[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 47:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Ai…
Cùng lúc ấy, ở gian nhà nhỏ phía trong.
Ôn Tự Cẩm đang bẻ một miếng bánh hoa quế, chợt hắt xì hai cái liền.
Yến Nguyệt Sanh nhìn nàng, điềm tĩnh nói: “Đừng để nhiễm phong hàn.”
“Thôi đi, đừng nói nhảm.” Ôn Tự Cẩm trừng mắt nhìn hắn, “Ta khỏe như trâu thế này, rõ ràng là có kẻ đang nghĩ đến ta đấy.”
Yến Nguyệt Sanh không đáp lời.
Yến Minh Lãng lại thản nhiên buông một câu: “Ngoài chúng ta ra, còn ai thèm nghĩ tới ngươi?”
Ôn Tự Cẩm sững người. Đúng là cái miệng của đệ đệ này, không nói thì thôi, nói ra là khiến người ta nghẹn chết.
May thay, vẫn còn muội muội ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
“Lại đây, Thủy Linh, ăn bánh đi. Đừng để ý hai tên tiểu tử này.” Ôn Tự Cẩm đưa cho Yến Thủy Linh một miếng bánh hoa quế.
Cô bé mở to đôi mắt long lanh như nước, ngọt ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ là tốt nhất.”
Ôn Tự Cẩm khẽ cười, cầm lấy một miếng bánh cắn nhẹ một cái.
Bánh hoa quế trắng muốt, rắc thêm vài cánh hoa mịn màng, trông tuy giản dị nhưng vừa đưa vào miệng đã tan ngay. Vị ngọt thơm lan tỏa khắp đầu lưỡi, khiến người ta ngẩn ngơ.
Quả thực rất ngon, nhưng vị ngọt lại quá đậm.
Miếng đầu còn thấy dễ chịu, nhưng càng ăn càng thấy ngọt đến mức không thể chịu nổi.
Ôn Tự Cẩm cố gắng ăn hết một miếng bánh hoa quế, vừa lúc nhìn thấy hai huynh đệ bên cạnh cũng đã tự mình lấy bánh ăn, ngồi xuống nhấm nháp đỡ đói.
Ngày trước, có cho vàng bọn họ cũng không dám động vào đồ của Ôn Tự Cẩm.
Nhưng giờ đây, bọn họ lại tự tay lấy bánh ăn. Điều này có phải chứng tỏ bọn họ đã coi nàng là người nhà thật sự?
Ôn Tự Cẩm nheo mắt cười, vo tròn mảnh giấy dầu bọc bánh rồi ném vào đống rác. Nàng khoác giỏ tre, thong thả đi vào bếp để sắp xếp đồ đạc.
Người một nhà hòa thuận, đồng lòng chung sức mới có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp.
Trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, Ôn Tự Cẩm sắp xếp nào là dầu, muối, tương, dấm đâu vào đấy. Sau đó, nàng đặt nồi lên bệ bếp, lấy ít bùn ướt trát kín các khe hở để giữ nồi cố định. Cuối cùng, nàng dùng mướp khô kỳ cọ nồi hai lượt rồi chuẩn bị nhóm lửa.
“Nguyệt Sanh, Minh Lãng, hai ngươi ra tìm ít củi khô về đây.” Ôn Tự Cẩm cất tiếng gọi lớn.
Chẳng mấy chốc, hai huynh đệ Yến Nguyệt Sanh đã ôm về một bó củi nhỏ. Hẳn là bọn họ đã sớm đoán được nàng cần gì.
Ôn Tự Cẩm vui mừng khôn xiết, nhận lấy bó củi, thêm một ít rơm khô rồi dùng que đánh lửa châm lên. Nàng ghé miệng thổi nhẹ vài hơi, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã bùng lên rực rỡ.
Nàng đứng dậy, múc hai gáo nước đổ vào nồi. Yến Nguyệt Sanh lập tức cầm lấy que cời, im lặng ngồi nhóm lửa.
Hôm nay là ngày dọn đến nhà mới. Ở thời nào cũng vậy, người ta thường mời thân hữu đến ăn bữa cơm đầu tiên, gọi là "liệu đáy nồi". Tuy tỷ đệ Ôn Tự Cẩm không có ai để mời, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn cản bọn họ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Nàng thả thịt ba chỉ vào nồi nước lạnh, thêm chút rượu, vài lá hương liệu và hoa tiêu. Đợi thịt sôi bùng, bọt nổi trắng xóa, nàng vớt ra rửa sạch rồi thái thành miếng vuông đều đặn.
Nồi được rửa sạch lại lần nữa. Đợi chảo nóng, nàng cho thịt vào rán, mỡ heo chảy ra vàng óng. Nàng trút phần mỡ ấy ra bát, chừa lại một ít trong chảo rồi cho đường phèn vào, đảo đến khi đường tan chảy thành nước màu nâu cánh gián. Đổ nước vào chảo vừa ngập thịt, thêm lá hương liệu, hoa tiêu, và một miếng ớt cay để tăng vị. Lửa lớn đun sôi rồi hạ nhỏ lửa hầm.
