[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 34:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Chỉ một chén nước ô mai nhỏ bé, lại có thể nấu ra tầng tầng lớp lớp hương vị phong phú như vậy, quan trọng nhất là hoàn toàn không có vị thuốc nào. Điều này khiến mọi loại nước ô mai khác trở nên nhạt nhòa vô vị.
“Hảo canh, hảo canh!” Cung Sinh Đường uống cạn một hơi.
Đặt chén xuống bàn, đôi mắt ẩn sau chòm râu rậm của hắn ánh lên một tia hài lòng.
“Một trăm văn à? Ta mua.”
Một chén Dụ Viên một trăm văn, hai mươi chén là hai lượng bạc.
Khi Ôn Tự Cẩm báo giá này, Trương Thúy Hương cùng mấy người khác đều kinh hãi.
“Đắt vậy, liệu có bán được không?” Trương Thúy Hương nhíu mày, đầy vẻ lo âu. “Muội à, hay là giảm giá một chút đi. Ta thấy mười văn một chén đã là quá đắt rồi.”
Mười văn một chén, hai mươi chén là hai trăm văn.
Lòng tham quá lớn, e rằng sẽ chẳng được gì. Tham thì thâm, mất nhiều hơn được.
“Không sao đâu, Trương tỷ.” Ôn Tự Cẩm khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Hôm nay chạy cả ngày trời, chắc tỷ mệt rồi. Ta nấu nước ô mai, để Tần Nham mang cho tỷ một bình nhé.”
Thấy Ôn Tự Cẩm nói vậy, Trương Thúy Hương cũng đành nuốt lại lời muốn nói.
Cô nương này đã có chủ ý riêng, chẳng cần ai khuyên nhủ. Nàng biết rõ mình phải làm gì, cuộc đời nên đi về đâu.
---
Sau bữa cơm chiều, Ôn Tự Cẩm ra sân, rửa sạch khoai lang đỏ và khoai sọ.
Lũ trẻ con ngồi thành hàng dưới chân tường. Tần Nham chống cằm thắc mắc: “Tứ tỷ, sao tỷ lại rửa hết khoai lang và khoai sọ ra thế này? Nhỡ người ta không mua, chúng ta ăn không hết thì hỏng mất thôi.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ,” Yến Thủy Linh nháy mắt nói theo, “Tuy Thủy Linh có thể ăn rất nhiều, nhưng so với chỗ này thì còn ít lắm, Thủy Linh không thể ăn hết được.”
Hai đệ đệ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đầy lo lắng đã nói lên tất cả.
Ôn Tự Cẩm bật cười nhẹ nhàng.
Nàng vớt khoai lang đỏ và khoai sọ từ trong nước ra, vừa đong đếm số lượng, vừa chắc chắn nói: “Yên tâm, nhất định sẽ bán được hết.”
Như bị nụ cười của nàng truyền sang, mấy đứa trẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt nở nụ cười tươi tắn.
Trương Thúy Hương từ cửa sổ nhìn thấy cảnh ấy, đáy mắt bỗng ươn ướt. Nàng sợ người khác thấy được, chỉ đành lấy khăn nhẹ nhàng lau đi.
Tháng ngày êm đềm là mong ước, nhưng trời cao nào chiều lòng người.
Sáng sớm hôm sau, mọi người còn đang say giấc thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Ôn Tự Cẩm là người đầu tiên tỉnh dậy, khoác áo mở cửa. Quả nhiên là Chu đại ca.
“Chu đại ca,” Ôn Tự Cẩm đẩy cửa rộng hơn rồi liếc nhìn chiếc hộp đồ ăn trên tay hắn, “Hai mươi chén?”
“Ai, đúng, hai mươi chén.” Chu Hoằng Vũ mỉm cười, nhưng rồi mặt lại nhăn nhó: “Ôi ôi, Ôn cô nương, trong nhà có chỗ nào... tiện nghi không? Ta, ta bụng không ổn chút nào.”
Ôn Tự Cẩm chỉ về phía sau sân. Chu Hoằng Vũ vội vàng bỏ hộp đồ ăn xuống, chạy nhanh như gió.
Lúc hắn quay lại, Ôn Tự Cẩm đã xếp khoai lang và khoai sọ vào nồi để hấp.
“Sáng sớm mà Chu đại ca đã đau bụng rồi à?” Ôn Tự Cẩm trêu chọc, “Có phải ăn phải gì không sạch không?”
“Toàn cơm canh đạm bạc thôi, làm gì có món nào lạ đâu.” Chu Hoằng Vũ gãi đầu gãi tai, nhăn nhó: “Không biết làm sao nữa, từ tối qua ta đã phải chạy ra chạy vào mấy lần. Chắc là ăn hỏng bụng mất rồi.”
