[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 22:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Người phụ nữ tròn mắt, lắp bắp: “Nhưng… nhưng chúng ta ăn thì có sao đâu?”
“Bởi vì các ngươi ăn khoai đã được nấu chín kỹ.” Ôn Tự Cẩm đứng dậy, tung củ sắn lên rồi khéo léo chụp lại, quay sang người bán khoai: “Còn củ nào không? Ta mua hết.”
Người bán khoai ngẩn ra một lát, rồi mừng rỡ lấy một bao lớn ra: “Có chứ, có chứ! Ta thật không biết phân biệt củ sắn với khoai lang đỏ. Khoai nhà ta đều ở đây, ngươi cứ chọn đi.”
Nói xong, nàng còn thở phào nhẹ nhõm vì không lỡ bán nhầm cho ai khác.
Ôn Tự Cẩm không chút khách khí, lựa chọn một phen rồi ôm lấy gần nửa túi củ sắn.
“Cả thảy hai mươi cân, cô nương đưa hai mươi đồng là được. Rẻ thôi!”
Người bán khoai hào sảng vô cùng, còn vui vẻ tặng thêm cho Ôn Tự Cẩm bốn, năm củ khoai lang đỏ tươi.
Về đến tiểu viện thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang rọi khắp sân. Ôn Tự Cẩm nhìn thành quả hôm nay mà lòng đầy thỏa mãn, quyết định nấu một bữa cơm tươm tất cho mọi người.
Nàng nhờ Trương Thúy Hương hỗ trợ nhào bột, Yến Nguyệt Sanh và Tần Nham nhặt đậu que, còn Yến Minh Lãng thì rửa cà tím.
“Tỷ tỷ, ta cũng muốn giúp!” Một tiểu cô nương chưa đầy bốn tuổi nhảy chân sáo chạy đến, níu chặt góc áo Ôn Tự Cẩm, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ, Thủy Linh lớn rồi, Thủy Linh cũng làm được việc!”
Ôn Tự Cẩm bật cười, tiện tay đưa cho bé hai củ tỏi: “Vậy lột đi nào!”
Yến Thủy Linh vui sướng như bắt được báu vật, nâng hai củ tỏi trong tay rồi chạy vào góc ngồi tỉ mẩn bóc vỏ.
Nói là một bữa thịnh soạn, nhưng trong mắt Ôn Tự Cẩm, chỉ là một bữa cơm bình thường không có thịt cá gì đáng kể. Nàng thái nửa cân thịt ba chỉ thành từng miếng mỏng, cho vào chảo nóng đảo để mỡ chảy ra, rồi cho đậu que cắt khúc và cà tím xé nhỏ vào xào chung. Chờ rau hơi mềm, nàng nêm thêm nước tương, đường và muối cho đậm đà.
Phần bột nhào xong được nặn thành từng chiếc bánh nhỏ, thêm ít dầu và tiêu cho dậy mùi, rồi ném vào nồi cùng rau thịt. Đậy kín nắp, chỉ hơn mười phút sau là bánh chín, rau mềm, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Khi nắp nồi vừa mở ra, hương thơm tỏa khắp sân, khiến đám trẻ tròn mắt kinh ngạc. Thậm chí, những người đi ngang qua ngõ cũng phải dừng lại.
“Cái gì mà thơm đến thế?” Một nam nhân áo trắng đứng đầu hẻm khẽ cau mày, vừa hít hà vừa nói với thuộc hạ: “Lâu lắm rồi An Dương quận mới có mùi thơm như vậy. Đi xem thử nhà nào đang nấu món gì.”
“Dạ, công tử!” Tên thuộc hạ cúi người lĩnh mệnh rồi theo hướng mùi thơm mà lần vào ngõ nhỏ.
Ôn Tự Cẩm chẳng hay biết chuyện này, nàng nhìn bánh bột hấp đã nở mềm, thấm đẫm nước thịt, hài lòng nở một nụ cười tươi rói.
Tần Nham không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, trên tay cầm một chiếc bát lớn, đôi mắt ánh lên sự háo hức.
Ôn Tự Cẩm múc bánh bột ra bát, rồi gắp đậu que, cà tím và thịt ba chỉ bỏ vào một chiếc bát khác. Cà tím đã nấu nhừ hòa quyện cùng nước thịt, đậu que xanh biếc mềm ngon, thịt ba chỉ béo nạc đan xen, tỏa hương thơm ngào ngạt khó cưỡng.
Trương Thúy Hương vừa đặt bát xuống bàn, đám trẻ con đã ùa vào như ong vỡ tổ.
Mùi thịt thơm quá!
Bao lâu rồi bọn trẻ chưa được ăn miếng thịt nào? Cá suối tuy ngon, nhưng chẳng thể so với hương vị của thịt heo. Còn bát mì chan nước xương đã là chuyện của bao ngày trước.
