhanh, vội móc túi nước bên hông ra.

Ôn Tự Cẩm đón lấy, cẩn thận đặt túi nước kề sát miệng hai đứa nhỏ, chậm rãi đổ từng ngụm. Một lúc sau, chúng mới từ từ tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn rã rời, cái đầu nhỏ gục xuống, đôi chân mềm nhũn, không còn sức để đứng lên hay cất tiếng nói.

Rõ ràng là do đói khát quá lâu, lại chạy gắng sức khiến cơ thể suy kiệt.

Ôn Tự Cẩm cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng nàng gắng gượng nhìn thiếu niên què chân, khẽ hỏi: "Còn chút gì để ăn không?"

Thiếu niên im lặng không đáp. Cả bọn đã nhịn đói nhiều ngày rồi.

Hiểu được tình cảnh ấy, Ôn Tự Cẩm cắn môi, xếp hai đứa nhỏ nằm ngay ngắn rồi đứng dậy định bước đi.

Bỗng thiếu niên cất tiếng, giọng khàn khàn: "Ôn Bốn Cân, ngươi đừng bán đệ đệ muội muội... Nếu cần, hãy bán ta đi."

Ôn Tự Cẩm giật mình quay lại, ánh chiều tà hắt lên gương mặt thiếu niên nhợt nhạt, đôi mắt nhìn hai đứa nhỏ đầy yêu thương. Cậu mỉm cười nhạt nhòa: "Ta lớn xác, thịt cũng nhiều, có lẽ không mềm như trẻ con, nhưng cũng có thể đổi lấy chút gì đó."

Sao có thể nói ra lời ấy bằng ánh mắt dịu dàng đến vậy?

Ôn Tự Cẩm tức đến suýt phì cười. Nàng quay lưng lại, gằn giọng: "Không ai phải bán cả! Ở đây chờ ta trở lại."

***

Rời khỏi con hẻm vắng, nàng cẩn thận ngụy trang lối vào rồi mới yên tâm bước ra. Nhưng giữa cảnh chạy loạn, nơi này còn gì để ăn nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook