[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 48:
Mạch Vu Chi
09/12/2024
Chừng nửa canh giờ, thịt đã mềm rục, nàng nêm muối và gia vị, đun thêm một lát để nước sệt lại.
Mười phút sau, một đĩa thịt kho tàu màu nâu óng ánh, mềm rã mà không ngấy mỡ, tỏa hương thơm nức đã ra lò.
Yến Thủy Linh lúc này vẫn còn lưu luyến vị ngọt của bánh hoa quế, nhưng vừa ngửi thấy mùi thịt kho, nàng lập tức quên sạch vị ngọt kia. Giờ đây, trong mắt nàng chỉ còn lại một màu nâu quyến rũ và hương thơm đậm đà ngập tràn.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa, khiến người ta say mê không dứt.
Khi đang hầm thịt kho tàu, Ôn Tự Cẩm đã nhanh tay chặt nhỏ con gà trống thành từng miếng vừa ăn. Thịt kho vừa chín, nàng liền rửa sạch nồi, nổi lửa lần nữa, múc một muỗng mỡ heo, cho thịt gà vào đảo nhanh tay đến khi miếng gà săn lại, chuyển màu vàng ươm. Nàng đổ thêm chút rượu, nước tương rồi đảo đều. Sau đó, nàng chỉ múc một ít nước lạnh đổ vào, không ngập quá một nửa thịt gà.
Yến Nguyệt Sanh nhìn cảnh ấy, trong lòng thấy lạ. Từ trước đến giờ, hắn đã quen nhìn nàng hầm đồ ăn ngập nước. Nay thấy nước chỉ lưng lửng, không khỏi thắc mắc: “Tỷ, sao gà trống lại nấu ít nước như vậy?”
Ôn Tự Cẩm mỉm cười đáp: “Bởi vì món này không phải hầm.”
Lửa lớn bùng lên, thịt gà sôi sùng sục. Ôn Tự Cẩm dùng xẻng xào liên tục, tay nàng thoăn thoắt, khiến miếng gà đảo qua đảo lại đều khắp. Chẳng bao lâu, hương thơm thịt gà lan khắp căn bếp.
Nàng vẫn giữ lửa lớn, đảo nhanh hơn, đến khi gà chín tới, nàng nêm đường và muối, cắt hai quả ớt cay ném vào chảo. Đợi khi ớt dậy mùi, nàng chế thêm chút giấm, đảo thêm vài lượt rồi tắt bếp.
Một đĩa gà xào cay thơm phức, nóng hổi ra lò.
Bánh bao thì không kịp làm, đành mua sẵn. Đặt đĩa thịt kho tàu và gà xào cay lên bàn, vậy là bữa cơm mừng nhà mới đã sẵn sàng.
Không đợi Ôn Tự Cẩm gọi, hai đệ đệ và muội muội đã nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, mắt sáng rỡ vây quanh bàn ăn, chờ đợi.
Ôn Tự Cẩm lấy đôi đũa mới đưa cho mỗi người. Nàng vừa định cất tiếng: “Ăn đi nào,” thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Yến Minh Lãng lanh lẹ đứng dậy đi mở cửa.
Người tới lại là Chu Hoằng Vũ.
Hắn mang theo hai gói giấy dầu, tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng muội dọn về nhà mới. Đây là chút lễ mọn. Ồ, thơm quá! Đây là mùi gì vậy?”
Chu Hoằng Vũ hít sâu vài hơi, đôi mắt sáng lên. Đã quen với hương vị mỹ thực từ lâu, hắn lập tức nhận ra: “Là thịt kho tàu và gà xào cay.”
Bước lại gần nhìn kỹ, hắn bật cười: “Quả nhiên là hai món này.”
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, không ngờ hôm nay lại có người đến liệu đáy nồi cho mình. Trong lòng nàng ấm áp: “Chu đại ca chưa ăn cơm phải không? Cùng ngồi xuống ăn với bọn ta đi.”
Chu Hoằng Vũ cười sảng khoái, không khách sáo ngồi xuống. Dọn nhà mới, vốn phải có khách đến ăn bữa cơm mừng mới đủ đầy.
Yến Minh Lãng chạy vào bếp lấy thêm một đôi đũa. Chu Hoằng Vũ nhận lấy, gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào miệng. Vừa nhai được một cái, mắt hắn đã mở lớn đầy kinh ngạc.
Bao năm nay làm việc ở Trân Tu Các, được ăn qua không ít món ngon, nhưng thịt kho tàu ngon như vậy lại rất hiếm. Tuy Cung chưởng quầy là người phúc hậu, thỉnh thoảng cho bọn họ ăn thử vài miếng, nhưng mỗi lần như thế, hắn đều chìm đắm trong vị béo ngậy mà không hề ngán của miếng thịt, không nỡ dứt ra.
Trong cảm nhận của Chu Hoằng Vũ, người thường nấu thịt kho tàu, chỉ cần có chút vị là đã không tệ rồi, chứ nói đến ngon thật sự thì chẳng mấy khi có.
Mười phút sau, một đĩa thịt kho tàu màu nâu óng ánh, mềm rã mà không ngấy mỡ, tỏa hương thơm nức đã ra lò.
Yến Thủy Linh lúc này vẫn còn lưu luyến vị ngọt của bánh hoa quế, nhưng vừa ngửi thấy mùi thịt kho, nàng lập tức quên sạch vị ngọt kia. Giờ đây, trong mắt nàng chỉ còn lại một màu nâu quyến rũ và hương thơm đậm đà ngập tràn.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa, khiến người ta say mê không dứt.
Khi đang hầm thịt kho tàu, Ôn Tự Cẩm đã nhanh tay chặt nhỏ con gà trống thành từng miếng vừa ăn. Thịt kho vừa chín, nàng liền rửa sạch nồi, nổi lửa lần nữa, múc một muỗng mỡ heo, cho thịt gà vào đảo nhanh tay đến khi miếng gà săn lại, chuyển màu vàng ươm. Nàng đổ thêm chút rượu, nước tương rồi đảo đều. Sau đó, nàng chỉ múc một ít nước lạnh đổ vào, không ngập quá một nửa thịt gà.
Yến Nguyệt Sanh nhìn cảnh ấy, trong lòng thấy lạ. Từ trước đến giờ, hắn đã quen nhìn nàng hầm đồ ăn ngập nước. Nay thấy nước chỉ lưng lửng, không khỏi thắc mắc: “Tỷ, sao gà trống lại nấu ít nước như vậy?”
Ôn Tự Cẩm mỉm cười đáp: “Bởi vì món này không phải hầm.”
Lửa lớn bùng lên, thịt gà sôi sùng sục. Ôn Tự Cẩm dùng xẻng xào liên tục, tay nàng thoăn thoắt, khiến miếng gà đảo qua đảo lại đều khắp. Chẳng bao lâu, hương thơm thịt gà lan khắp căn bếp.
Nàng vẫn giữ lửa lớn, đảo nhanh hơn, đến khi gà chín tới, nàng nêm đường và muối, cắt hai quả ớt cay ném vào chảo. Đợi khi ớt dậy mùi, nàng chế thêm chút giấm, đảo thêm vài lượt rồi tắt bếp.
Một đĩa gà xào cay thơm phức, nóng hổi ra lò.
Bánh bao thì không kịp làm, đành mua sẵn. Đặt đĩa thịt kho tàu và gà xào cay lên bàn, vậy là bữa cơm mừng nhà mới đã sẵn sàng.
Không đợi Ôn Tự Cẩm gọi, hai đệ đệ và muội muội đã nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, mắt sáng rỡ vây quanh bàn ăn, chờ đợi.
Ôn Tự Cẩm lấy đôi đũa mới đưa cho mỗi người. Nàng vừa định cất tiếng: “Ăn đi nào,” thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Yến Minh Lãng lanh lẹ đứng dậy đi mở cửa.
Người tới lại là Chu Hoằng Vũ.
Hắn mang theo hai gói giấy dầu, tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng muội dọn về nhà mới. Đây là chút lễ mọn. Ồ, thơm quá! Đây là mùi gì vậy?”
Chu Hoằng Vũ hít sâu vài hơi, đôi mắt sáng lên. Đã quen với hương vị mỹ thực từ lâu, hắn lập tức nhận ra: “Là thịt kho tàu và gà xào cay.”
Bước lại gần nhìn kỹ, hắn bật cười: “Quả nhiên là hai món này.”
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, không ngờ hôm nay lại có người đến liệu đáy nồi cho mình. Trong lòng nàng ấm áp: “Chu đại ca chưa ăn cơm phải không? Cùng ngồi xuống ăn với bọn ta đi.”
Chu Hoằng Vũ cười sảng khoái, không khách sáo ngồi xuống. Dọn nhà mới, vốn phải có khách đến ăn bữa cơm mừng mới đủ đầy.
Yến Minh Lãng chạy vào bếp lấy thêm một đôi đũa. Chu Hoằng Vũ nhận lấy, gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào miệng. Vừa nhai được một cái, mắt hắn đã mở lớn đầy kinh ngạc.
Bao năm nay làm việc ở Trân Tu Các, được ăn qua không ít món ngon, nhưng thịt kho tàu ngon như vậy lại rất hiếm. Tuy Cung chưởng quầy là người phúc hậu, thỉnh thoảng cho bọn họ ăn thử vài miếng, nhưng mỗi lần như thế, hắn đều chìm đắm trong vị béo ngậy mà không hề ngán của miếng thịt, không nỡ dứt ra.
Trong cảm nhận của Chu Hoằng Vũ, người thường nấu thịt kho tàu, chỉ cần có chút vị là đã không tệ rồi, chứ nói đến ngon thật sự thì chẳng mấy khi có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.