[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 41:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Ôn Tự Cẩm cõng hai tay nải lên vai. Đang định mang nốt phần còn lại thì đệ đệ và muội muội của nàng không biết từ lúc nào đã chạy đến.
Yến Nguyệt Sanh quả quyết cõng hai tay nải, Yến Minh Lãng cũng cố gắng vác một tay nải. Yến Thủy Linh muốn giúp một tay, nhưng nàng còn quá nhỏ, vừa nhấc lên đã ngã nhào xuống đất.
Ôn Tự Cẩm vội đỡ lấy, cõng luôn tay nải cuối cùng. Nàng ngẩng đầu nhìn đệ đệ, muội muội, nở nụ cười khích lệ:
"Đi thôi."
Nàng bước lên trước, Yến Thủy Linh theo sát phía sau, Yến Minh Lãng đi sau, Yến Nguyệt Sanh lót hậu.
Khi đi ngang qua Trương Thúy Hương, Ôn Tự Cẩm dừng chân, khẽ nói:
"Trương tỷ, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ mấy mẹ con ta trong thời gian qua. Ta không có gì để báo đáp, chỉ có túi thơm này, coi như một kỷ niệm."
Nàng khó nhọc rút từ trong túi ra một cái túi thơm, đưa tới.
Tần Nham đón lấy, bàn tay nhỏ bé run rẩy. Nàng cầm túi thơm, nước mắt lăn dài trên má, đôi tay siết chặt món quà như muốn khắc ghi tất cả.
Ôn Tự Cẩm nhẹ giọng:
"Trương tỷ, Tần Nham, bảo trọng."
Bốn tỷ đệ cõng sáu tay nải nặng trĩu, không mang theo gì khác, lặng lẽ rời đi.
Tần Nham nhìn theo bóng họ khuất dần, lòng đầy nuối tiếc. Lần đầu tiên nàng có bạn cùng trang lứa để vui đùa, cũng là lần đầu kính phục một nữ hài tử như vậy. Nhưng giờ đây, họ đã rời đi rồi.
Nàng ôm mặt, nhào vào lòng mẫu thân, khóc òa. Trong tiếng nức nở, vừa có sự lưu luyến, vừa có cả nỗi sợ hãi mịt mù về những ngày tháng sắp tới.
Bốn tỷ đệ cố hết sức khiêng tay nải đi đến đầu ngõ thì dừng lại.
Yến Minh Lãng còn nhỏ, Yến Nguyệt Sanh lại bị tật ở chân, đi một đoạn đường dài như vậy đã là gắng gượng lắm rồi, huống chi còn mang theo tay nải nặng trĩu trên vai.
"Buông tay." Ôn Tự Cẩm lạnh giọng nói.
Đệ đệ, muội muội tuy không hiểu vì sao nhưng đã quen tin tưởng nàng từ mấy ngày nay, liền thả tay nải xuống đất như lời nàng bảo. Sáu tay nải rơi lăn lóc bên vệ đường.
Ôn Tự Cẩm tiến lên mấy bước, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì cái miệng lải nhải của Chu Hoằng Vũ. Nhờ hắn mà nàng mới biết An Dương quận quá rộng lớn, đi từ cửa thành Đông sang thành Tây mất cả ngày trời. Bởi thế mới có người nghĩ ra nghề mới — chạy xe ngựa chở khách.
Những người đánh xe thường đi vòng quanh thành, gặp khách muốn đi xa thì dừng lại. Chỉ cần năm đồng một người là có thể ngồi xe đến tận nơi. Vừa nhanh lại đỡ khổ nhọc đi bộ. Cái nghề này chẳng khác gì xe ngựa thuê thời hiện đại.
Ôn Tự Cẩm đứng chờ ở đầu ngõ khoảng mười lăm phút thì có một chiếc xe ngựa lắc lư đi tới.
Xa phu là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi. Thấy chỉ là mấy đứa trẻ con, lại tay xách nách mang, hắn nghĩ chắc bọn chúng không có tiền trả nên vội vàng giật cương định đi.
Ôn Tự Cẩm kịp thời gọi lại: "Sư phó, chờ một chút. Chúng ta muốn đi xe."
Xa phu khựng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Ôn Tự Cẩm chỉ vào sáu tay nải dưới đất, nói rõ ràng: "Bốn người chúng ta, hai mươi đồng tiền, thêm năm đồng nữa để sư phó chở giúp mấy tay nải này. Được chứ?"
Xa phu nghe vậy, vui vẻ nhận lời. Chưa kể số tay nải hơi nhiều, nhưng khách đã chủ động trả thêm tiền, hắn còn giúp một tay, nhanh nhẹn bê từng tay nải và đỡ bọn trẻ lên xe.
