[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 43:

Mạch Vu Chi

09/12/2024

"Đa tạ Chu đại ca, mấy thứ này không cần phiền huynh." Ôn Tự Cẩm cúi người, hành một lễ thật sâu, trịnh trọng nói: "Hôm nay nhờ có Chu đại ca giúp đỡ, nếu không, tỷ đệ chúng ta chắc đã phải lang thang đầu đường rồi."

Bọn họ không có thân phận rõ ràng, không dám ở trọ trong khách điếm. Nếu không thuê được nhà, e rằng chỉ còn cách ngủ dưới gầm cầu.

Chu Hoằng Vũ chưa từng được ai cảm ơn trịnh trọng như vậy, hắn bối rối gãi đầu, cười ngượng nghịu: "Chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì đâu mà, Ôn cô nương..."

"Chu đại ca, đừng gọi ta là Ôn cô nương nữa, cứ gọi ta là Tự Cẩm đi."

Ôn Tự Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đây là đệ đệ của ta, Nguyệt Sanh, Minh Lãng, và muội muội Thủy Linh."

Nàng lần lượt giới thiệu ba đứa nhỏ đứng phía sau.

Yến Nguyệt Sanh đứng yên, ánh mắt lãnh đạm, chẳng có chút thiện cảm nào với Chu Hoằng Vũ dù hắn rất nhiệt tình.

Yến Minh Lãng tính cách cũng trầm lặng không kém, chỉ lẳng lặng quan sát, không buồn mở miệng chào hỏi.

Chỉ có Yến Thủy Linh lanh lợi, nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chu ca ca, chào huynh!"

Chu Hoằng Vũ nghe vậy mới gãi đầu, cười ngượng nghịu: "Vậy, các ngươi cứ lo việc của mình, ta về tiệm đây."



Hắn là tiểu nhị của Trân Tu Các, ra ngoài cũng đã bẩm báo với chưởng quầy, không thể rời tiệm quá lâu.

Ôn Tự Cẩm tiễn hắn ra cửa, nhìn bóng dáng Chu Hoằng Vũ khuất dần trong dòng người qua lại, rồi quay người lại, đưa mắt ngắm nhìn khoảng sân nhỏ này. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Trước kia ở nhờ nhà mẹ con Trương Thúy Hương, tuy có nơi trú thân nhưng nàng hiểu rõ đó không phải là kế lâu dài.

Còn bây giờ thì khác, nàng đã trả tiền và có khế ước thuê nhà. Nửa năm tới, nơi này chính là nhà của nàng.

**Nhà**!

Nơi có đệ đệ, muội muội cùng nhau nương tựa.

Khóe môi Ôn Tự Cẩm khẽ nhếch lên. Cảm giác mệt mỏi như tan biến, thay vào đó là một nguồn sức mạnh tràn đầy.

Đã là nhà, đương nhiên phải sắp xếp cho tươm tất một chút.

Trong sân có sẵn giường, bàn, và một ít đồ dùng cũ kỹ, nhưng vẫn còn dùng được. Chỉ là chưa có gì ấm cúng hay tiện nghi.

Cũng may đây là An Dương quận, một nơi phồn hoa bậc nhất. Chỉ cần có tiền thì chẳng thiếu thứ gì.



Buổi chiều nắng gắt dần chuyển sang dịu nhẹ. Ôn Tự Cẩm bước nhanh vào sân, ánh mắt rạng rỡ, gọi lớn: "Đi nào, chúng ta ra phố mua ít đồ đạc!"

Tuy hôm nay chỉ còn lại bốn lượng bạc, nhưng gom thêm số tiền trước còn thừa, tổng cộng cũng được tám lượng bạc.

Ôn Tự Cẩm không phải là người keo kiệt.

Bốn tỷ đệ cùng nhau đến cửa hàng bán chăn đệm.

Nhưng chưa kịp bước vào, đã bị tiểu nhị đứng ở cửa giơ tay chặn lại, giọng the thé khó chịu: "Từ đâu ra lũ khất cái thế này? Mau tránh đi, đừng làm phiền khách nhân!"

Ôn Tự Cẩm cúi đầu nhìn lại y phục của mình và đệ đệ, muội muội.

Quần áo vốn đã cũ kỹ, chất vải thô sơ, lại trải qua mấy tháng chạy nạn nên càng thêm tả tơi. Vạt áo xơ xác, cổ áo sờn bạc, vài chỗ còn rách toạc. May nhờ Trương Thúy Hương khéo tay khâu vá giúp, nếu không đã chẳng khác gì ăn mày.

Nhưng dù vậy, so với vẻ gọn gàng, sang trọng của người dân trong thành An Dương, bộ dạng của bọn họ thật khó coi và tội nghiệp.

Ôn Tự Cẩm lùi lại một bước.

Trước đây, nàng chỉ chăm chăm kiếm tiền để nuôi sống ba đứa nhỏ, đâu còn tâm trí nào lo đến vẻ ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook