Chương 181: Đỗ Thịnh Nghi rất quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác
Tây Phong Chước Chước
09/11/2022
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Cận tóm chặt cô, dùng từ âm trầm đã không đủ
để hình dung sắc mặt nữa rồi, do mím môi cắn chặt hàm răng, đường viền
má hóp sâu, vẻ mặt như gió mưa sắp kéo đến.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, vượt qua tầm khống chế của Giang Cận, mà đa phần đều bởi Giang Nhược mà nên, anh ta không tiếc chút nào bày ra biểu cảm tàn bạo trước mặt Giang Nhược.
Anh ta giơ tay có vẻ định lôi Giang Nhược, dường như Giang Nhược đã biết trước động tác của anh ta, lùi mạnh về sau một bước, linh hoạt tránh thoát, giày cao gót đạp lên tấm thảm dày mềm mại trên hành lang, có phần không vững, cô loạng choạng rồi mới đứng vững, đưa ngón tay chỉ camera phía trên.
Thấy động tác của Giang Cận ngừng giữa không trung, nắm tay nắm chặt, từ từ rũ xuống.
Giang Nhược đạt được ý đồ cười cười: "Nếu anh muốn ra tay với tôi, tôi cũng chẳng ngại để Cao Tùy có thêm một chứng cứ anh ngang nhiên gây nguy hại đến sự an toàn thân thể người ủy thác của anh ta."
Giang Nhược thấy cơ khóe miệng Giang Cận run run, cật lực nín nhịn cơn giận kia, anh ta gật gật đầu cười với cô, "Mày được lắm."
Anh ta chậm rãi xoay người, hành lang ngoài phòng bao hết sức yên tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả một nhân viên phục vụ cũng không gặp, cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong đang sục sôi ngất trời, không ai biết trận đối đầu giằng co gay gắt bên ngoài.
Giang Cận đối mặt với cửa phòng bao, lại đột nhiên dừng chân, đi đến trước mặt Giang Nhược, dừng ở chỗ chỉ cách xa một bước, anh ta hơi khom khom người, khẽ nói từng chữ từng chữ bên tai cô: "Nếu sớm biết mày ngang ngược như bây giờ thì lúc trước tao nên hành chết con nhà quê gọi dạ bảo vâng kia, một tay đưa mày về đoàn tụ với bố mẹ, anh trai mày."
Giang Nhược nghe thấy mà sống lưng lạnh toát, nhìn cặp mắt đen của anh ta nhưng không hề chớp mắt.
Giang Cận hừ một tiếng: "Sinh thời bố mày còn rất muốn có con gái, nếu ông ta còn sống, biết có một đứa con gái lớn từng này, phỏng chừng sẽ vui mừng chết đi được."
Giang Nhược không nói chuyện, trong lòng như thể có cái gì dao động một chút.
Hai tay Giang Cận đút túi lại nhìn cô vài lần: "Phải rồi, quên bảo với mày, đôi mắt mày rất giống mẹ, ánh mắt thì lại giống bố, mỗi lần mày nhìn chằm chằm tao, giống như bố mẹ mày đồng thời nhìn chằm chằm tao."
Giang Nhược cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình hơi cứng đờ, nói lạnh lùng: "Có thể là báo ứng kiếp này."
Giang Cận bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, liền đó nhìn về phía cô, vẻ mặt lạnh nhạt lại kiêu ngạo, "Tao chẳng sợ."
Nói xong, đẩy cửa đi vào.
Thân hình Giang Cận biến mất sau cánh cửa, Giang Nhược đứng ở trên hành lang mãi không thể cử động, cô nhìn bức tranh sơn dầu trong khung kim loại ở cuối đường, hít sâu một hơi, một cơn rùng mình từ tim mà ra.
Sau khi cô đi vào, Vương Chiêu thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi có chuyện gì không.
Giang Nhược lắc đầu, thuận tay liền cầm ly vang đỏ vẫn còn chưa động đến lên, lượng bên trong có ít, cô một hơi uống sạch.
Động tác của cô quá nhanh, Vương Chiêu chưa kịp ngăn cản, chờ cô uống xong mới nói: "Cô quên cô lái xe à?"
Giang Nhược nghiêng chiếc ly chân cao, cụp mắt nhìn cái ly trống trơn, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt chát, "Tôi quên mất... Không sao, chờ tí nữa gọi người lái thay."
Vương Chiêu nói: "Tôi vẫn nên đưa cô về thôi, không thấy tin tức xã hội gần đây à, bắt xe hay gọi người lái thay đều không an toàn lắm, cứ đỗ xe ở đây trước, ngày mai hoặc lúc cô đi làm lại qua đây lái đi là được."
Giang Nhược nói ừ.
Vương Chiêu lo lắng ghé sát vào, rỉ tai thì thầm với cô: "Thằng đểu kia nói gì với cô?"
"Quay về kể với cô sau, bây giờ không tiện lắm."
Vương Chiêu ra dấu ok.
Đỗ Thịnh Nghi thấy cô uống xong, cũng hỏi cùng vấn đề, "Không phải Giang tiểu thư phải lái xe hả?"
"Lát nữa đồng nghiệp đưa tôi về."
"Nếu đã như thế, cùng uống với tôi một ly nhé." Đỗ Thịnh Nghi cầm rượu, muốn thêm một chút cho cô, ở giữa cách Vương Chiêu, Vương Chiêu tự nhiên đón lấy rượu, đổ một ít vào ly của Giang Nhược.
Rượu cũng uống rồi, Đỗ Thịnh Nghi lại hỏi: "Chồng Giang tiểu thư làm nghề gì thế?"
Hiển nhiên Giang Nhược không muốn nói đến vấn đề này mấy, chỉ bảo: "Làm kinh doanh."
Vương Chiêu và Giang Nhược qua lại nhiều, có thể dễ dàng phát giác Giang Nhược có hứng thú với đề tài này hay không, hơn nữa cô ấy hiểu rất rõ rằng Giang Nhược không thích tán gẫu với người khác về tình trạng hôn nhân và chuyện tình cảm của mình ở bên ngoài, người ta hỏi sâu xa, Giang Nhược có chỗ không tiện trả lời.
Không đợi Đỗ Thịnh Nghi nói tiếp, Vương Chiêu hỏi: "Đúng rồi, không biết lần gặp mặt trước tạm thời hủy bỏ, là ai không muốn cho cô hợp tác với công ty chúng tôi, có tiện kể một chút không?"
Đỗ Thịnh Nghi uống rượu rất thoải mái với mấy nhà đầu tư kia, nhưng tính tình cô ta không thân thiện, uống rượu xong, lại không cho người ta cơ hội trò chuyện, bị người ta lợi dụng qua lời nói, cô ta cũng chỉ mỉm cười cho qua, đã uống không ít nhưng trước sau vẫn không lên men say, cho dù đàn ông có tâm tư dơ bẩn gì, cũng có cảm giác bất lực không biết bắt đầu làm từ đâu.
Giang Nhược và Đỗ Thịnh Nghi ở trước mặt đàn ông đều là kiểu người dầu muối không ăn, Vương Chiêu lại rất tinh ranh, không thu được gì ngon từ bọn họ, đàn ông có mặt ở đó cũng không đặt tâm tư đặt lên ba người họ nữa, tự ai chơi theo ý người nấy.
Căn bản Đỗ Thịnh Nghi cũng không thèm để ý có đắc tội bọn họ không, bữa tiệc là công ty bắt cô ta tới, bổn phận cô ta hết rồi, được hay không phải xem ý trời, tâm thái cô ta chính là kiểu vạn sự tùy duyên vậy đấy, dẫu sao cũng không mất nổi bát cơm.
Ba người phụ nữ một vở kịch, trong lúc vô tình, sân khấu đã được dựng lên.
Đỗ Thịnh Nghi nghe xong, trầm mặc một lát, một tay để trên bàn, ngón tay ấn vào đế ly trong suốt, nói hờ hững: "Người có dụng ý khác ấy mà, phỏng chừng cảm thấy tôi hợp tác với công ty bọn cô, gây tổn hại lợi ích của anh ta, cho nên gây áp lực cho sếp của tôi, mặt khác còn cho tôi một dự án phim điện ảnh làm trao đổi."
Vương Chiêu cảm thấy hình như không thiệt mà... Hiện tại rất nhiều minh tinh đều đang tranh giành hợp đồng quảng cáo các thương hiệu Âu Mỹ xa xỉ, so sánh ra thì, tuy rằng DS cũng là thương hiệu khách sạn quốc tế cao cấp, nhưng mức độ nhận diện không bằng thương hiệu xa xỉ và mĩ phẩm, trái lại độ nổi tiếng mà phim điện ảnh có thể mang tới càng lớn hơn, còn có thể nâng cao giá trị con người.
Giang Nhược cũng có nghi vấn như nhau.
Giang Nhược nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng công ty chúng tôi cũng không nhận được bất kì tin tức có nghệ sĩ nào muốn hợp tác cùng chúng tôi."
Đỗ Thịnh Nghi nhìn về phía cô đầy hứng thú: "Tôi không bảo là nghệ sĩ."
Giang Nhược ngẩn ra.
Đỗ Thịnh Nghi lại nói: "Thôi, không nhắc tới cũng được."
Đỗ Thịnh Nghi có cuộc gọi đến, cô ta nói một tiếng xin lỗi, nhận điện thoại đứng dậy đi ra ngoài, "Alo, mẹ nuôi... con đang ăn cơm ở ngoài, có chuyện gì?"
Vương Chiêu nói: "Ấy, Đỗ Thịnh Nghi là Quảng Đông người à, sao nói tiếng Quảng Đông?"
Không nghe thấy hồi âm, Vương Chiêu quay đầu nhìn lại, Giang Nhược nhìn chăm chú theo bóng lưng Đỗ Thịnh Nghi đi ra, cô ấy hỏi: "Làm sao đấy?"
Giang Nhược nói: "Không sao. Trên mạng hẳn là có tư liệu về cô ta, tra thử chẳng phải sẽ biết ngay."
Vương Chiêu còn thật sự lấy di động ra tìm thử trên trang nào đó, "Sinh ra ở thành phố S, sinh sống ở đâu chẳng nói kĩ, có lẽ là từng sống ở vùng nào đó tại Quảng Đông."
Giang Nhược lại uống rượu, hỏi Vương Chiêu: "Cô có cảm thấy không, hình như Đỗ Thịnh Nghi rất quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác."
Vương Chiêu không biết vì sao cô hỏi như vậy, "Phải thế không?"
Giang Nhược quên mất, cô chưa kể với Vương Chiêu chuyện tối qua Đỗ Thịnh Nghi gửi Wechat cho cô.
Chưa được bao lâu, di động Giang Nhược rung ù ù trong túi, Vương Chiêu thấy cô không phản ứng, đẩy nhẹ cô nói: "Điện thoại của cô."
Cuộc điện thoại là của Lục Hoài Thâm gọi tới, hỏi cô ăn cơm xong chưa, khi nào về.
Đầu Giang Nhược hơi choáng, dùng tay đỡ cái trán day khẽ, tiếng nói hơi mang theo giọng mũi, giọng uể oải như thể không vực nổi sức lực: "Em ở Đông Giang, phỏng chừng còn phải một lúc nữa."
"Em uống rượu?"
Cũng như Giang Nhược hiểu anh, Lục Hoài Thâm cũng biết cô uống xong rượu sẽ có phản ứng gì.
"Em chỉ uống một tí."
"Không phải em lái xe à?"
"Vương Chiêu sẽ đưa em về."
"Anh qua đón em." Nghe có vẻ không phải đang trưng cầu sự đồng ý của cô, mà như kiểu: em đợi đấy đừng di chuyển, giọng điệu không cho phép chối từ.
Giang Nhược rũ mắt, như lâm vào suy tư, đầu tỉnh táo hơn một ít: "Anh tiện không?"
Lục Hoài Thâm nói: "Anh đang ở gần đó."
Trong chốc lát Giang Nhược không nói chuyện, Lục Hoài Thâm cho rằng cô say mèm rồi, giọng nói không kìm được nghiêm túc lên vài phần, nói dặn dò: "Ngồi đợi đàng hoàng cùng Vương Chiêu, anh đến sẽ gọi điện thoại cho em."
Giang Nhược như không nghe thấy anh nói, ngược lại còn cự nự một vấn đề, nhấn rõ từng chữ hỏi anh: "Sao anh cũng ở gần đây thế?"
Chẳng cần đắn đo trong phút chốc anh đã đáp: "Anh có việc đi ngang qua đây."
Giang Nhược "ờ" một tiếng, lại ngừng mấy giây rồi nói: "Tắt đây."
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, vượt qua tầm khống chế của Giang Cận, mà đa phần đều bởi Giang Nhược mà nên, anh ta không tiếc chút nào bày ra biểu cảm tàn bạo trước mặt Giang Nhược.
Anh ta giơ tay có vẻ định lôi Giang Nhược, dường như Giang Nhược đã biết trước động tác của anh ta, lùi mạnh về sau một bước, linh hoạt tránh thoát, giày cao gót đạp lên tấm thảm dày mềm mại trên hành lang, có phần không vững, cô loạng choạng rồi mới đứng vững, đưa ngón tay chỉ camera phía trên.
Thấy động tác của Giang Cận ngừng giữa không trung, nắm tay nắm chặt, từ từ rũ xuống.
Giang Nhược đạt được ý đồ cười cười: "Nếu anh muốn ra tay với tôi, tôi cũng chẳng ngại để Cao Tùy có thêm một chứng cứ anh ngang nhiên gây nguy hại đến sự an toàn thân thể người ủy thác của anh ta."
Giang Nhược thấy cơ khóe miệng Giang Cận run run, cật lực nín nhịn cơn giận kia, anh ta gật gật đầu cười với cô, "Mày được lắm."
Anh ta chậm rãi xoay người, hành lang ngoài phòng bao hết sức yên tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả một nhân viên phục vụ cũng không gặp, cách một cánh cửa, bầu không khí bên trong đang sục sôi ngất trời, không ai biết trận đối đầu giằng co gay gắt bên ngoài.
Giang Cận đối mặt với cửa phòng bao, lại đột nhiên dừng chân, đi đến trước mặt Giang Nhược, dừng ở chỗ chỉ cách xa một bước, anh ta hơi khom khom người, khẽ nói từng chữ từng chữ bên tai cô: "Nếu sớm biết mày ngang ngược như bây giờ thì lúc trước tao nên hành chết con nhà quê gọi dạ bảo vâng kia, một tay đưa mày về đoàn tụ với bố mẹ, anh trai mày."
Giang Nhược nghe thấy mà sống lưng lạnh toát, nhìn cặp mắt đen của anh ta nhưng không hề chớp mắt.
Giang Cận hừ một tiếng: "Sinh thời bố mày còn rất muốn có con gái, nếu ông ta còn sống, biết có một đứa con gái lớn từng này, phỏng chừng sẽ vui mừng chết đi được."
Giang Nhược không nói chuyện, trong lòng như thể có cái gì dao động một chút.
Hai tay Giang Cận đút túi lại nhìn cô vài lần: "Phải rồi, quên bảo với mày, đôi mắt mày rất giống mẹ, ánh mắt thì lại giống bố, mỗi lần mày nhìn chằm chằm tao, giống như bố mẹ mày đồng thời nhìn chằm chằm tao."
Giang Nhược cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình hơi cứng đờ, nói lạnh lùng: "Có thể là báo ứng kiếp này."
Giang Cận bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, liền đó nhìn về phía cô, vẻ mặt lạnh nhạt lại kiêu ngạo, "Tao chẳng sợ."
Nói xong, đẩy cửa đi vào.
Thân hình Giang Cận biến mất sau cánh cửa, Giang Nhược đứng ở trên hành lang mãi không thể cử động, cô nhìn bức tranh sơn dầu trong khung kim loại ở cuối đường, hít sâu một hơi, một cơn rùng mình từ tim mà ra.
Sau khi cô đi vào, Vương Chiêu thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi có chuyện gì không.
Giang Nhược lắc đầu, thuận tay liền cầm ly vang đỏ vẫn còn chưa động đến lên, lượng bên trong có ít, cô một hơi uống sạch.
Động tác của cô quá nhanh, Vương Chiêu chưa kịp ngăn cản, chờ cô uống xong mới nói: "Cô quên cô lái xe à?"
Giang Nhược nghiêng chiếc ly chân cao, cụp mắt nhìn cái ly trống trơn, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt chát, "Tôi quên mất... Không sao, chờ tí nữa gọi người lái thay."
Vương Chiêu nói: "Tôi vẫn nên đưa cô về thôi, không thấy tin tức xã hội gần đây à, bắt xe hay gọi người lái thay đều không an toàn lắm, cứ đỗ xe ở đây trước, ngày mai hoặc lúc cô đi làm lại qua đây lái đi là được."
Giang Nhược nói ừ.
Vương Chiêu lo lắng ghé sát vào, rỉ tai thì thầm với cô: "Thằng đểu kia nói gì với cô?"
"Quay về kể với cô sau, bây giờ không tiện lắm."
Vương Chiêu ra dấu ok.
Đỗ Thịnh Nghi thấy cô uống xong, cũng hỏi cùng vấn đề, "Không phải Giang tiểu thư phải lái xe hả?"
"Lát nữa đồng nghiệp đưa tôi về."
"Nếu đã như thế, cùng uống với tôi một ly nhé." Đỗ Thịnh Nghi cầm rượu, muốn thêm một chút cho cô, ở giữa cách Vương Chiêu, Vương Chiêu tự nhiên đón lấy rượu, đổ một ít vào ly của Giang Nhược.
Rượu cũng uống rồi, Đỗ Thịnh Nghi lại hỏi: "Chồng Giang tiểu thư làm nghề gì thế?"
Hiển nhiên Giang Nhược không muốn nói đến vấn đề này mấy, chỉ bảo: "Làm kinh doanh."
Vương Chiêu và Giang Nhược qua lại nhiều, có thể dễ dàng phát giác Giang Nhược có hứng thú với đề tài này hay không, hơn nữa cô ấy hiểu rất rõ rằng Giang Nhược không thích tán gẫu với người khác về tình trạng hôn nhân và chuyện tình cảm của mình ở bên ngoài, người ta hỏi sâu xa, Giang Nhược có chỗ không tiện trả lời.
Không đợi Đỗ Thịnh Nghi nói tiếp, Vương Chiêu hỏi: "Đúng rồi, không biết lần gặp mặt trước tạm thời hủy bỏ, là ai không muốn cho cô hợp tác với công ty chúng tôi, có tiện kể một chút không?"
Đỗ Thịnh Nghi uống rượu rất thoải mái với mấy nhà đầu tư kia, nhưng tính tình cô ta không thân thiện, uống rượu xong, lại không cho người ta cơ hội trò chuyện, bị người ta lợi dụng qua lời nói, cô ta cũng chỉ mỉm cười cho qua, đã uống không ít nhưng trước sau vẫn không lên men say, cho dù đàn ông có tâm tư dơ bẩn gì, cũng có cảm giác bất lực không biết bắt đầu làm từ đâu.
Giang Nhược và Đỗ Thịnh Nghi ở trước mặt đàn ông đều là kiểu người dầu muối không ăn, Vương Chiêu lại rất tinh ranh, không thu được gì ngon từ bọn họ, đàn ông có mặt ở đó cũng không đặt tâm tư đặt lên ba người họ nữa, tự ai chơi theo ý người nấy.
Căn bản Đỗ Thịnh Nghi cũng không thèm để ý có đắc tội bọn họ không, bữa tiệc là công ty bắt cô ta tới, bổn phận cô ta hết rồi, được hay không phải xem ý trời, tâm thái cô ta chính là kiểu vạn sự tùy duyên vậy đấy, dẫu sao cũng không mất nổi bát cơm.
Ba người phụ nữ một vở kịch, trong lúc vô tình, sân khấu đã được dựng lên.
Đỗ Thịnh Nghi nghe xong, trầm mặc một lát, một tay để trên bàn, ngón tay ấn vào đế ly trong suốt, nói hờ hững: "Người có dụng ý khác ấy mà, phỏng chừng cảm thấy tôi hợp tác với công ty bọn cô, gây tổn hại lợi ích của anh ta, cho nên gây áp lực cho sếp của tôi, mặt khác còn cho tôi một dự án phim điện ảnh làm trao đổi."
Vương Chiêu cảm thấy hình như không thiệt mà... Hiện tại rất nhiều minh tinh đều đang tranh giành hợp đồng quảng cáo các thương hiệu Âu Mỹ xa xỉ, so sánh ra thì, tuy rằng DS cũng là thương hiệu khách sạn quốc tế cao cấp, nhưng mức độ nhận diện không bằng thương hiệu xa xỉ và mĩ phẩm, trái lại độ nổi tiếng mà phim điện ảnh có thể mang tới càng lớn hơn, còn có thể nâng cao giá trị con người.
Giang Nhược cũng có nghi vấn như nhau.
Giang Nhược nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng công ty chúng tôi cũng không nhận được bất kì tin tức có nghệ sĩ nào muốn hợp tác cùng chúng tôi."
Đỗ Thịnh Nghi nhìn về phía cô đầy hứng thú: "Tôi không bảo là nghệ sĩ."
Giang Nhược ngẩn ra.
Đỗ Thịnh Nghi lại nói: "Thôi, không nhắc tới cũng được."
Đỗ Thịnh Nghi có cuộc gọi đến, cô ta nói một tiếng xin lỗi, nhận điện thoại đứng dậy đi ra ngoài, "Alo, mẹ nuôi... con đang ăn cơm ở ngoài, có chuyện gì?"
Vương Chiêu nói: "Ấy, Đỗ Thịnh Nghi là Quảng Đông người à, sao nói tiếng Quảng Đông?"
Không nghe thấy hồi âm, Vương Chiêu quay đầu nhìn lại, Giang Nhược nhìn chăm chú theo bóng lưng Đỗ Thịnh Nghi đi ra, cô ấy hỏi: "Làm sao đấy?"
Giang Nhược nói: "Không sao. Trên mạng hẳn là có tư liệu về cô ta, tra thử chẳng phải sẽ biết ngay."
Vương Chiêu còn thật sự lấy di động ra tìm thử trên trang nào đó, "Sinh ra ở thành phố S, sinh sống ở đâu chẳng nói kĩ, có lẽ là từng sống ở vùng nào đó tại Quảng Đông."
Giang Nhược lại uống rượu, hỏi Vương Chiêu: "Cô có cảm thấy không, hình như Đỗ Thịnh Nghi rất quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác."
Vương Chiêu không biết vì sao cô hỏi như vậy, "Phải thế không?"
Giang Nhược quên mất, cô chưa kể với Vương Chiêu chuyện tối qua Đỗ Thịnh Nghi gửi Wechat cho cô.
Chưa được bao lâu, di động Giang Nhược rung ù ù trong túi, Vương Chiêu thấy cô không phản ứng, đẩy nhẹ cô nói: "Điện thoại của cô."
Cuộc điện thoại là của Lục Hoài Thâm gọi tới, hỏi cô ăn cơm xong chưa, khi nào về.
Đầu Giang Nhược hơi choáng, dùng tay đỡ cái trán day khẽ, tiếng nói hơi mang theo giọng mũi, giọng uể oải như thể không vực nổi sức lực: "Em ở Đông Giang, phỏng chừng còn phải một lúc nữa."
"Em uống rượu?"
Cũng như Giang Nhược hiểu anh, Lục Hoài Thâm cũng biết cô uống xong rượu sẽ có phản ứng gì.
"Em chỉ uống một tí."
"Không phải em lái xe à?"
"Vương Chiêu sẽ đưa em về."
"Anh qua đón em." Nghe có vẻ không phải đang trưng cầu sự đồng ý của cô, mà như kiểu: em đợi đấy đừng di chuyển, giọng điệu không cho phép chối từ.
Giang Nhược rũ mắt, như lâm vào suy tư, đầu tỉnh táo hơn một ít: "Anh tiện không?"
Lục Hoài Thâm nói: "Anh đang ở gần đó."
Trong chốc lát Giang Nhược không nói chuyện, Lục Hoài Thâm cho rằng cô say mèm rồi, giọng nói không kìm được nghiêm túc lên vài phần, nói dặn dò: "Ngồi đợi đàng hoàng cùng Vương Chiêu, anh đến sẽ gọi điện thoại cho em."
Giang Nhược như không nghe thấy anh nói, ngược lại còn cự nự một vấn đề, nhấn rõ từng chữ hỏi anh: "Sao anh cũng ở gần đây thế?"
Chẳng cần đắn đo trong phút chốc anh đã đáp: "Anh có việc đi ngang qua đây."
Giang Nhược "ờ" một tiếng, lại ngừng mấy giây rồi nói: "Tắt đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.