[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 7:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Không có bát, tìm được một chiếc nồi vỡ và một cái muỗng cũ đã là may mắn lắm rồi. Trong lúc khó khăn này, ai cũng chẳng còn để ý tiểu tiết, cứ thế dùng chung một chiếc muỗng ăn ngon lành.

Yến Minh Lãng và Yến Thủy Linh tuổi còn nhỏ, dạ dày vốn không lớn, nhưng đã lâu lắm rồi không được ăn bữa cơm nóng hổi, nên dù bụng căng muốn vỡ, hai đứa vẫn muốn ăn thêm.

Cuối cùng, Ôn Tự Cẩm giật lấy cái muỗng, nghiêm giọng răn đe: "Nếu các ngươi ăn no đến mức bụng vỡ ra, ta sẽ chôn ngay tại chỗ."

Yến Minh Lãng liền im bặt, không dám nói thêm lời nào. Còn Yến Thủy Linh thì ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười lấy lòng. Sau buổi trưa thân cận hôm qua, tiểu nha đầu vẫn còn sợ vị tỷ tỷ này, nhưng không đến mức hễ chạm vào là khóc òa.

"Tỷ tỷ, vì ăn ngon quá, nên chúng ta mới ăn nhiều." Cô bé mím môi, lí nhí giải thích.

Khóe miệng Ôn Tự Cẩm khẽ nhếch lên.

Dĩ nhiên là ngon rồi.

Gạo loại tốt được ngâm trong nước suốt một đêm, hôm sau nấu bằng lửa nhỏ. Khi gạo chín nhừ, nàng cắt trứng vịt bắc thảo và thịt nạc cho vào nồi, đợi đến khi gạo sánh lại, trên mặt nổi lên một tầng dầu bóng, mới thêm muối, hành lá, chút tiêu xay rồi khuấy đều.

Dù thiếu mất thịt nạc vì không đủ nguyên liệu, hương vị vẫn chẳng thể chê được.

"Ngon cũng phải biết chừng mực, ăn no đến chết thì chẳng lợi lộc gì." Ôn Tự Cẩm ném nồi và cái muỗng cho Yến Nguyệt Sanh, nói: "Ngươi thu dọn chỗ này, ta đi gói đồ lại, chúng ta chuẩn bị lên đường."

Yến Nguyệt Sanh tuy đã ăn no, nhưng vẫn cố nhét thêm một miếng nữa, khóe miệng hơi giật giật.

Lúc này, trời đã sáng rõ. Đám người chạy nạn cũng lần lượt tỉnh dậy, kiếm gì đó lót dạ, thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục tiến về phương Nam.



Cũng có kẻ không còn chút lương thực nào, nhưng họ chẳng dám dừng chân. Tiến về Nam, họ còn một tia hy vọng sống sót, nhưng nếu dừng lại, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Ba ngày tiếp theo, bốn tỷ đệ cùng nhau không ngừng đi tới. Có cái ăn, tinh thần ai cũng phấn chấn hẳn lên. Ngay cả Yến Thủy Linh cũng có thể tự mình chạy một đoạn đường.

Thế nhưng, dọc đường cũng có không ít người bị tụt lại phía sau, bỏ mặc bên vệ đường trong cảnh thê lương, tuyệt vọng đợi chờ cái chết.

Ôn Tự Cẩm tự biết mình không phải người lương thiện, nhưng thấy cảnh xác người nằm la liệt, kẻ hấp hối ở khắp nơi, trong lòng vẫn không khỏi trĩu nặng.

Đêm đến, sau khi ăn chút bắp nướng và khoai lang, các đệ đệ muội muội đều đã ngủ say. Ôn Tự Cẩm mở trừng mắt, thất thần nhìn về phương xa.

Bỗng nhiên, có tiếng cành khô gãy khẽ vang lên bên tai.

Ôn Tự Cẩm lập tức mở bừng mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy lạnh buốt nơi cổ. Một lưỡi dao sắc lạnh đang dí sát vào làn da nàng.

"Đừng hòng kêu la, nếu không máu ngươi sẽ văng đầy đất." Giọng một kẻ lạ mặt trầm thấp vang lên. "Giao hết lương thực ra đây. Giấu ở đâu, mau nói!"

Ôn Tự Cẩm lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Mấy ngày nay, dù nàng luôn lẻn vào phòng bếp tìm chút đồ ăn và cố tránh sự chú ý của mọi người, nhưng tình trạng của bốn tỷ đệ muội thì khó mà giấu được. Trong thời buổi lương thực còn quý hơn cả vàng bạc thế này, vì miếng ăn mà làm chuyện tàn nhẫn cũng chẳng có gì lạ.

Hiểu rõ nguyên do, Ôn Tự Cẩm chẳng những không lo sợ, mà còn khẽ mỉm cười.

Bàn tay đang cầm dao của người kia khẽ run lên, hắn gắt gỏng: "Nha đầu thối, cười cái gì? Mau lấy hết đồ ăn ra đây, nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook