Chương 137: Chút vuốt ve an ủi vừa mới tạo nên trong nháy mắt lại sạch sành sanh
Tây Phong Chước Chước
01/10/2022
Lục Giam khoác vai bá cổ Trình Khiếu đi lên tầng, bảo với nó rằng hai ngày nay ở đây, sẽ gửi tiền phòng, tiền ăn uống.
Có tiền rồi, khẩu khí nói chuyện cũng mạnh lên không ít.
Lên đến tầng, Lục Giam bỏ bài tập hè xuống, mở máy tính của Trình Khiếu chơi game, sau đó lại bảo mạng ở nhà không ổn định, ra quán net chơi một lúc.
Vừa hay cách nhà không xa có một quán net, Trình Khiếu báo trong nhà biết một tiếng, rồi ra ngoài với Lục Giam.
Thoáng chốc nhà yên tĩnh trở lại.Kiều Huệ chăm chú xem tivi mà trong lòng hoảng sợ, luôn lo lắng Giang Nhược xảy ra chuyện. Bà ấy quay về phòng ngủ, mở hộp đựng đồ bằng gỗ chạm khắc bà ấy đã dùng lâu năm, lấy ra một bức ảnh trong đó.
Tấm ảnh rửa qua năm tháng, màu sắc đã hơi phai màu, diện mạo hai cô gái trong bức ảnh hao hao giống nhau, một trái một phải đứng bên cạnh bố mẹ, một người mặc váy dài hoa nhí, nụ cười ngọt ngào, một người mặc áo sơ mi thời thượng và quần baggy, dáng vẻ dửng dưng.
Người bên trái là Kiều Huệ, người mặc quần bên phải là Kiều Bội.
Ngón tay Kiều Huệ vuốt qua khuôn mặt chị gái, lòng nghĩ, Giang Nhược thật giống chị, truân chiên cũng giống chị, nhưng người đầu têu tất cả đều là chị.
Kiều Huệ nghĩ tới cuộc điện thoại đã giấu Giang Nhược, chính là vào hai ngày trước khi Kiều Bội có chuyện, hai người đã cãi nhau to một trận, hôm xảy ra chuyện, Kiều Bội lại gọi điện cho bà ấy, bà ấy không nghe.
......
Theo Lục Hoài Thâm về đến nhà, Giang Nhược bỏ đồ đạc ra sắp xếp không ngơi nghỉ một phút nào.
Bày mấy cái chai lọ của mình lên bệ rửa mặt trong phòng tắm, nước hoa cùng đồ trang điểm để riêng bên cạnh, lại về phòng thay đồ dồn quần áo của Lục Hoài Thâm, dành ra chỗ cho mình xếp quần áo, đặt kính râm vào ngăn tủ cất kính của anh ấy, mỗi người một bên, rất nhiều đồ dùng nhỏ cũng được phân loại.
Phòng thay đồ vốn ban đầu là nam tính hóa, nhoáng cái đã thêm nhiều yếu tố nữ tính không dễ ngó lơ. Trong tủ giày có giày cao gót và giày da nữ, tủ quần áo ngoài áo vest sơ mi còn có thêm váy ren dài, kiểu dáng phong phú, màu sắc hoặc là trang nhã hoặc là lộng lẫy.
May là lúc lắp đặt, đã tham khảo sẽ có ngày hôm nay, thiết kế không gian rộng rãi, đủ dùng.
Lúc Lục Hoài Thâm đến phòng thay đồ dạo quanh một vòng, cảm nhận vẫn lác đác, bởi vì đồ của Giang Nhược dọn sang hết một lần thì cũng chẳng tính là nhiều lắm.
Chỉ là cảnh trong phòng tắm có hơi quá lố, đồ của Giang Nhược gần như bá chiếm cả bệ rửa mặt, dao cạo râu và aftershave của anh ấy bị đẩy vào góc trong cùng bên phải.
Sự thay đổi thế này đơn giản rõ ràng, hơn nữa mắt thường có thể thấy, cũng báo hiệu sự bắt đầu của cuộc sống khác.
Giang Nhược thu dọn rất lâu, Lục Hoài Thâm tắm xong đi ra cô ấy mới xách vali trống đặt vào phòng để đồ.
Tắm rửa xong sấy khô tóc rồi ra ngoài, Giang Nhược nhìn Lục Hoài Thâm đang dựa người ở đầu giường mà ngượng ngùng bức rức rõ lâu, cũng giống như khi đột nhiên tiến vào vùng lạ lẫm, có mong chờ nhưng cũng có bỡ ngỡ.
Lục Hoài Thâm ngước mắt nhìn về phía cô ấy, ngẩn ngơ, ánh mắt không để lại dấu vết đang đánh giá trên người cô ấy một lượt.
Một bộ đồ ngủ bằng lụa màu champagne, bên ngoài có dây thắt lưng, bên trong trống không.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm chợt biến đổi thì Giang Nhược liền biết anh ấy đang nghĩ gì, càng thêm quẫn bách, nhón mũi chân, giẫm trên thảm trải sàn không phát ra âm thanh nào, thân hình uyển chuyển chạy đến bên giường, lại nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Cô ấy kéo chăn, đắp lên tận cằm.
"Em thế này là ý gì?" Lục Hoài Thâm nhìn sang cô ấy, vui à, hay giận.
"Em hơi không quen." Giang Nhược lại kéo chăn lên thêm tí nữa, suy tính một chốc, cô ấy ló đầu ra thăm dò, "Bằng không thì, hay là em cứ sang phòng cách vách ngủ trước đã?"
Lục Hoài Thâm vén chăn lên kéo người ôm vào lòng.
Tay Giang Nhược vừa tì vào vai anh ấy, đã bị hôn môi tới tấp, tay kia cũng thò vào trong vạt áo cô ấy, bên trong chẳng hề mặc gì, có thể chạm ngay vào da thịt.
Hơi thở Giang Nhược chợt gấp gáp, cũng không kháng cự, quấn lấy.
Cô ấy mới tắm xong, cảm giác trên tay ấm nóng, người có mùi hương sữa tắm thơm mát, anh hôn lên, mùi hương đó lại không rõ ràng nữa, chóp mũi chỉ có mùi cơ thể tự nhiên của cô ấy, nhàn nhạt sạch sẽ, gần như chẳng có tạp chất nào, không phải là mùi hương có thể hình dung cụ thể ra.
Cứ đến lúc này là Giang Nhược lại cảm thấy tinh thần lâng lâng, hơi thở miên man lại mạnh mẽ, cơ thể khẽ run rẩy.
Sau đêm qua, hai người đều chẳng gấp gáp không đợi nổi như trước nữa, cho nhau vui sướng, từng bước một đợi đến thời khắc tình cảm và dục vọng trong thân thể tích lũy tới đỉnh điểm, Lục Hoài Thâm cởi dây áo của cô ấy, trong cơn ý loạn tình mê Giang Nhược vươn tay sờ xuống phía dưới của anh.
Lúc này, điện thoại Giang Nhược vang lên.
Cô ấy mở mắt tức thì, giơ tay định lấy điện thoại, Lục Hoài Thâm tóm cánh tay cô ấy kéo lại, muốn để cô ấy men theo quỹ đạo trước đó mà làm tiếp.
Giang Nhược rút tay ra, đã tỉnh táo ngay, thẹn thùng không gì sánh được: "Em nghe điện thoại."
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy không nói, ánh mắt với sắc mặt kia sầm sì tới mức cô ấy không dám nhìn.
Giang Nhược cầm điện thoại, nhìn thấy ba chữ Lục Gia Lạc, cho rằng con bé gọi nhầm, hoài nghi mà nghe máy: "Alo?"
Lục Hoài Thâm cố ý giở trò xấu, chọc chọc vào cô ấy, lại nhích tới hõm cổ vừa gặm vừa cắn, dường như muốn duy trì kích tình, đợi cô ấy kết thúc cuộc điện thoại thì vẫn có thể tiếp tục.
Nhưng Giang Nhược đã đẩy anh ấy ra, hỏi đầu kia điện thoại: "Em sao thế? Đừng khóc nữa, nói đàng hoàng với chị xem nào."
Lục Hoài Thâm chống hai tay ở hai bên người cô ấy, nhìn vẻ mặt âu lo của cô ấy, lực chú ý chuyển dời, ánh mắt đã không còn trên người anh.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, cắn răng lật người nằm xuống giường.
Lục Gia Lạc hoàn toàn không biết đã làm phiền chuyện tốt của anh cả nhà mình, khóc hết hơi: "Em đang ở ngoài tiểu khu nhà chị, bảo vệ không, không cho em vào."
Chưa nói được mấy câu đã khóc thút thít.
Giang Nhược bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy: "Sao em lại chạy đến nhà chị?"
Lục Gia Lạc bụm miệng: "Em...em bỏ nhà ra đi rồi, hu hu, em không biết đi đâu... Chị báo với bảo vệ đi, cho, cho em vào được không?"
Giang Nhược cuống đến mức vò đầu bứt tai: "Nhưng chị cũng không ở nhà đâu, em đợi tí, Lục Giam cũng ở nhà chị, chị bảo chúng nó xuống đón em, em cứ đợi ở gần chỗ gác cổng trước, đừng đi đâu."
Bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, Giang Nhược lo cô bé sẽ sợ, không tắt điện thoại mà dùng điện thoại của Lục Hoài Thâm gọi cho Trình Khiếu.
Gọi cả buổi cũng chẳng ai nghe, lúc này dì út có khi đã ngủ rồi, Giang Nhược đành nhẫn tâm đánh thức dì út, bảo bà ấy đợi chút nữa mở cửa cho Lục Gia Lạc.
Tắt cuộc gọi cho dì út, Giang Nhược lại bảo Lục Gia Lạc đưa điện thoại cho bảo vệ, sau khi nói rõ thân phận thì xin anh ấy cho Lục Gia Lạc đi vào.
Cô ấy nghe thấy Lục Gia Lạc ở đầu kia nói: "Cảm ơn chú."
Sau đó đi vào tiểu khu, dựa theo Giang Nhược nói đi vào chung cư, sụt sịt bảo: "Xin lỗi chị dâu, có phải em đã làm phiền chị không? Chị không ở đây, em, em sẽ rất ngại, em cũng không quen biết dì út chị, hay là em đi chỗ khác thôi..."
Giang Nhược nghe được cảm xúc của nó vốn đã ổn định hơn một chút, nói mãi nói mãi lại không cầm được nước mắt.
"Khuya thế nàu em đi đâu?"
"Em, em có thể ở cửa hàng KFC một đêm."Giang Nhược nổi giận vô cớ nói: "Bậy nào! Bây giờ muộn chừng này rồi, bố mẹ em biết hướng đi của em không?"
Lục Gia Lạc ấm ức khẽ hét lên: "Em không muốn cho bọn họ biết, em ghét bọn họ."
Giang Nhược nghi ngờ rằng Lục Gia Lạc đã biết chuyện bố nó ngoại tình, khóc đáng thương như vậy, Giang Nhược không đành lòng nói nó.
Nhưng đã muộn thế rồi, trong nhà chỉ có một người già, ba đứa trẻ, đâu chăm sóc được, hơn nữa cảm xúc của Lục Gia Lạc còn không ổn định, điện thoại của Trình Khiếu thì không gọi được.
Giang Nhược quyết định về một chuyến: "Em vào nhà chị đợi trước được không, đợi tí chị sẽ qua."
Tiếng khóc của Lục Gia Lạc tấm tức lại đè nén, nói không thành lời đồng ý với cô ấy, "Cầu xin chị, đừng nói với bố mẹ em."
Tâm trạng Giang Nhược phức tạp ngắt máy, nhìn sang Lục Hoài Thâm không biết phải làm sao: "Lục Gia Lạc đến nhà em rồi, em phải qua đó một chuyến."
Lục Hoài Thâm lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi, Giang Nhược nghi hoặc: "Anh gọi cho ai?"
"Bố mẹ Lục Gia Lạc."
Giang Nhược giành lấy điện thoại của anh ấy rồi tắt máy, "Cảm xúc hiện tại của nó không ổn, đã hết chỗ để đi mới tới nhà em, em vừa nhận lời sẽ không nói với bố mẹ nó, không thể vừa quay đầu đã nuốt lời. Nó lại không phải là trẻ con, không thể dùng cách này đối phó nó."
Lục Hoài Thâm không vui nói: "Chẳng lẽ khuya thế còn phải lăn qua lộn lại càn rỡ với nó? Việc mà một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong, cần gì phải lãng phí thời gian?"
"Nó còn ít tuổi, cũng là em họ anh, anh có thể tách nó với bố mẹ nó ra mà nhìn nhận không?"
Vì câu sau của Giang Nhược, Lục Hoài Thâm sầm mặt lại, mím môi nhìn chằm chằm cô ấy không lên tiếng.
Giang Nhược chẳng nói được gì, tĩnh lặng giây lát, khoác áo, nói: "Em lái xe anh tự về nhé, anh ngủ trước đi, tối nay hẳn là không kịp về đâu."
Chút vuốt ve an ủi vừa mới tạo nên trong nháy mắt lại sạch sành sanh, Giang Nhược thấy có chút mất mát.
Hà Nội, 7/5/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Có tiền rồi, khẩu khí nói chuyện cũng mạnh lên không ít.
Lên đến tầng, Lục Giam bỏ bài tập hè xuống, mở máy tính của Trình Khiếu chơi game, sau đó lại bảo mạng ở nhà không ổn định, ra quán net chơi một lúc.
Vừa hay cách nhà không xa có một quán net, Trình Khiếu báo trong nhà biết một tiếng, rồi ra ngoài với Lục Giam.
Thoáng chốc nhà yên tĩnh trở lại.Kiều Huệ chăm chú xem tivi mà trong lòng hoảng sợ, luôn lo lắng Giang Nhược xảy ra chuyện. Bà ấy quay về phòng ngủ, mở hộp đựng đồ bằng gỗ chạm khắc bà ấy đã dùng lâu năm, lấy ra một bức ảnh trong đó.
Tấm ảnh rửa qua năm tháng, màu sắc đã hơi phai màu, diện mạo hai cô gái trong bức ảnh hao hao giống nhau, một trái một phải đứng bên cạnh bố mẹ, một người mặc váy dài hoa nhí, nụ cười ngọt ngào, một người mặc áo sơ mi thời thượng và quần baggy, dáng vẻ dửng dưng.
Người bên trái là Kiều Huệ, người mặc quần bên phải là Kiều Bội.
Ngón tay Kiều Huệ vuốt qua khuôn mặt chị gái, lòng nghĩ, Giang Nhược thật giống chị, truân chiên cũng giống chị, nhưng người đầu têu tất cả đều là chị.
Kiều Huệ nghĩ tới cuộc điện thoại đã giấu Giang Nhược, chính là vào hai ngày trước khi Kiều Bội có chuyện, hai người đã cãi nhau to một trận, hôm xảy ra chuyện, Kiều Bội lại gọi điện cho bà ấy, bà ấy không nghe.
......
Theo Lục Hoài Thâm về đến nhà, Giang Nhược bỏ đồ đạc ra sắp xếp không ngơi nghỉ một phút nào.
Bày mấy cái chai lọ của mình lên bệ rửa mặt trong phòng tắm, nước hoa cùng đồ trang điểm để riêng bên cạnh, lại về phòng thay đồ dồn quần áo của Lục Hoài Thâm, dành ra chỗ cho mình xếp quần áo, đặt kính râm vào ngăn tủ cất kính của anh ấy, mỗi người một bên, rất nhiều đồ dùng nhỏ cũng được phân loại.
Phòng thay đồ vốn ban đầu là nam tính hóa, nhoáng cái đã thêm nhiều yếu tố nữ tính không dễ ngó lơ. Trong tủ giày có giày cao gót và giày da nữ, tủ quần áo ngoài áo vest sơ mi còn có thêm váy ren dài, kiểu dáng phong phú, màu sắc hoặc là trang nhã hoặc là lộng lẫy.
May là lúc lắp đặt, đã tham khảo sẽ có ngày hôm nay, thiết kế không gian rộng rãi, đủ dùng.
Lúc Lục Hoài Thâm đến phòng thay đồ dạo quanh một vòng, cảm nhận vẫn lác đác, bởi vì đồ của Giang Nhược dọn sang hết một lần thì cũng chẳng tính là nhiều lắm.
Chỉ là cảnh trong phòng tắm có hơi quá lố, đồ của Giang Nhược gần như bá chiếm cả bệ rửa mặt, dao cạo râu và aftershave của anh ấy bị đẩy vào góc trong cùng bên phải.
Sự thay đổi thế này đơn giản rõ ràng, hơn nữa mắt thường có thể thấy, cũng báo hiệu sự bắt đầu của cuộc sống khác.
Giang Nhược thu dọn rất lâu, Lục Hoài Thâm tắm xong đi ra cô ấy mới xách vali trống đặt vào phòng để đồ.
Tắm rửa xong sấy khô tóc rồi ra ngoài, Giang Nhược nhìn Lục Hoài Thâm đang dựa người ở đầu giường mà ngượng ngùng bức rức rõ lâu, cũng giống như khi đột nhiên tiến vào vùng lạ lẫm, có mong chờ nhưng cũng có bỡ ngỡ.
