Chương 138: Khách không mời mà đến
Tây Phong Chước Chước
01/10/2022
Giang Nhược không muốn vì chuyện của người khác mà ầm ĩ khiến hai bên không vui.
Cô ấy ngồi quỳ trên giường, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ý của em là, Lục Gia Lạc tuổi này, tuy đã hiểu chuyện nhưng tâm tính chưa đủ trưởng thành, không thể cọi nhẹ suy nghĩ của nó, càng như thế, có khả năng nó sẽ làm ra chuyện càng tùy hứng hơn. Dì út em lại chẳng biết tí gì về tình hình nhà chú hai anh, phải có người lớn biết sự tình ở đó mới được. Chí ít làm yên lòng Lục Gia Lạc trước đã, rồi mới thông báo cho bố mẹ nó."
Sắc mặt Lục Hoài Thâm mới hơi chuyển biến tốt.
Trong lòng Giang Nhược nghĩ may là cô ấy không đi thẳng, mà nói rõ nguyên do với anh ấy trước, con người Lục Hoài Thâm trên thực tế thì hơi có vẻ thích ăn mềm không thích ăn cứng.
Bản thân Lục Hoài Thâm lười chạy qua đó một chuyến, quanh năm suốt tháng phất cờ ra lệnh quen rồi, anh ấy nghiêng về hướng việc có thể giao cho người khác thì chẳng cần thiết đích thân tự làm, huống hồ là rắc rối tự tìm đến.
Đúng, Lục Gia Lạc là rắc rối tự tìm đến!
Nhưng trình độ lái xe của Giang Nhược anh cũng từng thấy rồi, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lái trên đường cứ lóng nga lóng ngóng, đây là vấn đề về mặt kĩ thuật, anh đâu thể yên tâm để cô ấy một mình tự lái xe về?
Cuối cùng vẫn đứng dậy khoác áo, xách chìa khóa xe theo cô ấy về một chuyến.
......
Khi đêm dần về khuya bốn bề xung quanh vắng lặng, nhà nhà trong tiểu khu đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại một vài cửa sổ lộ ra ánh sáng yếu ớt, chỉ có đèn chiếu sáng mờ ảo đang bật, phạm vi che phủ của mỗi ngọn đèn không lớn, dưới tán cây và bụi rậm tối om một mảnh.
Lục Gia Lạc tắt điện thoại lau nước mắt, xung quanh không có một ai, nhưng cũng có cảm giác an toàn hơn ngồi xổm ven đường.
Trên người nó vẫn mặc bộ đồ ở nhà từ khi ra khỏi nhà, áo hai dây và quần đùi thể thao, vạt áo hai dây vẫn nhét trong cạp quần, tay kéo dây dắt chó, một con chó bull Pháp màu trắng đen đang thè lưỡi theo sát chân nó, y như một con bò sữa mini, chân gõ trên đất, phát ra tiếng lạch cạch khe khẽ.
Một người một chó, bóng lưng trông có vẻ cực kì cô đơn lẻ loi.
Đến dưới chung cư, chỉ có ngọn đèn chân không phản quang trên cửa sắt, nó đứng trước cửa, đợi dì của Giang Nhược ra mở cửa.
Kiều Huệ mặc xong quần áo, kéo cánh cửa ra thì thấy một thiếu nữ cao ráo mười mấy tuổi đứng đó, đỏ mắt tha thiết nhìn bà ấy, mắt sưng như quả óc chó, cũng đỏ mắt ngóng chờ giống như thế còn có con chó béo ú đang há mõm thở cạnh chân nó, trông có vẻ nịnh nọt.
Dù cho có quan hệ với Giang Nhược thì đối diện với bà dì xa lạ này Lục Gia Lạc vẫn cảm thấy dè dặt, vò quần lo lắng gọi một tiếng: "Chào dì."
Dáng vẻ nhỏ bé kia, Kiều Huệ nhìn mà thấy thật đáng thương, trong điện thoại Giang Nhược nói một đứa bé nhà họ Lục mâu thuẫn với gia đình, xem chừng trong lòng vô cùng ấm ức.
"Cháu chính là Lạc Lạc à?"
Lục Gia Lạc gật đầu.
"Nào, mau vào đi."
Lục Gia Lạc dắt chó theo vào, bước chân chó nhấc không cao, lúc vào cửa vấp ngã một cái, lập tức lại nhảy cẫng thích thú lắc mông đi theo.
Vào nhà, Lục Gia Lạc đổi dép lê, vỗ sạch chân Rozy trên thảm cửa ra vào rồi mới tiến vào.
Con chó kia đến chỗ lạ cực kì nghe lời, theo Lục Gia Lạc nửa bước không dời.
Lục Gia Lạc đánh giá căn chung cư diện tích không lớn, sắc thái gọn gàng, trông có vẻ rất sạch sẽ ấm cúng, có hơi thở khói lửa của cuộc sống gia đình.
Nghĩ tới đây, lại liên tưởng đến gia đình tan vỡ nhà mình, nó buồn thảm, mũi cay cay, không nhịn được bật tiếng nức nở, không khí từ mũi chui ra, theo ra còn có một cái bong bóng nước mũi.
Lục Gia Lạc sững người, vội vàng dùng tay lau, kết quả nhìn thấy tay sáng lấp lành mà lúng ta lúng túng, thành công trong việc ghê tởm chính mình, vừa ngẩng đầu lại thấy Kiều Huệ đang nhịn cười, nó xấu hổ cực, ngượng ngùng di chuyển đến bàn trà, rút mấy tờ giấy lau nước mũi.
Kiều Huệ hỏi nó: "Muộn thế này, cháu đã ăn cơm chưa?"
Lúc nhá nhem tối nó chạy ra, một mình ở bên ngoài lâu như thế, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, bấy giờ nói đến mới thấy đói, bụng cũng tức cảnh phát ra tiếng ùng ục vừa dài vừa vang.
Lục Gia Lạc cảm thấy từ khi biết hiểu chuyện đến giờ, chưa từng mất mặt đến vậy, nó cúi đầu nói như tiếng muỗi: "Vẫn chưa ạ."
"Dì làm ít đồ ăn cho cháu nhé."
Lục Gia Lạc cúi rạp người ngay: "Cảm ơn dì, đã làm phiền dì rồi."
Kiều Huệ nói hòa nhã: "Không phải khách sáo thế, cứ coi đây như nhà mình nhé."
Lục Gia Lạc đến sofa ngồi xuống, Rozy muốn nhảy lên cùng, con bé oán giận vỗ vào mông nó: "Ngồi xổm trên đất, đây không phải nhà mày biết không?"
Rozy nghênh đầu ngó nghiêng con bé, chớp mắt, như thể đã nghe hiểu, vểnh mông ngồi xuống thảm trải sàn.
Lục Gia Lạc vừa đói vừa mệt, cả người bạc nhược, nhìn tivi với ánh mắt thất thần.
Kiều Huệ làm cho nó một bát mì trứng cà chua, còn nấu nhiều một chút, thừa ra thì cho chó ăn.
Lúc này Trình Khiếu và Lục Giam vội vàng chạy về, thấy Lục Gia Lạc húp xì xụp như quỷ đói trong phòng ăn, tấm lòng bảo vệ em gái của Lục Giam bộc phát, sốt ruột hỏi: "Muộn thế rồi sao mày lại đến đây? Một mình chạy ra ngoài à?"
Lúc trước hai đứa chăm chú chơi game, Trình Khiếu nghĩ muộn vậy, cũng chẳng có ai gọi điện thoại, bèn để điện thoại im lặng, úp màn hình xuống bàn, tránh ảnh hưởng đến mình chơi game, thế nên bỏ lỡ cuộc điện thoại của Giang Nhược.
Sau khi kết thúc một ván tiện tay vớ điện thoại lên nhìn, gọi lại cho chị nó mới biết có người đến nhà, còn là em gái Lục Giam, hai đứa mới vội vội vàng vàng quay về.
Lục Gia Lạc nhìn anh nó sửng sốt, "Không phải anh bị bố anh cấm túc à? Thế nào lại ở đây?"
Lục Giam hung dữ nhìn nó: "Mày kệ anh! Nửa đêm nửa hôm, mày con gái một mình đi linh tinh ở ngoài đường làm gì, bỏ nhà ra đi cũng không biết đường chuẩn bị trước, nhìn xem mày mặc cái gì? Bị người ta nhìn trúng thì mày khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc!"
Lục Gia Lạc chột dạ lại sợ hãi, lẳng lặng ôm bát uống nước mì.
Tuy tình hình lúc ấy vô cùng thê thảm, nhưng lúc nó đi thì rất phóng khoáng, quẳng lại một câu cho bố nó: nếu bố để người phụ nữ kia sinh con, nếu bố với mẹ con li hôn thì con vĩnh viễn sẽ không quay về.
Sau đấy nó chạy như điên ra ngoài, nhưng rồi lại không biết đi đâu, đến chỗ bạn học, phụ huynh có nhóm chat, mẹ nó hỏi một lượt trong nhóm là có thể biết nó ở đâu.
Chỗ cô út với ông nội càng không thể đến, bọn họ không đích thân đưa nó về nhà mới là lạ.
Nó chỉ không muốn để bố mẹ nó biết hành tung của mình, như thế bọn họ mới sốt ruột, mới coi trong suy nghĩ của nó, mới không li hôn.
Sau khi nó lên taxi, nhớ đến bộ dạng tình nhân của bố hung hăng càn quấy đến nhà, đứng trước mặt nó nói mấy tháng nữa sẽ cho nó thêm một em trai, nó ghê tởm đến buồn nôn.
Nó chưa bao giờ nghĩ bố nó là loại người như thế, phản bội mẹ, phản bội gia đình, hình tượng vĩ đại mười mấy năm qua chưa từng thay đổi trong lòng nó sụp đổ từ ấy.
Nhưng dù như thế, nó cũng không hi vọng bố mẹ li hôn, không hi vọng một nhà bốn người bị ép cắt đứt quan hệ.
Nó rất khó chịu, lại nhận ra tối nay không tìm được chỗ dừng chân, nó chưa có thẻ căn cước, ngay cả khách sạn cũng chẳng có cách nào tự thuê, cảm giác tuyệt vọng trùng trùng điệp điệp chồng chất thêm.
Bắt xe đến trường học, đi loanh quanh không mục đích thật lâu, chặn số bố mẹ, nó vẫn không tìm được chỗ đi, cuối cùng mới quyết định đến Cẩm Thượng Nam Uyển.
Nó sợ Giang Nhược từ chối nó, cũng sợ Giang Nhược báo cho bố mẹ nó, ngồi xổm do dự gần một tiếng ở ngoài tiểu khu, gặp mấy tên lưu manh nát rượu đi qua huýt sáo, quanh quẩn chỗ nó mãi, nó sợ tới mức không dám cử động, giả bộ gọi điện thoại cho phụ huynh, vờ như đang đợi bố mẹ đến đón.
Mấy tên lưu manh nghe xong, mới nói xằng nói bậy bỏ đi, cả người nó phát run, cuối cùng mới lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Giang Nhược, thời điểm điện thoại nối máy, nó đã suy sụp rồi.
Những thứ này, nó không dám kể với Lục Giam.
Lục Giam thấy dáng vẻ nó không dám hé lời, kéo ghế ngồi xuống cạnh nó, chọc cánh tay nó: "Hỏi mày đấy, sao không về nhà?"
Lục Gia Lạc tức giận buông bát: "Thì không muốn về!"
"Lí do thì sao?" Lục Giaam càng giận hơn.
Lục Gia Lạc cúi gằm đầu, nghẹn ngào nói: "Bố em có phụ nữ bên ngoài rồi, người đàn bà kia có thai, còn đến nhà em làm loạn, mẹ em có khả năng sẽ li hôn với ông ấy."
"Chỉ thế thôi? Nhưng mày bỏ nhà ra đi có thể giải quyết vấn đề gì?"
"Đương nhiên có thể. Nếu bọn họ quan tâm em thì sẽ không li hôn."
Lục Giam tặng nó hai chữ: "Ngây thơ!"
Tâm trạng Lục Gia Lạc vừa mới bình tĩnh lại, lập tức rớt xuống mức thấp nhất, như được rót đầy nước, kéo nó xuống vừa trùng vừa nặng, ánh sáng cũng trở nên chói mắt, tiếng Lục Giam nói lên giọng cũng vô cùng chói tai.
Nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lục Giam cũng không lừa nó mà nói rằng bố mẹ nó sẽ không li hôn, vì không muốn cho nó lời an ủi vô vọng, đến lúc ấy thật sự li hôn e rằng nó càng khó chấp nhận hơn.
Trình Khiếu bảo Kiều Huệ đi ngủ, cơ thể và mức làm việc nghỉ ngơi của bà ấy không so được với người trẻ. Nhưng Kiều Huệ vẫn lo cho Lục Gia Lạc.
Trình Khiếu nói: "Đợi tí nữa chị sẽ đến, mẹ đừng lo, đi ngủ đi."
Được một lúc thì Giang Nhược và Lục Hoài Thâm tới.
Lục Hoài Thâm vẫn là lần đầu tiên vào căn nhà này, sau khi vào liền nhìn bốn phía một lượt, hiểu rõ hoàn cảnh.
Ba đứa trẻ còn ngồi trong phòng ăn, trước mặt Lục Gia Lạc bày cái bát không đã uống hết canh, chân co lên ghế, vùi mặt vào đầu gối, còn có một có chó không dời nửa bước.
Giang Nhược vừa nhìn đã thấy con chó trong phòng ăn.
Chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ, con chó kia cũng hơi sa sút tinh thần, ăn no uống đủ lại hơi buồn ngủ, nằm lừ đừ ở đó, nghe tiếng động, ngẩng đầu ngó qua, nhìn thẳng Giang Nhược, lập tức hăng hái.
Xác nhận bằng ánh mắt, là người nó đã từng gặp.
Giang Nhược bị ám ảnh, trốn sau Lục Hoài Thâm theo phản xạ có điều kiện, cô ấy vừa nhìn thấy lưỡi con chó kia, liền nhớ đến lần trước nó liếm mình, cảm giác nhớp nháp ấy, khiến cả người cô ấy nổi da gà.
Nhìn thấy Lục Hoài Thâm, con chó kia ỉu xìu ngay tức thì, ngoan ngoãn gục đầu xuống chân.
Lục Hoài Thâm nhìn về phía ba đứa không còn gì để nói trong phòng ăn kia, "Muộn thế này còn mở tọa đàm hả?"
Lục Gia Lạc len lén nhòm Lục Hoài Thâm, không dám nói gì.
Khoảng cách tuổi tác giữa Lục Hoài Thâm và Lục Gia Lạc quá lớn, quan hệ hai nhà cũng không tính là tốt đẹp, cho nên hai người căn bản chẳng có cái gọi là tình anh em, Lục Gia Lạc vừa kính vừa sợ anh ấy.
"Lục Gia Lạc." Lục Hoài Thâm chỉ đích danh đương sự.
"Dạ, anh cả." Lục Gia Lạc đáp dè dặt, buông chân xuống, tư thế ngồi ngay ngắn.
Lục Hoài Thâm nói: "Anh đưa em về."
"Em không về."
Lục Hoài Thâm vừa đứng ở đó đã có nỗi kinh hoàng ngập tràn tính áp bức, cộng thêm Lục Gia Lạc trước nay vẫn sợ anh ấy, lời anh ấy đối với nó mà nói chính là sức nặng làm nó không dám từ chối. Nhưng nó vẫn to gan từ chối rồi.
"Thế em muốn thế nào, ở đây không có chỗ cho em ngủ."
Lục Gia Lạc cúi đầu nói nghèn nghẹn: "Em có thể ngủ sofa, hoặc để anh trai em ngủ sofa."
Giọng điệu của Lục Hoài Thâm lạnh nhạt, thong dong nhàn hạ nói: "Em vẫn điềm nhiên như không nhỉ, có hiểu đến sau xếp sau không?"
Thời gian ngưng đọng ở đó.
Lục Gia Lạc bỗng òa khóc thành tiếng, nhìn Lục Hoài Thâm đầy oán hờn, "Em đi, em đi còn chưa được à?"
Về chuyện này, vốn dĩ Lục Giam đứng về phía Lục Hoài Thâm, tự biết tình huống của Lục Gia Lạc và mình không giống nhau, lúc này tốt nhất vẫn là về nhà.
Nhưng bây giờ thấy nó khóc giàn giụa, lập trường trong nháy mắt lại trở giáo, "Được được được, anh ngủ sofa."
Trình Khiếu thương lượng với Giang Nhược: "Nhà bọn chị rộng, bằng không thì để nó đến chỗ bọn chị đi. Nếu nó ở lại, mẹ đang là người bệnh, đâu có sức chăm nó, nếu không chị cũng phải ở lại, thế lại càng không có chỗ ở, dứt khoát xách nó đi luôn là được."
Lục Gia Lạc nghe khẩu khí của ông anh kia, cảm thấy mình thật sự gây rắc rối cho người ta, còn thành ra phiền toái dư thừa, nước mắt càng tuôn trào mãnh liệt, không nói hai lời, ôm chó của nó định đi, "Em không cần mọi người để ý đến em nữa."
Giang Nhược vội vàng giữ chặt nó, "Em đừng kích động, muộn rồi lẽ nào em thật sự định ra quán đồ ăn nhanh ở à? Vậy ngày mai thì sao?"
Giang Nhược thấy lời Trình Khiếu nói không phải không có lí, chỉ đành trưng cầu ý kiến con bé, hỏi nó có đồng ý đến nhà Lục Hoài Thâm không.
Lục Gia Lạc đứng cứng ngắc hồi lâu, nhớ tới trải nghiệm trên đường, thật sự đã sợ, sau khi vụng trộm đánh giá biểu cảm trên mặt Lục Hoài Thâm, mới gật đầu chóng vánh không dễ nhận ra.
Cũng không lãng phí thêm thời gian, quyết định xong, Lục Gia Lạc mang theo chó, lên xe, cùng
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược về nhà bọn họ.
Lục Hoài Thâm nhìn trong gương chiếu hậu, Lục Gia Lạc ngồi khoan khoái ở ghế sau, trong lòng hừ một tiếng, khách không mời mà đến.