Sau khi tất cả đã ổn định, xa phu quất nhẹ dây cương, hỏi: "Cô nương muốn đi đâu?"
Yến Nguyệt Sanh quả quyết cõng hai tay nải, Yến Minh Lãng cũng cố gắng vác một tay nải. Yến Thủy Linh muốn giúp một tay, nhưng nàng còn quá nhỏ, vừa nhấc lên đã ngã nhào xuống đất.
Ôn Tự Cẩm vội đỡ lấy, cõng luôn tay nải cuối cùng. Nàng ngẩng đầu nhìn đệ đệ, muội muội, nở nụ cười khích lệ:
"Đi thôi."
Nàng bước lên trước, Yến Thủy Linh theo sát phía sau, Yến Minh Lãng đi sau, Yến Nguyệt Sanh lót hậu.
Khi đi ngang qua Trương Thúy Hương, Ôn Tự Cẩm dừng chân, khẽ nói:
"Trương tỷ, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ mấy mẹ con ta trong thời gian qua. Ta không có gì để báo đáp, chỉ có túi thơm này, coi như một kỷ niệm."
Nàng khó nhọc rút từ trong túi ra một cái túi thơm, đưa tới.
Tần Nham đón lấy, bàn tay nhỏ bé run rẩy. Nàng cầm túi thơm, nước mắt lăn dài trên má, đôi tay siết chặt món quà như muốn khắc ghi tất cả.
Ôn Tự Cẩm nhẹ giọng:
"Trương tỷ, Tần Nham, bảo trọng."
Bốn tỷ đệ cõng sáu tay nải nặng trĩu, không mang theo gì khác, lặng lẽ rời đi.
Tần Nham nhìn theo bóng họ khuất dần, lòng đầy nuối tiếc. Lần đầu tiên nàng có bạn cùng trang lứa để vui đùa, cũng là lần đầu kính phục một nữ hài tử như vậy. Nhưng giờ đây, họ đã rời đi rồi.
Nàng ôm mặt, nhào vào lòng mẫu thân, khóc òa. Trong tiếng nức nở, vừa có sự lưu luyến, vừa có cả nỗi sợ hãi mịt mù về những ngày tháng sắp tới.
Bốn tỷ đệ cố hết sức khiêng tay nải đi đến đầu ngõ thì dừng lại.
Yến Minh Lãng còn nhỏ, Yến Nguyệt Sanh lại bị tật ở chân, đi một đoạn đường dài như vậy đã là gắng gượng lắm rồi, huống chi còn mang theo tay nải nặng trĩu trên vai.
"Buông tay." Ôn Tự Cẩm lạnh giọng nói.
Đệ đệ, muội muội tuy không hiểu vì sao nhưng đã quen tin tưởng nàng từ mấy ngày nay, liền thả tay nải xuống đất như lời nàng bảo. Sáu tay nải rơi lăn lóc bên vệ đường.
Ôn Tự Cẩm tiến lên mấy bước, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì cái miệng lải nhải của Chu Hoằng Vũ. Nhờ hắn mà nàng mới biết An Dương quận quá rộng lớn, đi từ cửa thành Đông sang thành Tây mất cả ngày trời. Bởi thế mới có người nghĩ ra nghề mới — chạy xe ngựa chở khách.
Những người đánh xe thường đi vòng quanh thành, gặp khách muốn đi xa thì dừng lại. Chỉ cần năm đồng một người là có thể ngồi xe đến tận nơi. Vừa nhanh lại đỡ khổ nhọc đi bộ. Cái nghề này chẳng khác gì xe ngựa thuê thời hiện đại.
Ôn Tự Cẩm đứng chờ ở đầu ngõ khoảng mười lăm phút thì có một chiếc xe ngựa lắc lư đi tới.
Xa phu là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi. Thấy chỉ là mấy đứa trẻ con, lại tay xách nách mang, hắn nghĩ chắc bọn chúng không có tiền trả nên vội vàng giật cương định đi.
Ôn Tự Cẩm kịp thời gọi lại: "Sư phó, chờ một chút. Chúng ta muốn đi xe."
Xa phu khựng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Ôn Tự Cẩm chỉ vào sáu tay nải dưới đất, nói rõ ràng: "Bốn người chúng ta, hai mươi đồng tiền, thêm năm đồng nữa để sư phó chở giúp mấy tay nải này. Được chứ?"
Xa phu nghe vậy, vui vẻ nhận lời. Chưa kể số tay nải hơi nhiều, nhưng khách đã chủ động trả thêm tiền, hắn còn giúp một tay, nhanh nhẹn bê từng tay nải và đỡ bọn trẻ lên xe.
Sau khi tất cả đã ổn định, xa phu quất nhẹ dây cương, hỏi: "Cô nương muốn đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.