[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 44:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Giờ trong tay cũng còn chút bạc, tỷ đệ muội đã có chốn yên thân, cũng đến lúc phải cải thiện cuộc sống, bắt đầu từ việc chỉnh trang lại diện mạo cho tươm tất hơn.
Ôn Tự Cẩm nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh.
Ở trong thành, các cửa hàng thường san sát nhau, An Dương quận cũng chẳng ngoại lệ. Tiệm may nằm sát ngay tiệm bán chăn bông. Nàng nắm lấy tay nhỏ của Yến Thủy Linh, nhanh chóng bước vào tiệm may.
Đứng trước cửa tiệm là một cô nương trẻ chừng mười tám, mười chín tuổi, đang chống cằm nhìn quanh với vẻ chán chường.
Ôn Tự Cẩm dừng trước mặt nàng, điềm nhiên nói:
"Chúng ta đến đây để mua quần áo, chẳng lẽ chỉ vì y phục cũ kỹ mà không được vào tiệm sao?"
Cô nương trẻ lập tức sáng mắt, cười tươi rói:
"Sao lại thế được, sao lại thế được! Vị muội muội này khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết không tầm thường rồi. Mau vào chọn đi, muốn vải vóc loại nào cũng có!"
Nàng vui vẻ dẫn bốn tỷ đệ vào trong, chỉ đến quầy trưng bày các bộ y phục chất lượng trung bình, kiểu dáng cũng khá phổ biến, miệng không ngừng giới thiệu:
"Xem các ngươi tuổi còn nhỏ, những màu vàng nhạt hay hồng phấn này là hợp nhất, giá cũng phải chăng, chỉ một trăm văn một bộ thôi. Kiểu dáng này đang thịnh hành ở kinh thành đấy. Nhìn chất vải này, đường may ở cổ tay áo này, đảm bảo ta bán với giá lỗ vốn luôn!"
Nàng lại liếc sang Yến Nguyệt Sanh và Yến Minh Lãng, đưa ra hai bộ nam sam rồi tiếp tục huyên thuyên không ngớt.
Quả là một người bán hàng lanh lợi.
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, đợi nàng ngừng lại để thở thì nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ, bọn ta người đông, mua nhiều. Phiền tỷ bớt chút giá nhé?"
Cô nương trẻ không ngờ một đứa nhỏ lại biết mặc cả, thoáng sững sờ, rồi cắn môi suy nghĩ một lát. Cuối cùng, nàng cắn răng quyết định:
"Mua ba bộ, ta tặng thêm một bộ!"
Ôn Tự Cẩm gật đầu đồng ý ngay, nhanh chóng chọn cho Yến Thủy Linh một bộ váy vàng nhạt, cho mình một bộ váy xanh biếc, còn hai đệ đệ thì một người một bộ áo màu thiên thanh, một người một bộ áo đen giản dị.
Tiền trao tay, hàng trao gọn ghẽ, giao dịch diễn ra vô cùng nhanh chóng và sảng khoái. Trước khi đi, cô nương còn tặng thêm bốn đôi giày mới:
"Lần sau nhớ ghé lại nhé!"
Ở đây, người bán hàng thường cò kè mặc cả, thế nhưng cô nương này lại sảng khoái, còn chủ động tặng đồ, khiến Ôn Tự Cẩm thêm phần quý mến.
Bốn tỷ đệ không quay về nhà ngay mà đi vào phòng thử đồ ở phía sau cửa hàng, thay y phục mới tinh.
Quần áo giá một trăm văn tất nhiên không thể là hàng thượng hạng, nhưng ít ra cũng sạch sẽ, chỉnh tề. Sau khi thay đồ, cả bốn người đều trông gọn gàng, tươi tắn, ra dáng những đứa trẻ đoan trang, ngay ngắn.
Chào từ biệt cô nương bán hàng, bốn tỷ đệ quay người rẽ phải.
Khi đi ngang qua tiệm bán chăn bông ban nãy, gã tiểu nhị từng đuổi họ lúc trước lại niềm nở mời chào.
Ôn Tự Cẩm chỉ khẽ mỉm cười, như thể không nhìn thấy gì, rồi dẫn đệ đệ muội muội bước vào một tiệm chăn bông khác.
Phía sau Ôn Tự Cẩm, hai anh em cũng ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn thẳng phía trước. Ngay cả Yến Thủy Linh bé nhỏ cũng ngẩng cao đầu, dáng đi đầy khí thế.
Nhìn từ xa, người ta có thể lầm tưởng rằng mấy tỷ đệ này đều bị trật cổ mất rồi.
