[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 8:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Giọng nói của hắn đầy vẻ cấp bách, như có kẻ nào đang chờ hắn mang đồ về cứu mạng.

Ôn Tự Cẩm vẫn giữ nguyên nụ cười, từ trong ngực lấy ra hai bắp ngô, nhét vào lòng hắn.

"Thế này đủ chưa?" Nàng nhẹ nhàng hỏi, "Trong tay nải còn chút khoai lang, để ta lấy thêm cho ngươi. Đừng lo, ta không kêu đâu."

Người kia chưa từng thấy kẻ nào thức thời như thế, liền đứng sững tại chỗ.

Ôn Tự Cẩm nhân cơ hội đẩy hắn ra, đi đến tay nải, lục lọi một lúc rồi lấy thêm hai nắm gạo cùng hai củ khoai lang.

"Ta còn phải giữ lại chút ít cho đệ đệ và muội muội. Số này chia cho các ngươi." Nàng dùng một mảnh vải rách gói gạo lại, đưa cả gói và khoai lang cho hắn. "Cầm đi đi."

Người kia đón lấy số lương thực, nhìn nàng thật sâu. Dù đã trải qua bao ngày gian khổ, dù nhan sắc bị che phủ bởi lớp bụi đường, nhưng nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi của tiểu nha đầu này vẫn khắc sâu vào lòng hắn.

"Đừng ở lại chỗ này nữa. Kẻ bám theo các ngươi, không chỉ có mình ta." Hắn để lại một câu, rồi vội vã rời đi.

Ôn Tự Cẩm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đánh thức đám đệ đệ muội muội.

Yến Thủy Linh và Yến Minh Lãng dụi mắt ngái ngủ, lí nhí hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy?"

Chỉ có Yến Nguyệt Sanh lặng thinh, vác tay nải lên rồi đi theo nàng.

Chẳng mấy chốc, bốn tỷ đệ muội rời khỏi dòng người chạy nạn, rẽ sang một con đường khác.

Lúc này, Yến Nguyệt Sanh mới hỏi khẽ: "Tại sao tỷ lại đưa đồ ăn cho hắn?"

Thì ra hắn không hề ngủ, mà đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Ôn Tự Cẩm cười nhạt: "Vì ta sợ chết."



Thực ra, nàng chẳng sợ chết chút nào. Sống hay chết, suy cho cùng chỉ là một ý niệm thoáng qua.

Sống chưa chắc đã là sống, chết chưa chắc đã là chết.

Lúc nàng lấy kim châm trong tay nải, vô tình nhìn thấy bàn tay hắn run rẩy và con dao sắc lóe lên.

Đúng vậy, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng có ý muốn làm hại ai. Hắn chỉ bị đẩy đến đường cùng, muốn sống thêm một chút mà thôi.

Ôn Tự Cẩm chẳng phải kẻ tốt lành gì, cũng chẳng thể cứu giúp hết thảy mọi người. Nhưng nếu có thể cứu một mạng người trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng cũng không thấy khó chịu gì.

Yến Nguyệt Sanh nghe câu trả lời hời hợt của Ôn Tự Cẩm, biết nàng không muốn nói nhiều, nên cũng thức thời mà im lặng.

Bốn tỷ đệ muội cứ thế đi mãi đến nửa đêm mới tìm được một ngôi miếu đổ nát để dừng chân nghỉ ngơi.

Một giấc ngủ kéo dài đến khi trời sáng rõ.

Khi Ôn Tự Cẩm tỉnh dậy, bên tai vang lên tiếng khóc thút thít khe khẽ. Nàng mở mắt ra, thấy Yến Thủy Linh đang ôm lấy Yến Minh Lãng, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nấc.

"Này, có chuyện gì vậy?" Ôn Tự Cẩm khẽ trêu, "Chẳng lẽ tiểu Thủy Linh gặp ác mộng à?"

"Không… không phải." Yến Thủy Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng run rẩy nói, "Nguyệt Sanh ca ca nói… nói đồ ăn của chúng ta bị cướp rồi. Giờ… giờ chúng ta lại không có gì ăn, có phải chúng ta lại sắp phải nhịn đói không?"

Cái cảm giác đói lả thật sự quá đáng sợ. Ai từng trải qua cơn đói khát này rồi thì cả đời cũng chẳng muốn nếm lại.

Ôn Tự Cẩm hiểu rõ nỗi sợ ấy, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười. Nàng cố kìm lại, nhưng cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.

"Tỷ tỷ còn cười!" Yến Thủy Linh đang khóc rất thương tâm, thấy tỷ tỷ cười liền khóc òa to hơn: "Chúng ta… chúng ta lại sắp phải nhịn đói nữa rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook