[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 35:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
“Chạy suốt thế này không ổn đâu, ngươi nên đi dược phòng khám đi.” Ôn Tự Cẩm vừa giã nhuyễn đậu phộng vừa buột miệng khuyên.
Chu Hoằng Vũ như được gỡ tấm lòng, liền thao thao kể lại việc tối qua đã đi khám đại phu ra sao, uống thuốc đỡ được một chút, nhưng sáng nay lại phát bệnh.
Nói đến khô cả miệng, hắn cầm túi nước bên cạnh, uống một hơi dài nước ô mai.
Vừa lau miệng, hắn định nói thêm điều gì thì bụng lại quặn đau. Hắn kêu một tiếng “Ôi chao!”, ném túi nước xuống và chạy thẳng ra phía sau.
Ôn Tự Cẩm mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì thấy khóe môi Yến Nguyệt Sanh khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Lúc này nàng mới sực nhớ, túi nước ô mai kia là do Yến Nguyệt Sanh rót. Tức thì nàng vừa giận vừa buồn cười.
Đợi Chu Hoằng Vũ từ nhà sau quay lại, hắn phát hiện túi nước trong tay mình đã nặng trịch.
Hắn mở hộp nước ra nhìn, trời ơi, vốn dĩ túi nước ô mai đã uống cạn đáy, giờ lại đầy tràn một bầu.
“Ai, đa tạ Ôn cô nương.” Hắn quay sang Ôn Tự Cẩm, cười đầy cảm kích.
Ôn Tự Cẩm chỉ đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn, ý vị khó đoán.
Hai mươi chén Dụ Viên không phải là con số nhỏ, dù đã có Yến Nguyệt Sanh giúp nhóm lửa, Chu Hoằng Vũ phụ nghiền đậu phộng, cả nhóm vẫn bận rộn suốt buổi sáng mới làm xong.
Trân Tu Các cần hai hộp đồ ăn, mỗi hộp vừa vặn chứa mười chén.
Chu Hoằng Vũ giờ không còn phải chạy ra chạy vào nữa, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị mang hai mươi chén Dụ Viên trở về giao cho chưởng quầy.
“Chu đại ca không ở lại ăn trưa cùng bọn ta sao?” Ôn Tự Cẩm cười mời.
Yến Nguyệt Sanh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt thoáng ánh lên tia sắc lạnh.
Chu Hoằng Vũ thật sự suy nghĩ một chút, rồi ủ rũ nói: “Chưởng quầy bắt ta phải về trước giờ Ngọ. Bây giờ còn mất nửa canh giờ đường đi, thật không kịp rồi. Thôi, để lần sau vậy.”
Ôn Tự Cẩm không giữ nữa.
Hai mươi chén Dụ Viên bán đi, hai lượng bạc đã nằm gọn trong tay. Giờ nàng cần làm là thu mua thật nhiều cây sắn, càng nhiều càng tốt.
Tiền bán dã gừng tây lần trước còn dư hai lượng, cộng thêm lần này là bốn lượng bạc. Ở An Dương quận, bốn lượng bạc đủ để mua đầy một tiểu viện cây sắn.
Chỉ có điều, dù nàng muốn mua, An Dương quận cũng chưa chắc có nhiều cây sắn đến vậy.
Ở chợ, Ôn Tự Cẩm tìm gặp người bán khoai lang đỏ lần trước, hỏi thăm mới biết, số khoai ấy đều đào từ đất hoang, chẳng có sản lượng cố định nào cả.
Nhưng cũng may trong thời buổi loạn lạc, người ta chẳng có việc gì làm, đành ra đồng đào dã khoai kiếm sống. Gom góp vụn vặt cũng được khoảng hai trăm cân.
Ôn Tự Cẩm gom hết số đó mang về.
Tiểu viện vốn đã nhỏ, nay bỗng chốc chất đầy cây sắn, nhìn đâu cũng chỉ thấy cây sắn.
Ôn Tự Cẩm, Trương Thúy Hương, Tần Nham và cả Yến Nguyệt Sanh cùng nhau rửa sạch, nghiền nát, lọc sắn, rồi đem tinh bột lắng lại.
Cánh cửa khép kín, trong sân khí thế làm việc sôi nổi, không ai ngơi tay.
May thay công sức không uổng phí, sau hai, ba ngày vất vả, tinh bột sắn đã được phơi khô.
Lúc ấy, từ Trân Tu Các cũng truyền đến tin tức tốt lành.
Cung Sinh Đường khéo léo buôn bán, không vội vàng bán Dụ Viên ngay, mà dùng danh nghĩa tặng thử cho các công tử tiểu thư có tiếng trong thành suốt ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư, họ đột ngột ngừng tặng.
Công tử, tiểu thư đã quen mỗi ngày ăn một chén Dụ Viên thơm ngon, thanh mát để giải ngán, nay đột nhiên không có, cả người bứt rứt, không yên. Họ nhao nhao đòi mua bằng được, giá cao bao nhiêu cũng chấp nhận.
Chu Hoằng Vũ như được gỡ tấm lòng, liền thao thao kể lại việc tối qua đã đi khám đại phu ra sao, uống thuốc đỡ được một chút, nhưng sáng nay lại phát bệnh.
Nói đến khô cả miệng, hắn cầm túi nước bên cạnh, uống một hơi dài nước ô mai.
Vừa lau miệng, hắn định nói thêm điều gì thì bụng lại quặn đau. Hắn kêu một tiếng “Ôi chao!”, ném túi nước xuống và chạy thẳng ra phía sau.
Ôn Tự Cẩm mở to mắt, chưa kịp phản ứng thì thấy khóe môi Yến Nguyệt Sanh khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Lúc này nàng mới sực nhớ, túi nước ô mai kia là do Yến Nguyệt Sanh rót. Tức thì nàng vừa giận vừa buồn cười.
Đợi Chu Hoằng Vũ từ nhà sau quay lại, hắn phát hiện túi nước trong tay mình đã nặng trịch.
Hắn mở hộp nước ra nhìn, trời ơi, vốn dĩ túi nước ô mai đã uống cạn đáy, giờ lại đầy tràn một bầu.
“Ai, đa tạ Ôn cô nương.” Hắn quay sang Ôn Tự Cẩm, cười đầy cảm kích.
Ôn Tự Cẩm chỉ đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn, ý vị khó đoán.
Hai mươi chén Dụ Viên không phải là con số nhỏ, dù đã có Yến Nguyệt Sanh giúp nhóm lửa, Chu Hoằng Vũ phụ nghiền đậu phộng, cả nhóm vẫn bận rộn suốt buổi sáng mới làm xong.
Trân Tu Các cần hai hộp đồ ăn, mỗi hộp vừa vặn chứa mười chén.
Chu Hoằng Vũ giờ không còn phải chạy ra chạy vào nữa, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị mang hai mươi chén Dụ Viên trở về giao cho chưởng quầy.
“Chu đại ca không ở lại ăn trưa cùng bọn ta sao?” Ôn Tự Cẩm cười mời.
Yến Nguyệt Sanh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt thoáng ánh lên tia sắc lạnh.
Chu Hoằng Vũ thật sự suy nghĩ một chút, rồi ủ rũ nói: “Chưởng quầy bắt ta phải về trước giờ Ngọ. Bây giờ còn mất nửa canh giờ đường đi, thật không kịp rồi. Thôi, để lần sau vậy.”
Ôn Tự Cẩm không giữ nữa.
Hai mươi chén Dụ Viên bán đi, hai lượng bạc đã nằm gọn trong tay. Giờ nàng cần làm là thu mua thật nhiều cây sắn, càng nhiều càng tốt.
Tiền bán dã gừng tây lần trước còn dư hai lượng, cộng thêm lần này là bốn lượng bạc. Ở An Dương quận, bốn lượng bạc đủ để mua đầy một tiểu viện cây sắn.
Chỉ có điều, dù nàng muốn mua, An Dương quận cũng chưa chắc có nhiều cây sắn đến vậy.
Ở chợ, Ôn Tự Cẩm tìm gặp người bán khoai lang đỏ lần trước, hỏi thăm mới biết, số khoai ấy đều đào từ đất hoang, chẳng có sản lượng cố định nào cả.
Nhưng cũng may trong thời buổi loạn lạc, người ta chẳng có việc gì làm, đành ra đồng đào dã khoai kiếm sống. Gom góp vụn vặt cũng được khoảng hai trăm cân.
Ôn Tự Cẩm gom hết số đó mang về.
Tiểu viện vốn đã nhỏ, nay bỗng chốc chất đầy cây sắn, nhìn đâu cũng chỉ thấy cây sắn.
Ôn Tự Cẩm, Trương Thúy Hương, Tần Nham và cả Yến Nguyệt Sanh cùng nhau rửa sạch, nghiền nát, lọc sắn, rồi đem tinh bột lắng lại.
Cánh cửa khép kín, trong sân khí thế làm việc sôi nổi, không ai ngơi tay.
May thay công sức không uổng phí, sau hai, ba ngày vất vả, tinh bột sắn đã được phơi khô.
Lúc ấy, từ Trân Tu Các cũng truyền đến tin tức tốt lành.
Cung Sinh Đường khéo léo buôn bán, không vội vàng bán Dụ Viên ngay, mà dùng danh nghĩa tặng thử cho các công tử tiểu thư có tiếng trong thành suốt ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư, họ đột ngột ngừng tặng.
Công tử, tiểu thư đã quen mỗi ngày ăn một chén Dụ Viên thơm ngon, thanh mát để giải ngán, nay đột nhiên không có, cả người bứt rứt, không yên. Họ nhao nhao đòi mua bằng được, giá cao bao nhiêu cũng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.