Hà Nội, 9/5/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Cô ấy ngồi quỳ trên giường, ngẫm nghĩ rồi nói: "Ý của em là, Lục Gia Lạc tuổi này, tuy đã hiểu chuyện nhưng tâm tính chưa đủ trưởng thành, không thể cọi nhẹ suy nghĩ của nó, càng như thế, có khả năng nó sẽ làm ra chuyện càng tùy hứng hơn. Dì út em lại chẳng biết tí gì về tình hình nhà chú hai anh, phải có người lớn biết sự tình ở đó mới được. Chí ít làm yên lòng Lục Gia Lạc trước đã, rồi mới thông báo cho bố mẹ nó."
Sắc mặt Lục Hoài Thâm mới hơi chuyển biến tốt.
Trong lòng Giang Nhược nghĩ may là cô ấy không đi thẳng, mà nói rõ nguyên do với anh ấy trước, con người Lục Hoài Thâm trên thực tế thì hơi có vẻ thích ăn mềm không thích ăn cứng.
Bản thân Lục Hoài Thâm lười chạy qua đó một chuyến, quanh năm suốt tháng phất cờ ra lệnh quen rồi, anh ấy nghiêng về hướng việc có thể giao cho người khác thì chẳng cần thiết đích thân tự làm, huống hồ là rắc rối tự tìm đến.
Đúng, Lục Gia Lạc là rắc rối tự tìm đến!
Nhưng trình độ lái xe của Giang Nhược anh cũng từng thấy rồi, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lái trên đường cứ lóng nga lóng ngóng, đây là vấn đề về mặt kĩ thuật, anh đâu thể yên tâm để cô ấy một mình tự lái xe về?
Cuối cùng vẫn đứng dậy khoác áo, xách chìa khóa xe theo cô ấy về một chuyến.
......
Khi đêm dần về khuya bốn bề xung quanh vắng lặng, nhà nhà trong tiểu khu đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại một vài cửa sổ lộ ra ánh sáng yếu ớt, chỉ có đèn chiếu sáng mờ ảo đang bật, phạm vi che phủ của mỗi ngọn đèn không lớn, dưới tán cây và bụi rậm tối om một mảnh.
Lục Gia Lạc tắt điện thoại lau nước mắt, xung quanh không có một ai, nhưng cũng có cảm giác an toàn hơn ngồi xổm ven đường.
Trên người nó vẫn mặc bộ đồ ở nhà từ khi ra khỏi nhà, áo hai dây và quần đùi thể thao, vạt áo hai dây vẫn nhét trong cạp quần, tay kéo dây dắt chó, một con chó bull Pháp màu trắng đen đang thè lưỡi theo sát chân nó, y như một con bò sữa mini, chân gõ trên đất, phát ra tiếng lạch cạch khe khẽ.
Một người một chó, bóng lưng trông có vẻ cực kì cô đơn lẻ loi.
Đến dưới chung cư, chỉ có ngọn đèn chân không phản quang trên cửa sắt, nó đứng trước cửa, đợi dì của Giang Nhược ra mở cửa.
Kiều Huệ mặc xong quần áo, kéo cánh cửa ra thì thấy một thiếu nữ cao ráo mười mấy tuổi đứng đó, đỏ mắt tha thiết nhìn bà ấy, mắt sưng như quả óc chó, cũng đỏ mắt ngóng chờ giống như thế còn có con chó béo ú đang há mõm thở cạnh chân nó, trông có vẻ nịnh nọt.
Dù cho có quan hệ với Giang Nhược thì đối diện với bà dì xa lạ này Lục Gia Lạc vẫn cảm thấy dè dặt, vò quần lo lắng gọi một tiếng: "Chào dì."
Dáng vẻ nhỏ bé kia, Kiều Huệ nhìn mà thấy thật đáng thương, trong điện thoại Giang Nhược nói một đứa bé nhà họ Lục mâu thuẫn với gia đình, xem chừng trong lòng vô cùng ấm ức.
"Cháu chính là Lạc Lạc à?"
Lục Gia Lạc gật đầu.
"Nào, mau vào đi."
Lục Gia Lạc dắt chó theo vào, bước chân chó nhấc không cao, lúc vào cửa vấp ngã một cái, lập tức lại nhảy cẫng thích thú lắc mông đi theo.
Vào nhà, Lục Gia Lạc đổi dép lê, vỗ sạch chân Rozy trên thảm cửa ra vào rồi mới tiến vào.
Con chó kia đến chỗ lạ cực kì nghe lời, theo Lục Gia Lạc nửa bước không dời.
Lục Gia Lạc đánh giá căn chung cư diện tích không lớn, sắc thái gọn gàng, trông có vẻ rất sạch sẽ ấm cúng, có hơi thở khói lửa của cuộc sống gia đình.
Nghĩ tới đây, lại liên tưởng đến gia đình tan vỡ nhà mình, nó buồn thảm, mũi cay cay, không nhịn được bật tiếng nức nở, không khí từ mũi chui ra, theo ra còn có một cái bong bóng nước mũi.
Lục Gia Lạc sững người, vội vàng dùng tay lau, kết quả nhìn thấy tay sáng lấp lành mà lúng ta lúng túng, thành công trong việc ghê tởm chính mình, vừa ngẩng đầu lại thấy Kiều Huệ đang nhịn cười, nó xấu hổ cực, ngượng ngùng di chuyển đến bàn trà, rút mấy tờ giấy lau nước mũi.
Kiều Huệ hỏi nó: "Muộn thế này, cháu đã ăn cơm chưa?"
Lúc nhá nhem tối nó chạy ra, một mình ở bên ngoài lâu như thế, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, bấy giờ nói đến mới thấy đói, bụng cũng tức cảnh phát ra tiếng ùng ục vừa dài vừa vang.
Lục Gia Lạc cảm thấy từ khi biết hiểu chuyện đến giờ, chưa từng mất mặt đến vậy, nó cúi đầu nói như tiếng muỗi: "Vẫn chưa ạ."
"Dì làm ít đồ ăn cho cháu nhé."
Lục Gia Lạc cúi rạp người ngay: "Cảm ơn dì, đã làm phiền dì rồi."
Kiều Huệ nói hòa nhã: "Không phải khách sáo thế, cứ coi đây như nhà mình nhé."
Lục Gia Lạc đến sofa ngồi xuống, Rozy muốn nhảy lên cùng, con bé oán giận vỗ vào mông nó: "Ngồi xổm trên đất, đây không phải nhà mày biết không?"
Rozy nghênh đầu ngó nghiêng con bé, chớp mắt, như thể đã nghe hiểu, vểnh mông ngồi xuống thảm trải sàn.
Lục Gia Lạc vừa đói vừa mệt, cả người bạc nhược, nhìn tivi với ánh mắt thất thần.
Kiều Huệ làm cho nó một bát mì trứng cà chua, còn nấu nhiều một chút, thừa ra thì cho chó ăn.
Lúc này Trình Khiếu và Lục Giam vội vàng chạy về, thấy Lục Gia Lạc húp xì xụp như quỷ đói trong phòng ăn, tấm lòng bảo vệ em gái của Lục Giam bộc phát, sốt ruột hỏi: "Muộn thế rồi sao mày lại đến đây? Một mình chạy ra ngoài à?"
Lúc trước hai đứa chăm chú chơi game, Trình Khiếu nghĩ muộn vậy, cũng chẳng có ai gọi điện thoại, bèn để điện thoại im lặng, úp màn hình xuống bàn, tránh ảnh hưởng đến mình chơi game, thế nên bỏ lỡ cuộc điện thoại của Giang Nhược.
Sau khi kết thúc một ván tiện tay vớ điện thoại lên nhìn, gọi lại cho chị nó mới biết có người đến nhà, còn là em gái Lục Giam, hai đứa mới vội vội vàng vàng quay về.
Lục Gia Lạc nhìn anh nó sửng sốt, "Không phải anh bị bố anh cấm túc à? Thế nào lại ở đây?"
Lục Giam hung dữ nhìn nó: "Mày kệ anh! Nửa đêm nửa hôm, mày con gái một mình đi linh tinh ở ngoài đường làm gì, bỏ nhà ra đi cũng không biết đường chuẩn bị trước, nhìn xem mày mặc cái gì? Bị người ta nhìn trúng thì mày khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc!"
Lục Gia Lạc chột dạ lại sợ hãi, lẳng lặng ôm bát uống nước mì.
Tuy tình hình lúc ấy vô cùng thê thảm, nhưng lúc nó đi thì rất phóng khoáng, quẳng lại một câu cho bố nó: nếu bố để người phụ nữ kia sinh con, nếu bố với mẹ con li hôn thì con vĩnh viễn sẽ không quay về.
Sau đấy nó chạy như điên ra ngoài, nhưng rồi lại không biết đi đâu, đến chỗ bạn học, phụ huynh có nhóm chat, mẹ nó hỏi một lượt trong nhóm là có thể biết nó ở đâu.
Chỗ cô út với ông nội càng không thể đến, bọn họ không đích thân đưa nó về nhà mới là lạ.
Nó chỉ không muốn để bố mẹ nó biết hành tung của mình, như thế bọn họ mới sốt ruột, mới coi trong suy nghĩ của nó, mới không li hôn.
Sau khi nó lên taxi, nhớ đến bộ dạng tình nhân của bố hung hăng càn quấy đến nhà, đứng trước mặt nó nói mấy tháng nữa sẽ cho nó thêm một em trai, nó ghê tởm đến buồn nôn.
Nó chưa bao giờ nghĩ bố nó là loại người như thế, phản bội mẹ, phản bội gia đình, hình tượng vĩ đại mười mấy năm qua chưa từng thay đổi trong lòng nó sụp đổ từ ấy.
Nhưng dù như thế, nó cũng không hi vọng bố mẹ li hôn, không hi vọng một nhà bốn người bị ép cắt đứt quan hệ.
Nó rất khó chịu, lại nhận ra tối nay không tìm được chỗ dừng chân, nó chưa có thẻ căn cước, ngay cả khách sạn cũng chẳng có cách nào tự thuê, cảm giác tuyệt vọng trùng trùng điệp điệp chồng chất thêm.
Bắt xe đến trường học, đi loanh quanh không mục đích thật lâu, chặn số bố mẹ, nó vẫn không tìm được chỗ đi, cuối cùng mới quyết định đến Cẩm Thượng Nam Uyển.
Nó sợ Giang Nhược từ chối nó, cũng sợ Giang Nhược báo cho bố mẹ nó, ngồi xổm do dự gần một tiếng ở ngoài tiểu khu, gặp mấy tên lưu manh nát rượu đi qua huýt sáo, quanh quẩn chỗ nó mãi, nó sợ tới mức không dám cử động, giả bộ gọi điện thoại cho phụ huynh, vờ như đang đợi bố mẹ đến đón.
Mấy tên lưu manh nghe xong, mới nói xằng nói bậy bỏ đi, cả người nó phát run, cuối cùng mới lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Giang Nhược, thời điểm điện thoại nối máy, nó đã suy sụp rồi.
Những thứ này, nó không dám kể với Lục Giam.
Lục Giam thấy dáng vẻ nó không dám hé lời, kéo ghế ngồi xuống cạnh nó, chọc cánh tay nó: "Hỏi mày đấy, sao không về nhà?"
Lục Gia Lạc tức giận buông bát: "Thì không muốn về!"
"Lí do thì sao?" Lục Giaam càng giận hơn.
Lục Gia Lạc cúi gằm đầu, nghẹn ngào nói: "Bố em có phụ nữ bên ngoài rồi, người đàn bà kia có thai, còn đến nhà em làm loạn, mẹ em có khả năng sẽ li hôn với ông ấy."
"Chỉ thế thôi? Nhưng mày bỏ nhà ra đi có thể giải quyết vấn đề gì?"
"Đương nhiên có thể. Nếu bọn họ quan tâm em thì sẽ không li hôn."
Lục Giam tặng nó hai chữ: "Ngây thơ!"
Tâm trạng Lục Gia Lạc vừa mới bình tĩnh lại, lập tức rớt xuống mức thấp nhất, như được rót đầy nước, kéo nó xuống vừa trùng vừa nặng, ánh sáng cũng trở nên chói mắt, tiếng Lục Giam nói lên giọng cũng vô cùng chói tai.
Nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lục Giam cũng không lừa nó mà nói rằng bố mẹ nó sẽ không li hôn, vì không muốn cho nó lời an ủi vô vọng, đến lúc ấy thật sự li hôn e rằng nó càng khó chấp nhận hơn.
Trình Khiếu bảo Kiều Huệ đi ngủ, cơ thể và mức làm việc nghỉ ngơi của bà ấy không so được với người trẻ. Nhưng Kiều Huệ vẫn lo cho Lục Gia Lạc.
Trình Khiếu nói: "Đợi tí nữa chị sẽ đến, mẹ đừng lo, đi ngủ đi."
Được một lúc thì Giang Nhược và Lục Hoài Thâm tới.
Lục Hoài Thâm vẫn là lần đầu tiên vào căn nhà này, sau khi vào liền nhìn bốn phía một lượt, hiểu rõ hoàn cảnh.
Ba đứa trẻ còn ngồi trong phòng ăn, trước mặt Lục Gia Lạc bày cái bát không đã uống hết canh, chân co lên ghế, vùi mặt vào đầu gối, còn có một có chó không dời nửa bước.
Giang Nhược vừa nhìn đã thấy con chó trong phòng ăn.
Chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ, con chó kia cũng hơi sa sút tinh thần, ăn no uống đủ lại hơi buồn ngủ, nằm lừ đừ ở đó, nghe tiếng động, ngẩng đầu ngó qua, nhìn thẳng Giang Nhược, lập tức hăng hái.
Xác nhận bằng ánh mắt, là người nó đã từng gặp.
Giang Nhược bị ám ảnh, trốn sau Lục Hoài Thâm theo phản xạ có điều kiện, cô ấy vừa nhìn thấy lưỡi con chó kia, liền nhớ đến lần trước nó liếm mình, cảm giác nhớp nháp ấy, khiến cả người cô ấy nổi da gà.
Nhìn thấy Lục Hoài Thâm, con chó kia ỉu xìu ngay tức thì, ngoan ngoãn gục đầu xuống chân.
Lục Hoài Thâm nhìn về phía ba đứa không còn gì để nói trong phòng ăn kia, "Muộn thế này còn mở tọa đàm hả?"
Lục Gia Lạc len lén nhòm Lục Hoài Thâm, không dám nói gì.
Khoảng cách tuổi tác giữa Lục Hoài Thâm và Lục Gia Lạc quá lớn, quan hệ hai nhà cũng không tính là tốt đẹp, cho nên hai người căn bản chẳng có cái gọi là tình anh em, Lục Gia Lạc vừa kính vừa sợ anh ấy.
"Lục Gia Lạc." Lục Hoài Thâm chỉ đích danh đương sự.
"Dạ, anh cả." Lục Gia Lạc đáp dè dặt, buông chân xuống, tư thế ngồi ngay ngắn.
Lục Hoài Thâm nói: "Anh đưa em về."
"Em không về."
Lục Hoài Thâm vừa đứng ở đó đã có nỗi kinh hoàng ngập tràn tính áp bức, cộng thêm Lục Gia Lạc trước nay vẫn sợ anh ấy, lời anh ấy đối với nó mà nói chính là sức nặng làm nó không dám từ chối. Nhưng nó vẫn to gan từ chối rồi.
"Thế em muốn thế nào, ở đây không có chỗ cho em ngủ."
Lục Gia Lạc cúi đầu nói nghèn nghẹn: "Em có thể ngủ sofa, hoặc để anh trai em ngủ sofa."
Giọng điệu của Lục Hoài Thâm lạnh nhạt, thong dong nhàn hạ nói: "Em vẫn điềm nhiên như không nhỉ, có hiểu đến sau xếp sau không?"
Thời gian ngưng đọng ở đó.
Lục Gia Lạc bỗng òa khóc thành tiếng, nhìn Lục Hoài Thâm đầy oán hờn, "Em đi, em đi còn chưa được à?"
Về chuyện này, vốn dĩ Lục Giam đứng về phía Lục Hoài Thâm, tự biết tình huống của Lục Gia Lạc và mình không giống nhau, lúc này tốt nhất vẫn là về nhà.
Nhưng bây giờ thấy nó khóc giàn giụa, lập trường trong nháy mắt lại trở giáo, "Được được được, anh ngủ sofa."
Trình Khiếu thương lượng với Giang Nhược: "Nhà bọn chị rộng, bằng không thì để nó đến chỗ bọn chị đi. Nếu nó ở lại, mẹ đang là người bệnh, đâu có sức chăm nó, nếu không chị cũng phải ở lại, thế lại càng không có chỗ ở, dứt khoát xách nó đi luôn là được."
Lục Gia Lạc nghe khẩu khí của ông anh kia, cảm thấy mình thật sự gây rắc rối cho người ta, còn thành ra phiền toái dư thừa, nước mắt càng tuôn trào mãnh liệt, không nói hai lời, ôm chó của nó định đi, "Em không cần mọi người để ý đến em nữa."
Giang Nhược vội vàng giữ chặt nó, "Em đừng kích động, muộn rồi lẽ nào em thật sự định ra quán đồ ăn nhanh ở à? Vậy ngày mai thì sao?"
Giang Nhược thấy lời Trình Khiếu nói không phải không có lí, chỉ đành trưng cầu ý kiến con bé, hỏi nó có đồng ý đến nhà Lục Hoài Thâm không.
Lục Gia Lạc đứng cứng ngắc hồi lâu, nhớ tới trải nghiệm trên đường, thật sự đã sợ, sau khi vụng trộm đánh giá biểu cảm trên mặt Lục Hoài Thâm, mới gật đầu chóng vánh không dễ nhận ra.
Cũng không lãng phí thêm thời gian, quyết định xong, Lục Gia Lạc mang theo chó, lên xe, cùng
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược về nhà bọn họ.
Lục Hoài Thâm nhìn trong gương chiếu hậu, Lục Gia Lạc ngồi khoan khoái ở ghế sau, trong lòng hừ một tiếng, khách không mời mà đến.
Hà Nội, 9/5/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.