Cùng lúc ấy, ở gian nhà nhỏ phía trong.
Ôn Tự Cẩm đang bẻ một miếng bánh hoa quế, chợt hắt xì hai cái liền.
Yến Nguyệt Sanh nhìn nàng, điềm tĩnh nói: “Đừng để nhiễm phong hàn.”
“Thôi đi, đừng nói nhảm.” Ôn Tự Cẩm trừng mắt nhìn hắn, “Ta khỏe như trâu thế này, rõ ràng là có kẻ đang nghĩ đến ta đấy.”
Yến Nguyệt Sanh không đáp lời.
Yến Minh Lãng lại thản nhiên buông một câu: “Ngoài chúng ta ra, còn ai thèm nghĩ tới ngươi?”
Ôn Tự Cẩm sững người. Đúng là cái miệng của đệ đệ này, không nói thì thôi, nói ra là khiến người ta nghẹn chết.
May thay, vẫn còn muội muội ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
“Lại đây, Thủy Linh, ăn bánh đi. Đừng để ý hai tên tiểu tử này.” Ôn Tự Cẩm đưa cho Yến Thủy Linh một miếng bánh hoa quế.
Cô bé mở to đôi mắt long lanh như nước, ngọt ngào nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ là tốt nhất.”
Ôn Tự Cẩm khẽ cười, cầm lấy một miếng bánh cắn nhẹ một cái.
Bánh hoa quế trắng muốt, rắc thêm vài cánh hoa mịn màng, trông tuy giản dị nhưng vừa đưa vào miệng đã tan ngay. Vị ngọt thơm lan tỏa khắp đầu lưỡi, khiến người ta ngẩn ngơ.
Quả thực rất ngon, nhưng vị ngọt lại quá đậm.
Miếng đầu còn thấy dễ chịu, nhưng càng ăn càng thấy ngọt đến mức không thể chịu nổi.
Ôn Tự Cẩm cố gắng ăn hết một miếng bánh hoa quế, vừa lúc nhìn thấy hai huynh đệ bên cạnh cũng đã tự mình lấy bánh ăn, ngồi xuống nhấm nháp đỡ đói.
Ngày trước, có cho vàng bọn họ cũng không dám động vào đồ của Ôn Tự Cẩm.
Nhưng giờ đây, bọn họ lại tự tay lấy bánh ăn. Điều này có phải chứng tỏ bọn họ đã coi nàng là người nhà thật sự?
Ôn Tự Cẩm nheo mắt cười, vo tròn mảnh giấy dầu bọc bánh rồi ném vào đống rác. Nàng khoác giỏ tre, thong thả đi vào bếp để sắp xếp đồ đạc.
Người một nhà hòa thuận, đồng lòng chung sức mới có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp.
Trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, Ôn Tự Cẩm sắp xếp nào là dầu, muối, tương, dấm đâu vào đấy. Sau đó, nàng đặt nồi lên bệ bếp, lấy ít bùn ướt trát kín các khe hở để giữ nồi cố định. Cuối cùng, nàng dùng mướp khô kỳ cọ nồi hai lượt rồi chuẩn bị nhóm lửa.
“Nguyệt Sanh, Minh Lãng, hai ngươi ra tìm ít củi khô về đây.” Ôn Tự Cẩm cất tiếng gọi lớn.
Chẳng mấy chốc, hai huynh đệ Yến Nguyệt Sanh đã ôm về một bó củi nhỏ. Hẳn là bọn họ đã sớm đoán được nàng cần gì.
Ôn Tự Cẩm vui mừng khôn xiết, nhận lấy bó củi, thêm một ít rơm khô rồi dùng que đánh lửa châm lên. Nàng ghé miệng thổi nhẹ vài hơi, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã bùng lên rực rỡ.
Nàng đứng dậy, múc hai gáo nước đổ vào nồi. Yến Nguyệt Sanh lập tức cầm lấy que cời, im lặng ngồi nhóm lửa.
Hôm nay là ngày dọn đến nhà mới. Ở thời nào cũng vậy, người ta thường mời thân hữu đến ăn bữa cơm đầu tiên, gọi là "liệu đáy nồi". Tuy tỷ đệ Ôn Tự Cẩm không có ai để mời, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn cản bọn họ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Nàng thả thịt ba chỉ vào nồi nước lạnh, thêm chút rượu, vài lá hương liệu và hoa tiêu. Đợi thịt sôi bùng, bọt nổi trắng xóa, nàng vớt ra rửa sạch rồi thái thành miếng vuông đều đặn.
Nồi được rửa sạch lại lần nữa. Đợi chảo nóng, nàng cho thịt vào rán, mỡ heo chảy ra vàng óng. Nàng trút phần mỡ ấy ra bát, chừa lại một ít trong chảo rồi cho đường phèn vào, đảo đến khi đường tan chảy thành nước màu nâu cánh gián. Đổ nước vào chảo vừa ngập thịt, thêm lá hương liệu, hoa tiêu, và một miếng ớt cay để tăng vị. Lửa lớn đun sôi rồi hạ nhỏ lửa hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.