Lục Hoài Thâm ngước mắt nhìn về phía cô ấy, ngẩn ngơ, ánh mắt không để lại dấu vết đang đánh giá trên người cô ấy một lượt.
Một bộ đồ ngủ bằng lụa màu champagne, bên ngoài có dây thắt lưng, bên trong trống không.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm chợt biến đổi thì Giang Nhược liền biết anh ấy đang nghĩ gì, càng thêm quẫn bách, nhón mũi chân, giẫm trên thảm trải sàn không phát ra âm thanh nào, thân hình uyển chuyển chạy đến bên giường, lại nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Cô ấy kéo chăn, đắp lên tận cằm.
"Em thế này là ý gì?" Lục Hoài Thâm nhìn sang cô ấy, vui à, hay giận.
"Em hơi không quen." Giang Nhược lại kéo chăn lên thêm tí nữa, suy tính một chốc, cô ấy ló đầu ra thăm dò, "Bằng không thì, hay là em cứ sang phòng cách vách ngủ trước đã?"
Lục Hoài Thâm vén chăn lên kéo người ôm vào lòng.
Tay Giang Nhược vừa tì vào vai anh ấy, đã bị hôn môi tới tấp, tay kia cũng thò vào trong vạt áo cô ấy, bên trong chẳng hề mặc gì, có thể chạm ngay vào da thịt.
Hơi thở Giang Nhược chợt gấp gáp, cũng không kháng cự, quấn lấy.
Cô ấy mới tắm xong, cảm giác trên tay ấm nóng, người có mùi hương sữa tắm thơm mát, anh hôn lên, mùi hương đó lại không rõ ràng nữa, chóp mũi chỉ có mùi cơ thể tự nhiên của cô ấy, nhàn nhạt sạch sẽ, gần như chẳng có tạp chất nào, không phải là mùi hương có thể hình dung cụ thể ra.
Cứ đến lúc này là Giang Nhược lại cảm thấy tinh thần lâng lâng, hơi thở miên man lại mạnh mẽ, cơ thể khẽ run rẩy.
Sau đêm qua, hai người đều chẳng gấp gáp không đợi nổi như trước nữa, cho nhau vui sướng, từng bước một đợi đến thời khắc tình cảm và dục vọng trong thân thể tích lũy tới đỉnh điểm, Lục Hoài Thâm cởi dây áo của cô ấy, trong cơn ý loạn tình mê Giang Nhược vươn tay sờ xuống phía dưới của anh.
Lúc này, điện thoại Giang Nhược vang lên.
Cô ấy mở mắt tức thì, giơ tay định lấy điện thoại, Lục Hoài Thâm tóm cánh tay cô ấy kéo lại, muốn để cô ấy men theo quỹ đạo trước đó mà làm tiếp.
Giang Nhược rút tay ra, đã tỉnh táo ngay, thẹn thùng không gì sánh được: "Em nghe điện thoại."
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy không nói, ánh mắt với sắc mặt kia sầm sì tới mức cô ấy không dám nhìn.
Giang Nhược cầm điện thoại, nhìn thấy ba chữ Lục Gia Lạc, cho rằng con bé gọi nhầm, hoài nghi mà nghe máy: "Alo?"
Lục Hoài Thâm cố ý giở trò xấu, chọc chọc vào cô ấy, lại nhích tới hõm cổ vừa gặm vừa cắn, dường như muốn duy trì kích tình, đợi cô ấy kết thúc cuộc điện thoại thì vẫn có thể tiếp tục.
Nhưng Giang Nhược đã đẩy anh ấy ra, hỏi đầu kia điện thoại: "Em sao thế? Đừng khóc nữa, nói đàng hoàng với chị xem nào."
Lục Hoài Thâm chống hai tay ở hai bên người cô ấy, nhìn vẻ mặt âu lo của cô ấy, lực chú ý chuyển dời, ánh mắt đã không còn trên người anh.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, cắn răng lật người nằm xuống giường.
Lục Gia Lạc hoàn toàn không biết đã làm phiền chuyện tốt của anh cả nhà mình, khóc hết hơi: "Em đang ở ngoài tiểu khu nhà chị, bảo vệ không, không cho em vào."
Chưa nói được mấy câu đã khóc thút thít.
Giang Nhược bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy: "Sao em lại chạy đến nhà chị?"
Lục Gia Lạc bụm miệng: "Em...em bỏ nhà ra đi rồi, hu hu, em không biết đi đâu... Chị báo với bảo vệ đi, cho, cho em vào được không?"
