[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 23:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
“Tới, tới đây! Đũa đây!”
Ôn Tự Cẩm nhìn đám trẻ thèm thuồng chảy nước miếng, không nén được cười. Nàng lấy đũa và bát chia đều cho từng người. Nhưng khi chuẩn bị ăn cơm, nàng mới chợt nhận ra thiếu mất một bóng dáng nhỏ nhắn...
“Thủy Linh đâu?”
Là con út trong nhà, Yến Thủy Linh không phải làm việc, cũng chẳng cần lo nghĩ điều chi. Mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa, được cả nhà yêu thương chiều chuộng. Lúc ăn cơm, nàng luôn là người chạy đến đầu tiên. Nhưng hôm nay, nồi thức ăn thơm lừng đã bày ra, lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Ôn Tự Cẩm thấy lạ trong lòng, liền đặt đũa xuống, ra cửa tìm. Quả nhiên thấy Yến Thủy Linh đang trốn một góc.
“Thủy Linh, ăn cơm thôi.” Nàng dịu dàng nói, “Tỷ tỷ làm món thịt ba chỉ đấy, chẳng phải muội thích ăn thịt lắm sao?”
Yến Thủy Linh vẫn xấu hổ, không chịu bước tới. Ôn Tự Cẩm càng thêm khó hiểu, bèn nắm tay kéo muội lại gần. Đến khi nhìn kỹ, mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thủy Linh sưng đỏ hẳn lên.
Ôn Tự Cẩm ngẩn người: “…”
“Tỷ... tỷ tỷ...” Yến Thủy Linh mếu máo, cái miệng nhỏ chu chu, “Thủy Linh... biến xấu rồi.”
Một bé con mới bốn tuổi mà đã biết lo mình xấu hay đẹp. Ôn Tự Cẩm vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao Thủy Linh biết mình biến xấu?”
Yến Thủy Linh xấu hổ vò tay, giọng tủi thân: “Cay... cay lắm!”
Ôn Tự Cẩm chợt hiểu ra, nhìn xuống đất thấy vài tép tỏi tím còn sót lại, liền hỏi dò: “Có phải muội ăn tỏi, rồi lại lấy tay dụi mắt không?”
Yến Thủy Linh ấm ức gật đầu. Tỷ tỷ bảo nàng bóc tỏi, nàng cứ ngỡ là thứ gì ăn được, trộm nếm thử một miếng. Ai ngờ vừa cắn một cái đã cay xè, nước mắt giàn giụa. Rồi nàng quên mất tay mình vừa bóc tỏi, dùng tay dụi mắt, làm cho khuôn mặt nhỏ càng nóng rát như bị lột da.
Nàng chẳng rõ xấu đẹp là gì, chỉ biết mặt mình đang bỏng rát, sợ rằng mình sẽ không còn da mặt, rồi sẽ biến thành xấu xí. Cơn khủng hoảng ấy khiến mùi thức ăn thơm lừng cũng không thể dụ dỗ nàng ra ngoài, chỉ khiến nàng trốn biệt, không dám gặp ai.
Nghĩ đến chuyện mình đã dọa cả nhà, Yến Thủy Linh càng thêm tủi thân, nước mắt lưng tròng, càng khóc càng làm mặt đau hơn.
“Được rồi, không có biến xấu đâu.”
Ôn Tự Cẩm suýt bật cười, bế bổng muội lên, dịu dàng dỗ dành: “Thủy Linh của tỷ vẫn xinh đẹp đáng yêu lắm. Chỉ là bị tỏi làm cay thôi. Từ giờ không được bóc tỏi, cũng không được nếm nó nữa, nghe chưa?”
Dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Yến Thủy Linh mới chịu nín khóc. Ôn Tự Cẩm dẫn nàng quay lại bàn ăn. Mọi người vẫn chưa động đũa, đều đang chờ hai tỷ muội.
“Ăn mau đi, kẻo nguội mất.”
Ôn Tự Cẩm vừa ngồi xuống, chưa kịp nói thêm câu nào, mọi người đã đồng loạt cầm đũa, bắt đầu ăn uống vui vẻ. Bánh bao chấm nước canh nóng hổi, mềm mại, đậm đà, thơm ngon vừa miệng. Chỉ cần ăn bánh bao thôi cũng đủ khiến lòng người ấm áp, thỏa mãn vô cùng.
Cà tím được hầm nhừ, đậu que mềm mướt, gắp một đũa đầy cả hai thứ, đưa vào miệng rồi cắn thêm một miếng bánh bao cuộn, quả thực là hạnh phúc đến mức đôi mắt cũng nheo lại.
Nếu lúc này, gắp thêm một miếng thịt ba chỉ rán giòn rụm, hương vị đậm đà như bùng nổ trong khoang miệng, khiến người ta càng thêm mãn nguyện.
Ăn cơm ở nhà Ôn Tự Cẩm, trước nay không ai nói chuyện ríu rít. Bởi lẽ miệng chỉ lo ăn còn chẳng đủ thời gian, nào có rảnh để nói chuyện phiếm? Trong thoáng chốc, tiểu viện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt và tiếng đũa chạm vào bát chén leng keng. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe được cả tiếng nuốt nước miếng khe khẽ.
Ôn Tự Cẩm nhìn đám trẻ thèm thuồng chảy nước miếng, không nén được cười. Nàng lấy đũa và bát chia đều cho từng người. Nhưng khi chuẩn bị ăn cơm, nàng mới chợt nhận ra thiếu mất một bóng dáng nhỏ nhắn...
“Thủy Linh đâu?”
Là con út trong nhà, Yến Thủy Linh không phải làm việc, cũng chẳng cần lo nghĩ điều chi. Mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa, được cả nhà yêu thương chiều chuộng. Lúc ăn cơm, nàng luôn là người chạy đến đầu tiên. Nhưng hôm nay, nồi thức ăn thơm lừng đã bày ra, lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Ôn Tự Cẩm thấy lạ trong lòng, liền đặt đũa xuống, ra cửa tìm. Quả nhiên thấy Yến Thủy Linh đang trốn một góc.
“Thủy Linh, ăn cơm thôi.” Nàng dịu dàng nói, “Tỷ tỷ làm món thịt ba chỉ đấy, chẳng phải muội thích ăn thịt lắm sao?”
Yến Thủy Linh vẫn xấu hổ, không chịu bước tới. Ôn Tự Cẩm càng thêm khó hiểu, bèn nắm tay kéo muội lại gần. Đến khi nhìn kỹ, mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thủy Linh sưng đỏ hẳn lên.
Ôn Tự Cẩm ngẩn người: “…”
“Tỷ... tỷ tỷ...” Yến Thủy Linh mếu máo, cái miệng nhỏ chu chu, “Thủy Linh... biến xấu rồi.”
Một bé con mới bốn tuổi mà đã biết lo mình xấu hay đẹp. Ôn Tự Cẩm vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao Thủy Linh biết mình biến xấu?”
Yến Thủy Linh xấu hổ vò tay, giọng tủi thân: “Cay... cay lắm!”
Ôn Tự Cẩm chợt hiểu ra, nhìn xuống đất thấy vài tép tỏi tím còn sót lại, liền hỏi dò: “Có phải muội ăn tỏi, rồi lại lấy tay dụi mắt không?”
Yến Thủy Linh ấm ức gật đầu. Tỷ tỷ bảo nàng bóc tỏi, nàng cứ ngỡ là thứ gì ăn được, trộm nếm thử một miếng. Ai ngờ vừa cắn một cái đã cay xè, nước mắt giàn giụa. Rồi nàng quên mất tay mình vừa bóc tỏi, dùng tay dụi mắt, làm cho khuôn mặt nhỏ càng nóng rát như bị lột da.
Nàng chẳng rõ xấu đẹp là gì, chỉ biết mặt mình đang bỏng rát, sợ rằng mình sẽ không còn da mặt, rồi sẽ biến thành xấu xí. Cơn khủng hoảng ấy khiến mùi thức ăn thơm lừng cũng không thể dụ dỗ nàng ra ngoài, chỉ khiến nàng trốn biệt, không dám gặp ai.
Nghĩ đến chuyện mình đã dọa cả nhà, Yến Thủy Linh càng thêm tủi thân, nước mắt lưng tròng, càng khóc càng làm mặt đau hơn.
“Được rồi, không có biến xấu đâu.”
Ôn Tự Cẩm suýt bật cười, bế bổng muội lên, dịu dàng dỗ dành: “Thủy Linh của tỷ vẫn xinh đẹp đáng yêu lắm. Chỉ là bị tỏi làm cay thôi. Từ giờ không được bóc tỏi, cũng không được nếm nó nữa, nghe chưa?”
Dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Yến Thủy Linh mới chịu nín khóc. Ôn Tự Cẩm dẫn nàng quay lại bàn ăn. Mọi người vẫn chưa động đũa, đều đang chờ hai tỷ muội.
“Ăn mau đi, kẻo nguội mất.”
Ôn Tự Cẩm vừa ngồi xuống, chưa kịp nói thêm câu nào, mọi người đã đồng loạt cầm đũa, bắt đầu ăn uống vui vẻ. Bánh bao chấm nước canh nóng hổi, mềm mại, đậm đà, thơm ngon vừa miệng. Chỉ cần ăn bánh bao thôi cũng đủ khiến lòng người ấm áp, thỏa mãn vô cùng.
Cà tím được hầm nhừ, đậu que mềm mướt, gắp một đũa đầy cả hai thứ, đưa vào miệng rồi cắn thêm một miếng bánh bao cuộn, quả thực là hạnh phúc đến mức đôi mắt cũng nheo lại.
Nếu lúc này, gắp thêm một miếng thịt ba chỉ rán giòn rụm, hương vị đậm đà như bùng nổ trong khoang miệng, khiến người ta càng thêm mãn nguyện.
Ăn cơm ở nhà Ôn Tự Cẩm, trước nay không ai nói chuyện ríu rít. Bởi lẽ miệng chỉ lo ăn còn chẳng đủ thời gian, nào có rảnh để nói chuyện phiếm? Trong thoáng chốc, tiểu viện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt và tiếng đũa chạm vào bát chén leng keng. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe được cả tiếng nuốt nước miếng khe khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.