“Bởi vì các ngươi ăn khoai đã được nấu chín kỹ.” Ôn Tự Cẩm đứng dậy, tung củ sắn lên rồi khéo léo chụp lại, quay sang người bán khoai: “Còn củ nào không? Ta mua hết.”
Người bán khoai ngẩn ra một lát, rồi mừng rỡ lấy một bao lớn ra: “Có chứ, có chứ! Ta thật không biết phân biệt củ sắn với khoai lang đỏ. Khoai nhà ta đều ở đây, ngươi cứ chọn đi.”
Nói xong, nàng còn thở phào nhẹ nhõm vì không lỡ bán nhầm cho ai khác.
Ôn Tự Cẩm không chút khách khí, lựa chọn một phen rồi ôm lấy gần nửa túi củ sắn.
“Cả thảy hai mươi cân, cô nương đưa hai mươi đồng là được. Rẻ thôi!”
Người bán khoai hào sảng vô cùng, còn vui vẻ tặng thêm cho Ôn Tự Cẩm bốn, năm củ khoai lang đỏ tươi.
Về đến tiểu viện thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang rọi khắp sân. Ôn Tự Cẩm nhìn thành quả hôm nay mà lòng đầy thỏa mãn, quyết định nấu một bữa cơm tươm tất cho mọi người.
Nàng nhờ Trương Thúy Hương hỗ trợ nhào bột, Yến Nguyệt Sanh và Tần Nham nhặt đậu que, còn Yến Minh Lãng thì rửa cà tím.
“Tỷ tỷ, ta cũng muốn giúp!” Một tiểu cô nương chưa đầy bốn tuổi nhảy chân sáo chạy đến, níu chặt góc áo Ôn Tự Cẩm, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ, Thủy Linh lớn rồi, Thủy Linh cũng làm được việc!”
Ôn Tự Cẩm bật cười, tiện tay đưa cho bé hai củ tỏi: “Vậy lột đi nào!”
Yến Thủy Linh vui sướng như bắt được báu vật, nâng hai củ tỏi trong tay rồi chạy vào góc ngồi tỉ mẩn bóc vỏ.
Nói là một bữa thịnh soạn, nhưng trong mắt Ôn Tự Cẩm, chỉ là một bữa cơm bình thường không có thịt cá gì đáng kể. Nàng thái nửa cân thịt ba chỉ thành từng miếng mỏng, cho vào chảo nóng đảo để mỡ chảy ra, rồi cho đậu que cắt khúc và cà tím xé nhỏ vào xào chung. Chờ rau hơi mềm, nàng nêm thêm nước tương, đường và muối cho đậm đà.
Phần bột nhào xong được nặn thành từng chiếc bánh nhỏ, thêm ít dầu và tiêu cho dậy mùi, rồi ném vào nồi cùng rau thịt. Đậy kín nắp, chỉ hơn mười phút sau là bánh chín, rau mềm, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Khi nắp nồi vừa mở ra, hương thơm tỏa khắp sân, khiến đám trẻ tròn mắt kinh ngạc. Thậm chí, những người đi ngang qua ngõ cũng phải dừng lại.
“Cái gì mà thơm đến thế?” Một nam nhân áo trắng đứng đầu hẻm khẽ cau mày, vừa hít hà vừa nói với thuộc hạ: “Lâu lắm rồi An Dương quận mới có mùi thơm như vậy. Đi xem thử nhà nào đang nấu món gì.”
“Dạ, công tử!” Tên thuộc hạ cúi người lĩnh mệnh rồi theo hướng mùi thơm mà lần vào ngõ nhỏ.
Ôn Tự Cẩm chẳng hay biết chuyện này, nàng nhìn bánh bột hấp đã nở mềm, thấm đẫm nước thịt, hài lòng nở một nụ cười tươi rói.
Tần Nham không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, trên tay cầm một chiếc bát lớn, đôi mắt ánh lên sự háo hức.
Ôn Tự Cẩm múc bánh bột ra bát, rồi gắp đậu que, cà tím và thịt ba chỉ bỏ vào một chiếc bát khác. Cà tím đã nấu nhừ hòa quyện cùng nước thịt, đậu que xanh biếc mềm ngon, thịt ba chỉ béo nạc đan xen, tỏa hương thơm ngào ngạt khó cưỡng.
Trương Thúy Hương vừa đặt bát xuống bàn, đám trẻ con đã ùa vào như ong vỡ tổ.
Mùi thịt thơm quá!
Bao lâu rồi bọn trẻ chưa được ăn miếng thịt nào? Cá suối tuy ngon, nhưng chẳng thể so với hương vị của thịt heo. Còn bát mì chan nước xương đã là chuyện của bao ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.