Chương 182: Lục Hoài Thâm tùy tiện đáp một tiếng rồi không nói nữa
Tây Phong Chước Chước
11/11/2022
Không cần lái xe, chẳng kiêng dè nữa, trong vô thức Giang Nhược uống
thêm không ít, hơn nữa nồng độ rượu vang đỏ không phải cực kì cao, ngay
lập tức cũng rất khó cảm thấy men say mãnh liệt.
Mãi đến khi rượu quá tam tuần, Lục Hoài Thâm đã tới, gọi điện thoại bảo cô ra khách sạn, Vương Chiêu cũng có thể mượn cớ rời đi cùng Giang Nhược.
Đỗ Thịnh Nghi và Tần Thư Nhiên phải gấp rút theo lịch trình, chuẩn bị ra về, hôm nay phim điện ảnh của bọn họ khởi chiếu, ba giờ trước vé bán ra đã quá mười vạn, đoàn làm phim mời nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính đến tiệc mừng công.
Giang Nhược đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt một trận, tiếp theo liền cảm thấy tinh thần hơi tách rời thân thể, lâng lâng.
Vương Chiêu thấy người cô hơi ngả nghiêng, nhân lúc người khác chưa phát hiện, đỡ lấy cô, hạ giọng kinh ngạc nói: "Cô say đấy à?"
Tuy Vương Chiêu đã biết tửu lượng Giang Nhược bình thường, nhưng thế này... căn bản còn chẳng được bằng bình thường ấy chứ!
Mới mấy ly rượu vang đỏ liền thành bộ dáng này, nhìn cô cứ tà tà mà uống, mặt không đỏ tim không run, còn tưởng rằng cô không say tí nào.
Sau khi Giang Nhược đứng yên bình tĩnh một chút vẫn có thể giữ được vài phần tỉnh táo, cô xua xua tay, khẽ cười hì hì bên tai Vương Chiêu: "Tôi không say, chỉ chóng mặt tí thôi, chếnh choáng, chếnh choáng..."
Vương Chiêu: "..."
Vương Chiêu không nói hai lời, khoác túi Giang Nhược lên vai mình, đỡ cô đi ngay.
Đoàn người vừa rời phòng bao, trước khi thang máy đóng kín, lại tiến vào một người, là Giang Cận. Trên mặt Giang Nhược vẫn dáng vẻ vững vàng trấn tĩnh như cũ, thờ ơ dùng khóe mắt liếc anh ta một cái.
Ban nãy Giang Nhược nghe bọn họ đàm luận phim điện ảnh trù bị lần này, mới biết được Giang thị cũng là một bên đầu tư.
Tần Thư Nhiên với tư cách là nam chính tạm định, tạo mối quan hệ tốt với nhà đầu tư cũng hợp tình hợp lí.
Giang Cận mới vừa vào thang máy, Tần Thư Nhiên đã nói: "Giang tổng không tiếp tục cùng bọn họ à?"
Vừa rồi các quý ông còn đang thảo luận, kế tiếp đi đâu giải trí.
Giang Cận nói: "Có chút việc công ty, cần phải qua xử lý."
Giang Nhược khinh thường nhìn lại, trong lòng đang cười khẩy, di động trong túi lại rung, Lục Hoài Thâm gọi điện thoại tới giục, "Xuống chưa? Anh lên đón em."
Giang Nhược nhìn một vòng thang máy đầy ắp người, vội nói: "Không cần, trong thang máy rồi, lập tức xuống ngay, anh cứ ở trong xe chờ em."
Lục Hoài Thâm vốn dĩ lo lắng cô uống nhiều quá sẽ choáng váng đầu óc, nghe cô nói chuyện vẫn xem như tỉnh táo, lúc này mới yên tâm.
Đỗ Thịnh Nghi đứng kế bên cô, mở miệng hỏi một câu khá tùy ý: "Chồng cô đến đón cô hả?"
Ánh mắt Giang Nhược vội vàng liếc sang cô ta một cái, cười lạnh nhạt nói một chữ "đúng".
Ra khỏi thang máy là đại sảnh khách sạn, nháy mắt tiếng nhạc cùng tiếng người đều rõ ràng hẳn lên bên tai, hơi có cảm giác ồn ào, trước khi ra thang máy, Đỗ Thịnh Nghi nói: "Tình cảm vợ chồng cô tốt thật đấy."
Lời này không lớn tiếng, Đỗ Thịnh Nghi thấy Giang Nhược và Vương Chiêu cùng lúc đi ra ngoài, vốn chẳng đáp lại, tựa như không nghe thấy câu này của cô ta. Cô ta cũng không để bụng, vẻ mặt thản nhiên như cũ.
Trong đại sảnh khách sạn, khách khứa qua lại tấp nập, các chủng tộc màu da đều có, có vài người trong nước chú ý tới Đỗ Thịnh Nghi cùng Tần Thư Nhiên, theo đó càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ về, có người giơ di động chụp ảnh, hai người cúi đầu tăng nhanh nhịp bước.
Mấy chiếc oto đỗ nối tiếp nhau trên lối thông hành dành cho xe cộ giữa đài phun nước và bậc thềm cửa khách sạn, xe thương vụ của Tần Thư Nhiên và Đỗ Thịnh Nghi dừng ở phía sau cùng, vì là đường một chiều, phải đợi xe trước đi rồi mới có thể lái tới đây.
Giang Nhược liếc mắt một cái đã nhận ra xe Lục Hoài Thâm, là tài xế lái xe.
Ở cửa có mấy bậc cầu thềm, Vương Chiêu ung dung dìu cô đi xuống, sau đó mở cửa xe nhét cô vào ghế sau.
Để phối với bộ trang phục này, giày Giang Nhược đi là loại gót cao mười phân cực mảnh, còn là thiết kế mũi nhọn gợi cảm nhất, kiểu này rất khó đi bộ, lúc cô tỉnh táo thì còn có thể đi vững như Thái sơn, lúc này người hơi say, không thể đồng thời đối phó được cả mũi giày và gót giày, thân hình chợt lắc lư, cả người liền cắm vào trong xe.
Vương Chiêu mới vừa buông cô ra, không kịp đỡ, Lục Hoài Thâm nhanh tay lẹ mắt, thò người ra, nửa ôm nửa kéo mà túm cô vào trong xe.
Anh nói cảm ơn Vương Chiêu: "Làm phiền cô rồi."
"Đều là bạn bè, nên mà."
Giang Nhược quay đầu nói bai bai Vương Chiêu, Vương Chiêu vẫy vẫy tay, đóng cửa xe lại.
Vương Chiêu hơi lùi ra sau, chừa không gian cho xe rời đi, ánh mắt Giang Nhược từ ngoài xe vẫn chưa thu về, xuyên qua kính cửa xe, cô thấy Đỗ Thịnh Nghi đứng trên bậc thềm, rũ mắt nhìn chằm chằm vào trong xe, ánh mắt bất ngờ chạm nhau qua một lớp cửa kính.
Giang Nhược cảm nhận từng cơn từng cơn choáng váng tập kích càng thêm mãnh liệt, cô nhắm chặt mắt, dựa vào ghế xe, xoay mặt sang bên Lục Hoài Thâm.
Đôi giày này không vừa chân mấy, phần mũi giày đằng trước quá hẹp, ngón chân rất khó chịu, cô đạp bỏ giày, co chân lên ghế.
Cô cúi gục đầu, thế nào cũng không thoải mái, rất muốn tìm một chỗ dựa để mình có thể gối đầu nằm bò lên.
Nhưng Lục Hoài Thâm bỗng nhiên lại bắt lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn về phía anh, trong mắt cô hiện ra ánh sáng trong veo, khiến đôi đồng tử càng thêm đen láy, mí mắt uể oải hơi cụp xuống, bởi thế mà vô tình hữu ý ánh mắt tăng thêm vài phần uyển chuyển quyến rũ.
"Anh làm gì đấy?" Cô bị anh bóp mặt, nói chuyện không rõ lắm, mơ mơ màng màng.
Anh như cười như không đánh giá khuôn mặt cô, "Khá thật, lại còn uống say, hử?"
"Nói vớ nói vẩn, em không say!" Giang Nhược vì để chứng minh mình không say, hất tay anh ra, mở to hai mắt không chớp, mặt tỉnh bơ nhìn anh chăm chú, gắng hết sức nói từng chữ một: "Nhìn thấy chưa, không say."
Dáng vẻ Lục Hoài Thâm nhàn tản phản bác lại: "Người bị thần kinh sẽ thừa nhận mình bị bệnh chắc?"
"Em chỉ hơi say, dựa vào đâu mà anh có thể uống em thì không?" Giang Nhược không vui lườm anh, kéo tay anh đặt lên tay vịn ở giữa, lập tức áp đầu xuống, "Cho em nằm tựa một lúc."
Lục Hoài Thâm thấy cô cuộn tròn trên ghế, lưng gập vào, hai tay nắm lấy cánh tay anh, trong nháy mắt yên lặng trở lại, y như một con mèo lười ngoan ngoãn.
Lục Hoài Thâm trở tay nắm cổ tay mảnh dẻ của cô, hỏi: "Uống bao nhiêu rồi."
"Chẳng bao nhiêu, cũng chỉ uống mấy ly, đều là rượu vang đỏ." Giang Nhược nhắm cả hai mắt mà nói.
Biết tửu lượng của cô kém, Lục Hoài Thâm cũng chẳng nói gì, hỏi cô: "Hợp đồng ký rồi?"
Giang Nhược nói mê mang: "Ừm," sau đó cô từ từ mở mắt, khẽ nói chầm chậm: "Không ngờ con người Đỗ Thịnh Nghi vẫn rất dứt khoát, nói là lúc trước có người không cho cô ta hợp tác với công ty bọn em, nhưng không phải nghệ sĩ, cũng không biết là sẽ cản đường ai..."
Lục Hoài Thâm nói: "Những việc khác không cần phải quan tâm, công việc bên này của em hoàn thành là được rồi, chuyện sau đó công ty bọn em tự khắc có người tương ứng phụ trách."
Giang Nhược im một lát, nói: "Đỗ Thịnh Nghi hi vọng em sẽ theo toàn bộ quá trình, bảo là tín nhiệm em, em với cô ta cũng chẳng có giao thiệp gì, mà lí lịch trong công ty còn kém, không biết có gì đáng giá để cô ta tín nhiệm."
Cô nói xong ngồi thẳng dậy, hạ kính xe hóng gió cho tỉnh người, lại nghe Lục Hoài Thâm nói: "Nếu không muốn theo thì giao cho người khác làm là được."
Giang Nhược quay đầu đầy hứng thú nhìn anh, "Em có phải sếp đâu, một số việc có muốn làm hay không, không phải em nói là được." Cô nói rồi lại nhìn ra ngoài cửa xe, tiếng gió phần phật bên ngoài xe đang chạy băng băng, cô hơi nheo mắt nói: "Hơn nữa hợp đồng đã ký, tiếp đây chính là quay quảng cáo, em theo dõi nhiều hơn một tí là được, chắc hẳn cũng không mất công."
Lục Hoài Thâm tùy tiện đáp một tiếng rồi không nói nữa, như không mấy hứng thú.
Về đến nhà, Giang Nhược một khắc cũng không muốn đi đôi giày kia thêm nữa, mới đi vài bước, ngón chân đã bị dồn nén đến đỏ bừng, cô đạp tung giày, chân trần đứng trên mặt đất, không vững, loạng chà loạng choạng.
Một bàn tay đằng sau liền vươn tới ôm chặt cô, anh mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn dở còn dính phấn nền quệt ra từ mặt cô, Giang Nhược theo bản năng quay đầu ngửa mặt nhìn anh.
Ánh đèn ở huyền quan hơi mờ ảo, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có phần không chân thực, khi nhìn sang anh còn phát ra một tiếng mang theo sự nghi hoặc cùng âm mũi: sao?
Cơ thể trong tay mềm mại vô cùng, Lục Hoài Thâm mải miết nhìn cô, trái tim nảy lòng tham, bèn cúi đầu cắn môi dưới của cô, khẽ day nhẹ giữa răng, theo sau hút một miếng vừa miệng như hút thạch.
Mãi đến khi rượu quá tam tuần, Lục Hoài Thâm đã tới, gọi điện thoại bảo cô ra khách sạn, Vương Chiêu cũng có thể mượn cớ rời đi cùng Giang Nhược.
Đỗ Thịnh Nghi và Tần Thư Nhiên phải gấp rút theo lịch trình, chuẩn bị ra về, hôm nay phim điện ảnh của bọn họ khởi chiếu, ba giờ trước vé bán ra đã quá mười vạn, đoàn làm phim mời nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính đến tiệc mừng công.
Giang Nhược đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt một trận, tiếp theo liền cảm thấy tinh thần hơi tách rời thân thể, lâng lâng.
Vương Chiêu thấy người cô hơi ngả nghiêng, nhân lúc người khác chưa phát hiện, đỡ lấy cô, hạ giọng kinh ngạc nói: "Cô say đấy à?"
Tuy Vương Chiêu đã biết tửu lượng Giang Nhược bình thường, nhưng thế này... căn bản còn chẳng được bằng bình thường ấy chứ!
Mới mấy ly rượu vang đỏ liền thành bộ dáng này, nhìn cô cứ tà tà mà uống, mặt không đỏ tim không run, còn tưởng rằng cô không say tí nào.
Sau khi Giang Nhược đứng yên bình tĩnh một chút vẫn có thể giữ được vài phần tỉnh táo, cô xua xua tay, khẽ cười hì hì bên tai Vương Chiêu: "Tôi không say, chỉ chóng mặt tí thôi, chếnh choáng, chếnh choáng..."
Vương Chiêu: "..."
Vương Chiêu không nói hai lời, khoác túi Giang Nhược lên vai mình, đỡ cô đi ngay.
Đoàn người vừa rời phòng bao, trước khi thang máy đóng kín, lại tiến vào một người, là Giang Cận. Trên mặt Giang Nhược vẫn dáng vẻ vững vàng trấn tĩnh như cũ, thờ ơ dùng khóe mắt liếc anh ta một cái.
Ban nãy Giang Nhược nghe bọn họ đàm luận phim điện ảnh trù bị lần này, mới biết được Giang thị cũng là một bên đầu tư.
Tần Thư Nhiên với tư cách là nam chính tạm định, tạo mối quan hệ tốt với nhà đầu tư cũng hợp tình hợp lí.
Giang Cận mới vừa vào thang máy, Tần Thư Nhiên đã nói: "Giang tổng không tiếp tục cùng bọn họ à?"
Vừa rồi các quý ông còn đang thảo luận, kế tiếp đi đâu giải trí.
Giang Cận nói: "Có chút việc công ty, cần phải qua xử lý."
Giang Nhược khinh thường nhìn lại, trong lòng đang cười khẩy, di động trong túi lại rung, Lục Hoài Thâm gọi điện thoại tới giục, "Xuống chưa? Anh lên đón em."
Giang Nhược nhìn một vòng thang máy đầy ắp người, vội nói: "Không cần, trong thang máy rồi, lập tức xuống ngay, anh cứ ở trong xe chờ em."
Lục Hoài Thâm vốn dĩ lo lắng cô uống nhiều quá sẽ choáng váng đầu óc, nghe cô nói chuyện vẫn xem như tỉnh táo, lúc này mới yên tâm.
Đỗ Thịnh Nghi đứng kế bên cô, mở miệng hỏi một câu khá tùy ý: "Chồng cô đến đón cô hả?"
Ánh mắt Giang Nhược vội vàng liếc sang cô ta một cái, cười lạnh nhạt nói một chữ "đúng".
Ra khỏi thang máy là đại sảnh khách sạn, nháy mắt tiếng nhạc cùng tiếng người đều rõ ràng hẳn lên bên tai, hơi có cảm giác ồn ào, trước khi ra thang máy, Đỗ Thịnh Nghi nói: "Tình cảm vợ chồng cô tốt thật đấy."
Lời này không lớn tiếng, Đỗ Thịnh Nghi thấy Giang Nhược và Vương Chiêu cùng lúc đi ra ngoài, vốn chẳng đáp lại, tựa như không nghe thấy câu này của cô ta. Cô ta cũng không để bụng, vẻ mặt thản nhiên như cũ.
Trong đại sảnh khách sạn, khách khứa qua lại tấp nập, các chủng tộc màu da đều có, có vài người trong nước chú ý tới Đỗ Thịnh Nghi cùng Tần Thư Nhiên, theo đó càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ về, có người giơ di động chụp ảnh, hai người cúi đầu tăng nhanh nhịp bước.
Mấy chiếc oto đỗ nối tiếp nhau trên lối thông hành dành cho xe cộ giữa đài phun nước và bậc thềm cửa khách sạn, xe thương vụ của Tần Thư Nhiên và Đỗ Thịnh Nghi dừng ở phía sau cùng, vì là đường một chiều, phải đợi xe trước đi rồi mới có thể lái tới đây.
Giang Nhược liếc mắt một cái đã nhận ra xe Lục Hoài Thâm, là tài xế lái xe.
Ở cửa có mấy bậc cầu thềm, Vương Chiêu ung dung dìu cô đi xuống, sau đó mở cửa xe nhét cô vào ghế sau.
Để phối với bộ trang phục này, giày Giang Nhược đi là loại gót cao mười phân cực mảnh, còn là thiết kế mũi nhọn gợi cảm nhất, kiểu này rất khó đi bộ, lúc cô tỉnh táo thì còn có thể đi vững như Thái sơn, lúc này người hơi say, không thể đồng thời đối phó được cả mũi giày và gót giày, thân hình chợt lắc lư, cả người liền cắm vào trong xe.
Vương Chiêu mới vừa buông cô ra, không kịp đỡ, Lục Hoài Thâm nhanh tay lẹ mắt, thò người ra, nửa ôm nửa kéo mà túm cô vào trong xe.
Anh nói cảm ơn Vương Chiêu: "Làm phiền cô rồi."
"Đều là bạn bè, nên mà."
Giang Nhược quay đầu nói bai bai Vương Chiêu, Vương Chiêu vẫy vẫy tay, đóng cửa xe lại.
Vương Chiêu hơi lùi ra sau, chừa không gian cho xe rời đi, ánh mắt Giang Nhược từ ngoài xe vẫn chưa thu về, xuyên qua kính cửa xe, cô thấy Đỗ Thịnh Nghi đứng trên bậc thềm, rũ mắt nhìn chằm chằm vào trong xe, ánh mắt bất ngờ chạm nhau qua một lớp cửa kính.
Giang Nhược cảm nhận từng cơn từng cơn choáng váng tập kích càng thêm mãnh liệt, cô nhắm chặt mắt, dựa vào ghế xe, xoay mặt sang bên Lục Hoài Thâm.
Đôi giày này không vừa chân mấy, phần mũi giày đằng trước quá hẹp, ngón chân rất khó chịu, cô đạp bỏ giày, co chân lên ghế.
Cô cúi gục đầu, thế nào cũng không thoải mái, rất muốn tìm một chỗ dựa để mình có thể gối đầu nằm bò lên.
Nhưng Lục Hoài Thâm bỗng nhiên lại bắt lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn về phía anh, trong mắt cô hiện ra ánh sáng trong veo, khiến đôi đồng tử càng thêm đen láy, mí mắt uể oải hơi cụp xuống, bởi thế mà vô tình hữu ý ánh mắt tăng thêm vài phần uyển chuyển quyến rũ.
"Anh làm gì đấy?" Cô bị anh bóp mặt, nói chuyện không rõ lắm, mơ mơ màng màng.
Anh như cười như không đánh giá khuôn mặt cô, "Khá thật, lại còn uống say, hử?"
"Nói vớ nói vẩn, em không say!" Giang Nhược vì để chứng minh mình không say, hất tay anh ra, mở to hai mắt không chớp, mặt tỉnh bơ nhìn anh chăm chú, gắng hết sức nói từng chữ một: "Nhìn thấy chưa, không say."
Dáng vẻ Lục Hoài Thâm nhàn tản phản bác lại: "Người bị thần kinh sẽ thừa nhận mình bị bệnh chắc?"
"Em chỉ hơi say, dựa vào đâu mà anh có thể uống em thì không?" Giang Nhược không vui lườm anh, kéo tay anh đặt lên tay vịn ở giữa, lập tức áp đầu xuống, "Cho em nằm tựa một lúc."
Lục Hoài Thâm thấy cô cuộn tròn trên ghế, lưng gập vào, hai tay nắm lấy cánh tay anh, trong nháy mắt yên lặng trở lại, y như một con mèo lười ngoan ngoãn.
Lục Hoài Thâm trở tay nắm cổ tay mảnh dẻ của cô, hỏi: "Uống bao nhiêu rồi."
"Chẳng bao nhiêu, cũng chỉ uống mấy ly, đều là rượu vang đỏ." Giang Nhược nhắm cả hai mắt mà nói.
Biết tửu lượng của cô kém, Lục Hoài Thâm cũng chẳng nói gì, hỏi cô: "Hợp đồng ký rồi?"
Giang Nhược nói mê mang: "Ừm," sau đó cô từ từ mở mắt, khẽ nói chầm chậm: "Không ngờ con người Đỗ Thịnh Nghi vẫn rất dứt khoát, nói là lúc trước có người không cho cô ta hợp tác với công ty bọn em, nhưng không phải nghệ sĩ, cũng không biết là sẽ cản đường ai..."
Lục Hoài Thâm nói: "Những việc khác không cần phải quan tâm, công việc bên này của em hoàn thành là được rồi, chuyện sau đó công ty bọn em tự khắc có người tương ứng phụ trách."
Giang Nhược im một lát, nói: "Đỗ Thịnh Nghi hi vọng em sẽ theo toàn bộ quá trình, bảo là tín nhiệm em, em với cô ta cũng chẳng có giao thiệp gì, mà lí lịch trong công ty còn kém, không biết có gì đáng giá để cô ta tín nhiệm."
Cô nói xong ngồi thẳng dậy, hạ kính xe hóng gió cho tỉnh người, lại nghe Lục Hoài Thâm nói: "Nếu không muốn theo thì giao cho người khác làm là được."
Giang Nhược quay đầu đầy hứng thú nhìn anh, "Em có phải sếp đâu, một số việc có muốn làm hay không, không phải em nói là được." Cô nói rồi lại nhìn ra ngoài cửa xe, tiếng gió phần phật bên ngoài xe đang chạy băng băng, cô hơi nheo mắt nói: "Hơn nữa hợp đồng đã ký, tiếp đây chính là quay quảng cáo, em theo dõi nhiều hơn một tí là được, chắc hẳn cũng không mất công."
Lục Hoài Thâm tùy tiện đáp một tiếng rồi không nói nữa, như không mấy hứng thú.
Về đến nhà, Giang Nhược một khắc cũng không muốn đi đôi giày kia thêm nữa, mới đi vài bước, ngón chân đã bị dồn nén đến đỏ bừng, cô đạp tung giày, chân trần đứng trên mặt đất, không vững, loạng chà loạng choạng.
Một bàn tay đằng sau liền vươn tới ôm chặt cô, anh mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn dở còn dính phấn nền quệt ra từ mặt cô, Giang Nhược theo bản năng quay đầu ngửa mặt nhìn anh.
Ánh đèn ở huyền quan hơi mờ ảo, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có phần không chân thực, khi nhìn sang anh còn phát ra một tiếng mang theo sự nghi hoặc cùng âm mũi: sao?
Cơ thể trong tay mềm mại vô cùng, Lục Hoài Thâm mải miết nhìn cô, trái tim nảy lòng tham, bèn cúi đầu cắn môi dưới của cô, khẽ day nhẹ giữa răng, theo sau hút một miếng vừa miệng như hút thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.