Từ bao giờ Yến Nguyệt Sanh đã lặng lẽ bước ra, cầm lấy que cời lửa từ tay Ôn Tự Cẩm, giúp nàng nhóm bếp.
“Hảo canh, hảo canh!” Cung Sinh Đường uống cạn một hơi.
Đặt chén xuống bàn, đôi mắt ẩn sau chòm râu rậm của hắn ánh lên một tia hài lòng.
“Một trăm văn à? Ta mua.”
Một chén Dụ Viên một trăm văn, hai mươi chén là hai lượng bạc.
Khi Ôn Tự Cẩm báo giá này, Trương Thúy Hương cùng mấy người khác đều kinh hãi.
“Đắt vậy, liệu có bán được không?” Trương Thúy Hương nhíu mày, đầy vẻ lo âu. “Muội à, hay là giảm giá một chút đi. Ta thấy mười văn một chén đã là quá đắt rồi.”
Mười văn một chén, hai mươi chén là hai trăm văn.
Lòng tham quá lớn, e rằng sẽ chẳng được gì. Tham thì thâm, mất nhiều hơn được.
“Không sao đâu, Trương tỷ.” Ôn Tự Cẩm khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Hôm nay chạy cả ngày trời, chắc tỷ mệt rồi. Ta nấu nước ô mai, để Tần Nham mang cho tỷ một bình nhé.”
Thấy Ôn Tự Cẩm nói vậy, Trương Thúy Hương cũng đành nuốt lại lời muốn nói.
Cô nương này đã có chủ ý riêng, chẳng cần ai khuyên nhủ. Nàng biết rõ mình phải làm gì, cuộc đời nên đi về đâu.
---
Sau bữa cơm chiều, Ôn Tự Cẩm ra sân, rửa sạch khoai lang đỏ và khoai sọ.
Lũ trẻ con ngồi thành hàng dưới chân tường. Tần Nham chống cằm thắc mắc: “Tứ tỷ, sao tỷ lại rửa hết khoai lang và khoai sọ ra thế này? Nhỡ người ta không mua, chúng ta ăn không hết thì hỏng mất thôi.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ,” Yến Thủy Linh nháy mắt nói theo, “Tuy Thủy Linh có thể ăn rất nhiều, nhưng so với chỗ này thì còn ít lắm, Thủy Linh không thể ăn hết được.”
Hai đệ đệ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đầy lo lắng đã nói lên tất cả.
Ôn Tự Cẩm bật cười nhẹ nhàng.
Nàng vớt khoai lang đỏ và khoai sọ từ trong nước ra, vừa đong đếm số lượng, vừa chắc chắn nói: “Yên tâm, nhất định sẽ bán được hết.”
Như bị nụ cười của nàng truyền sang, mấy đứa trẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt nở nụ cười tươi tắn.
Trương Thúy Hương từ cửa sổ nhìn thấy cảnh ấy, đáy mắt bỗng ươn ướt. Nàng sợ người khác thấy được, chỉ đành lấy khăn nhẹ nhàng lau đi.
Tháng ngày êm đềm là mong ước, nhưng trời cao nào chiều lòng người.
Sáng sớm hôm sau, mọi người còn đang say giấc thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Ôn Tự Cẩm là người đầu tiên tỉnh dậy, khoác áo mở cửa. Quả nhiên là Chu đại ca.
“Chu đại ca,” Ôn Tự Cẩm đẩy cửa rộng hơn rồi liếc nhìn chiếc hộp đồ ăn trên tay hắn, “Hai mươi chén?”
“Ai, đúng, hai mươi chén.” Chu Hoằng Vũ mỉm cười, nhưng rồi mặt lại nhăn nhó: “Ôi ôi, Ôn cô nương, trong nhà có chỗ nào... tiện nghi không? Ta, ta bụng không ổn chút nào.”
Ôn Tự Cẩm chỉ về phía sau sân. Chu Hoằng Vũ vội vàng bỏ hộp đồ ăn xuống, chạy nhanh như gió.
Lúc hắn quay lại, Ôn Tự Cẩm đã xếp khoai lang và khoai sọ vào nồi để hấp.
“Sáng sớm mà Chu đại ca đã đau bụng rồi à?” Ôn Tự Cẩm trêu chọc, “Có phải ăn phải gì không sạch không?”
“Toàn cơm canh đạm bạc thôi, làm gì có món nào lạ đâu.” Chu Hoằng Vũ gãi đầu gãi tai, nhăn nhó: “Không biết làm sao nữa, từ tối qua ta đã phải chạy ra chạy vào mấy lần. Chắc là ăn hỏng bụng mất rồi.”
Từ bao giờ Yến Nguyệt Sanh đã lặng lẽ bước ra, cầm lấy que cời lửa từ tay Ôn Tự Cẩm, giúp nàng nhóm bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.