Giang Nhược cuống đến mức vò đầu bứt tai: "Nhưng chị cũng không ở nhà đâu, em đợi tí, Lục Giam cũng ở nhà chị, chị bảo chúng nó xuống đón em, em cứ đợi ở gần chỗ gác cổng trước, đừng đi đâu."
Bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, Giang Nhược lo cô bé sẽ sợ, không tắt điện thoại mà dùng điện thoại của Lục Hoài Thâm gọi cho Trình Khiếu.
Gọi cả buổi cũng chẳng ai nghe, lúc này dì út có khi đã ngủ rồi, Giang Nhược đành nhẫn tâm đánh thức dì út, bảo bà ấy đợi chút nữa mở cửa cho Lục Gia Lạc.
Tắt cuộc gọi cho dì út, Giang Nhược lại bảo Lục Gia Lạc đưa điện thoại cho bảo vệ, sau khi nói rõ thân phận thì xin anh ấy cho Lục Gia Lạc đi vào.
Cô ấy nghe thấy Lục Gia Lạc ở đầu kia nói: "Cảm ơn chú."
Sau đó đi vào tiểu khu, dựa theo Giang Nhược nói đi vào chung cư, sụt sịt bảo: "Xin lỗi chị dâu, có phải em đã làm phiền chị không? Chị không ở đây, em, em sẽ rất ngại, em cũng không quen biết dì út chị, hay là em đi chỗ khác thôi..."
Giang Nhược nghe được cảm xúc của nó vốn đã ổn định hơn một chút, nói mãi nói mãi lại không cầm được nước mắt.
"Khuya thế nàu em đi đâu?"
"Em, em có thể ở cửa hàng KFC một đêm."Giang Nhược nổi giận vô cớ nói: "Bậy nào! Bây giờ muộn chừng này rồi, bố mẹ em biết hướng đi của em không?"
Lục Gia Lạc ấm ức khẽ hét lên: "Em không muốn cho bọn họ biết, em ghét bọn họ."
Giang Nhược nghi ngờ rằng Lục Gia Lạc đã biết chuyện bố nó ngoại tình, khóc đáng thương như vậy, Giang Nhược không đành lòng nói nó.
Nhưng đã muộn thế rồi, trong nhà chỉ có một người già, ba đứa trẻ, đâu chăm sóc được, hơn nữa cảm xúc của Lục Gia Lạc còn không ổn định, điện thoại của Trình Khiếu thì không gọi được.
Giang Nhược quyết định về một chuyến: "Em vào nhà chị đợi trước được không, đợi tí chị sẽ qua."
Tiếng khóc của Lục Gia Lạc tấm tức lại đè nén, nói không thành lời đồng ý với cô ấy, "Cầu xin chị, đừng nói với bố mẹ em."
Tâm trạng Giang Nhược phức tạp ngắt máy, nhìn sang Lục Hoài Thâm không biết phải làm sao: "Lục Gia Lạc đến nhà em rồi, em phải qua đó một chuyến."
Lục Hoài Thâm lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi, Giang Nhược nghi hoặc: "Anh gọi cho ai?"
"Bố mẹ Lục Gia Lạc."
Giang Nhược giành lấy điện thoại của anh ấy rồi tắt máy, "Cảm xúc hiện tại của nó không ổn, đã hết chỗ để đi mới tới nhà em, em vừa nhận lời sẽ không nói với bố mẹ nó, không thể vừa quay đầu đã nuốt lời. Nó lại không phải là trẻ con, không thể dùng cách này đối phó nó."
Lục Hoài Thâm không vui nói: "Chẳng lẽ khuya thế còn phải lăn qua lộn lại càn rỡ với nó? Việc mà một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong, cần gì phải lãng phí thời gian?"
"Nó còn ít tuổi, cũng là em họ anh, anh có thể tách nó với bố mẹ nó ra mà nhìn nhận không?"
Vì câu sau của Giang Nhược, Lục Hoài Thâm sầm mặt lại, mím môi nhìn chằm chằm cô ấy không lên tiếng.
Giang Nhược chẳng nói được gì, tĩnh lặng giây lát, khoác áo, nói: "Em lái xe anh tự về nhé, anh ngủ trước đi, tối nay hẳn là không kịp về đâu."
Chút vuốt ve an ủi vừa mới tạo nên trong nháy mắt lại sạch sành sanh, Giang Nhược thấy có chút mất mát.
Hà Nội, 7/5/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.