Gã tiểu nhị ở cửa tiệm chăn bông đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn bốn đứa trẻ bước vào cửa tiệm bên cạnh rồi mua liền tám bộ chăn bông.
Ôn Tự Cẩm nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh.
Ở trong thành, các cửa hàng thường san sát nhau, An Dương quận cũng chẳng ngoại lệ. Tiệm may nằm sát ngay tiệm bán chăn bông. Nàng nắm lấy tay nhỏ của Yến Thủy Linh, nhanh chóng bước vào tiệm may.
Đứng trước cửa tiệm là một cô nương trẻ chừng mười tám, mười chín tuổi, đang chống cằm nhìn quanh với vẻ chán chường.
Ôn Tự Cẩm dừng trước mặt nàng, điềm nhiên nói:
"Chúng ta đến đây để mua quần áo, chẳng lẽ chỉ vì y phục cũ kỹ mà không được vào tiệm sao?"
Cô nương trẻ lập tức sáng mắt, cười tươi rói:
"Sao lại thế được, sao lại thế được! Vị muội muội này khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết không tầm thường rồi. Mau vào chọn đi, muốn vải vóc loại nào cũng có!"
Nàng vui vẻ dẫn bốn tỷ đệ vào trong, chỉ đến quầy trưng bày các bộ y phục chất lượng trung bình, kiểu dáng cũng khá phổ biến, miệng không ngừng giới thiệu:
"Xem các ngươi tuổi còn nhỏ, những màu vàng nhạt hay hồng phấn này là hợp nhất, giá cũng phải chăng, chỉ một trăm văn một bộ thôi. Kiểu dáng này đang thịnh hành ở kinh thành đấy. Nhìn chất vải này, đường may ở cổ tay áo này, đảm bảo ta bán với giá lỗ vốn luôn!"
Nàng lại liếc sang Yến Nguyệt Sanh và Yến Minh Lãng, đưa ra hai bộ nam sam rồi tiếp tục huyên thuyên không ngớt.
Quả là một người bán hàng lanh lợi.
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, đợi nàng ngừng lại để thở thì nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ, bọn ta người đông, mua nhiều. Phiền tỷ bớt chút giá nhé?"
Cô nương trẻ không ngờ một đứa nhỏ lại biết mặc cả, thoáng sững sờ, rồi cắn môi suy nghĩ một lát. Cuối cùng, nàng cắn răng quyết định:
"Mua ba bộ, ta tặng thêm một bộ!"
Ôn Tự Cẩm gật đầu đồng ý ngay, nhanh chóng chọn cho Yến Thủy Linh một bộ váy vàng nhạt, cho mình một bộ váy xanh biếc, còn hai đệ đệ thì một người một bộ áo màu thiên thanh, một người một bộ áo đen giản dị.
Tiền trao tay, hàng trao gọn ghẽ, giao dịch diễn ra vô cùng nhanh chóng và sảng khoái. Trước khi đi, cô nương còn tặng thêm bốn đôi giày mới:
"Lần sau nhớ ghé lại nhé!"
Ở đây, người bán hàng thường cò kè mặc cả, thế nhưng cô nương này lại sảng khoái, còn chủ động tặng đồ, khiến Ôn Tự Cẩm thêm phần quý mến.
Bốn tỷ đệ không quay về nhà ngay mà đi vào phòng thử đồ ở phía sau cửa hàng, thay y phục mới tinh.
Quần áo giá một trăm văn tất nhiên không thể là hàng thượng hạng, nhưng ít ra cũng sạch sẽ, chỉnh tề. Sau khi thay đồ, cả bốn người đều trông gọn gàng, tươi tắn, ra dáng những đứa trẻ đoan trang, ngay ngắn.
Chào từ biệt cô nương bán hàng, bốn tỷ đệ quay người rẽ phải.
Khi đi ngang qua tiệm bán chăn bông ban nãy, gã tiểu nhị từng đuổi họ lúc trước lại niềm nở mời chào.
Ôn Tự Cẩm chỉ khẽ mỉm cười, như thể không nhìn thấy gì, rồi dẫn đệ đệ muội muội bước vào một tiệm chăn bông khác.
Phía sau Ôn Tự Cẩm, hai anh em cũng ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn thẳng phía trước. Ngay cả Yến Thủy Linh bé nhỏ cũng ngẩng cao đầu, dáng đi đầy khí thế.
Nhìn từ xa, người ta có thể lầm tưởng rằng mấy tỷ đệ này đều bị trật cổ mất rồi.
Gã tiểu nhị ở cửa tiệm chăn bông đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn bốn đứa trẻ bước vào cửa tiệm bên cạnh rồi mua liền tám bộ chăn bông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.