[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 40:

Mạch Vu Chi

09/12/2024

Lúc này, Ôn Tự Cẩm mới hạ chân xuống.

"Tự Cẩm..." Trương Thúy Hương khuôn mặt ửng đỏ, xiêm y có phần xộc xệch, nhưng trong mắt ngập tràn vẻ biết ơn, giọng run run nói, "Ngươi đã trở về."

Ôn Tự Cẩm bước đến, khẽ chỉnh lại cổ áo cho nàng, mày nhíu chặt, hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Thúy Hương mím môi, chưa kịp nói lời nào thì từ phía sau bỗng vang lên một giọng mắng chửi đầy bực dọc:

"Liên quan gì tới ngươi? Từ đâu ra đám trẻ hoang này, ở nhà ta ăn vạ mãi không chịu đi!"

Trương Thúy Hương tái mặt, đôi môi run rẩy nhưng không thể nói được gì. Chu Đôn từ trong phòng ngang nhiên bước ra, vừa thắt đai lưng vừa hống hách liếc qua tỷ đệ Ôn Tự Cẩm. Hắn hừ lạnh, cao giọng nói:

"Trước đây ta bận việc, nên cho các ngươi tạm ở lại. Nhưng từ hôm nay, ta sẽ quay về đây ở, đây là nhà ta! Những kẻ không liên quan mau cút khỏi đây!"

"Không liên quan" trong lời hắn, không ai khác chính là bốn tỷ đệ Ôn Tự Cẩm.

Ôn Tự Cẩm đã biết từ trước Chu Đôn không phải người tử tế, nhưng không ngờ hắn lại trở mặt trắng trợn như vậy. Rời đi thì không khó, nhưng đống bột sắn nặng mấy chục cân kia phải xử lý ra sao?

Nàng mím môi, mặt trầm xuống, không nói gì.

Chu Đôn dậm chân đi tới, ánh mắt lướt qua Ôn Tự Cẩm rồi dừng lại trên người Yến Thủy Linh. Đồng tử hắn khẽ co lại, ánh nhìn lóe lên tia toan tính khó hiểu.

Đúng lúc ấy, Trương Thúy Hương bỗng òa lên tức tưởi.

"Chu Đôn, chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không làm khó bọn trẻ sao? Ngươi... sao ngươi có thể như vậy?" Giọng nàng run rẩy, môi mấp máy, cơ thể gần như sắp ngã quỵ, "Sao ngươi có thể lật lọng như thế?"



Tần Nham sợ hãi ôm chầm lấy nàng, òa khóc nức nở.

Chu Đôn không ngờ một người nhu nhược như Trương Thúy Hương lại dám phản kháng. Hắn cười khẩy, nhún vai đáp:

"Chúng ở đây ăn không ngồi rồi bao lâu nay, ta không bắt chúng trả tiền đã là rộng lượng lắm rồi. Bây giờ chỉ bảo chúng mau biến đi, đã là quá nương tay."

Việc giữ lại lũ trẻ chướng mắt này, hắn tuyệt đối không chấp nhận.

Lời nói của Chu Đôn như nhát dao cứa vào tim Trương Thúy Hương, nàng cảm thấy trời đất tối sầm lại. Trong thành không dung kẻ lang thang, bốn đứa trẻ không cha không mẹ, không tiền bạc, một khi bị đuổi khỏi đây, chắc chắn sẽ bị đẩy ra khỏi cổng thành.

Bên ngoài, chỉ còn con đường đói khát và chết chóc chờ đợi chúng.

"Không... không..."

Trương Thúy Hương đưa tay che miệng, ngã khuỵu xuống đất, Tần Nham ôm chặt lấy nàng, hai mẹ con khóc thảm thiết. Chu Đôn vẫn trơ tráo, không có chút ý định nhượng bộ, hắn còn liếc mắt đánh giá Ôn Tự Cẩm từ đầu đến chân như thể đang cân nhắc điều gì.

Ôn Tự Cẩm khó chịu với ánh mắt ấy, khuôn mặt lạnh băng, giọng điềm nhiên nói:

"Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Nhưng trước khi đi, phải lấy lại số bột mì của mình. Chu lão gia giàu có thế này, hẳn sẽ không tham chút bột mì nhỏ nhoi của bọn ta đâu."

"Bột mì à?" Chu Đôn nhớ đến số bột phơi ngoài sân, nhếch môi khinh miệt:

"Chút bột ấy đáng giá gì chứ? Một lượng bạc mua được mấy trăm cân. Muốn lấy thì lấy, cút đi cho khuất mắt."

Ôn Tự Cẩm chỉ chờ câu đó. Không chần chừ thêm, nàng lập tức chạy vào sân.

Bột sắn phơi trên những tấm vải, chỉ cần túm bốn góc lại, buộc thành từng tay nải nhỏ, mỗi tay nải chừng năm, sáu cân. Tổng cộng có khoảng một trăm cân sắn, sau khi xay thành bột được chừng ba mươi cân, chia ra thành sáu tay nải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook