Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình
Chương 15
Lâm Phi
24/12/2015
“Đó không phải là rất tốt sao? Mỗi người đều phải nếm trãi sự thất vọng, anh có thể dạy con bé điều đó từ nhỏ!” Cô không muốn nhìn Đổng Hoài Sướng dù chỉ một cái, chỉ sợ nếu mình nhìn hắn nhiều hơn một cái sẽ nhớ rõ bộ dáng của hắn. Mặc dù trong lòng cô từ lâu đã khắc ghi hình dáng hắn, nhưng cô cũng không cho phép chính mình có cơ hội khiến cho ấn tượng kia sâu sắc hơn. “Thanh Nhạc, em nhất định cứ phải nói chuyện gay gắt với anh như vậy sao?” Cô trước kia không phải như thế, cho dù hắn có nói điều gì không vừa ý, cô vĩnh viễn đều chỉ mỉm cười. “Thực tế, tôi vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh!” La Thanh Nhạc đem lời nói cho hết sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp. Cô nghe thấy tiếng bước chân đi theo của Đổng Hoài Sướng, hắn còn nắm cổ tay cô, muốn muốn giữ chặt cô, muốn cô nghe hết những lời hắn muốn nói. “Anh thừa nhận trước kia anh là thằng khốn nạn, có rất nhiều việc anh xác thực không vì em mà cố gắng. Thế nhưng bây giờ chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ vì em mà làm. Thứ anh muốn chính là một cơ hội mà thôi” Đổng Hoài Sướng đã buông bỏ tất cả Từ khi hắn phát hiện sự tồn tại của Tuyết Luân, hắn biết mình nhất định phải thay đổi, nếu không hắn cùng La Thanh Nhạc vĩnh viễn cũng không có cơ hội quay đầu. “Cơ hội gì?” La Thanh Nhạc xoay người lại trừng mắt nhìn hắn, trên mặt chỉ viết hai chữ‘bất mãn’, hoàn toàn cự tuyệt bộ mặt thành khẩn của hắn. Cô trước kia từng bị mê hoặc bởi người đàn ông này, vì hắn mà làm tất cả. Bây giờ cô đã thanh tỉnh, không thể lại rơi vào vũng lầy đó một lần nữa. Mặc dù người đàn ông này chưa bao giờ hết sự hấp dẫn, nhưng cô đã không con dễ dàng bị thôi miên như xưa. “Anh đột nhiên đem một đứa bé đến nhà của tôi, sau đó anh còn đòi cơ hội gì nữa? Anh có cho tôi cơ hội từ chối sao? Từ lúc sinh ra con bé, tôi chưa từng gặp nó, anh có nghĩ đến việc tôi sẽ phải nhận áp lực như thế nào không?” “Em không thể nào hoàn toàn không muốn gặp lại con bé” “Anh cũng không phải là tôi, làm sao anh biết tôi nghĩ như thế nào?” Cô mở tủ lạnh, lấy một chai nước ra, tránh đi ánh mắt của hắn là chuyện duy nhất cô có thể làm. Cho dù có quyết tâm thì nhìn lâu vào đôi mắt kia, cô vẫn sẽ có thể mất đi khả năng nói chuyện của mình. Cô còn nhớ khi mới biết Đổng Hoài Sướng, chưa có một lần cô có thể nói năng lưu loát. Mỗi lần đứng trước mặt hắn, cô lại tựa như người câm, ngoại trừ ngây ngô cười.Mà hắn luôn dùng bộ dáng mỉm cười đó nhìn cô, toàn bộ thế giới như sẽ tươi đẹp như nụ cười đó. Thế nhưng hiện tại đều hoàn toàn khác biệt, trên mặt hai người bọn họ đều không hề tươi cười. “Chúng ta đã từng kết hôn, anh đương nhiên biết em đang nghĩ gì!” Hắn hiểu La Thanh Nhạc, cô là người thiện lương nhất mà hắn từng gặp, một cô gái không hề có tâm cơ, trời sinh tính tình tốt, cô làm sao có thể không có tình yêu đối với con của mình chứ? Hắn là vì La Thanh Nhạc mới không để ý sự phản đối của cha mẹ, dám đưa Tuyết Luân về Đài Loan. Hắn làm như vậy toàn bộ là vì cô! “Kết hôn đối với anh là cái gì?” La Thanh Nhạc quay đầu lại, khinh thường nhìn hắn một cái. Sau đó cô cầm ly nước rời khỏi phòng bếp, đi xuống bên cạnh con gái, đưa ly nước cho nó “Con uống đi” “Mẹ, chó con tên gọi là gì vậy?” Tuyết Luân tuyệt không sợ người lạ, gọi mẹ một cách tự nhiên giống như trước kia con bé đều gọi như vậy. “Nó gọi Phật Liệt Khắc” Phật Liệt Khắc… Đứng ở phía sau, Đổng Hoài Sướng hoàn toàn bị xem thường, nói nữa ngày thì La Thanh Nhạc vẫn chỉ quan tâm đến một con chó. “Phật Liệt Khắc…” Tuyết Luân mỉm cười, vuốt ve bộ long trên người con chó nhỏ”Cha, con có thể thường xuyên đến chơi với Phật Liệt Khắc không?” “Về sau cứ đến tìm mẹ là còn có thể thường xuyên chơi với Phật Liệt Khắc” Đổng Hoài Sướng đáp. Hắn cũng mong Tuyết Luân tiếp xúc nhiều với mẹ của con bé, như vậy xung đột giữa hắn cùng La Thanh Nhạc có thể được giải quyết. Hắn cũng không muốn vĩnh viễn duy trì mối quan hệ như hiện tại với La Thanh Nhạc, bọn họ từng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau, bây giờ không nên biến thành như thế. “Mẹ, con có thể thường tới nơi này chơi cùng với Phật Liệt Khắc không?” Tuyết Luân ngẩng đầu lên, dùng biểu tình cầu xin nhìn La Thanh Nhạc. “Nếu mẹ có ở nhà, con có thể tới chơi” La Thanh Nhạc bắt đầu phát huy công năng của bộ não. “Mẹ bận rộn nhiều việc lắm sao?” Cô chỉ có thể tận lực không tạo cho họ cơ hội “Công việc của mẹ rất nhiều, cho nên đôi khi cũng rất bận rộn, con…” La Thanh Nhạc muốn mở miệng gọi tên con bé, lại không biết con gái mình tên là gì. La Thanh Nhạc ngay cả con gái của mình tên là gì cũng không biết, việc này thật đả kích đến cô! Cô nhếch miệng, chỉ cảm thấy mình như không thể hô hấp. Cô lập tức cắn môi, ép buộc không để cho người khác nhìn thấy yếu ớt của mình, nhất là Đổng Hoài Sướng, cô phải kiên cường hơn năm xưa mới được! Đổng Hoài Sướng nhìn thấu sự chần chờ của cô, liền nói: “Con bé tên là Sharon, tiếng Trung là Đổng Tuyết Luân” Bộ dáng của La Thanh Nhạc lúc này giống như bị hắn đanh mạnh một quyền. Cô muốn mở miệng gọi con gái của mình, nhưng lại lúng túng, trên mặt của cô có mờ mịt cùng tan nát cõi lòng, tựa như năm đó… Nhưng lần này cô không thể trốn, chỉ có thể đứng tại chỗ cố gắng nhẫn nhịn sự thương tâm. Đổng Hoài Sướng muốn tiến đến ôm lấy cô, nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn, sau này hắn sẽ cố gắng bù lại mọi thứ. Thế nhưng hắn biết La Thanh Nhạc nhất định sẽ cự tuyệt sự đụng chạm của hắn, cho nên hắn chỉ có thể đứng một bên thay cô giải vây. “Mẹ không biết tên của con sao?” Tuyết Luân ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi. “Không phải… mẹ chỉ là suy nghĩ phải gọi con như thế nào thôi” Đổng Hoài Sướng thay La Thanh Nhạc tìm cớ. Hắn nhìn về phai La Thanh Nhạc, bắt gặp cô đang cố gắng hu hồi lại sự cô đơn trên mặt. Cô hoàn toàn không biết một chút gì về Tuyết Luân cả, hắn không thể tưởng tượng được mấy năm nay La Thanh Nhạc đã sống như thế nào. Cô hoàn toàn không liên lạc với con mình, thậm chí chưa từng một lần ôm lấy Tuyết Luân. Bây giờ cô lại mang theo sợ hãi cùng chờ mong, Đổng Hoài Sướng hoàn toàn có thể biết cô đang do dự. “Mẹ có thể gọi con là bảo bối giống như Khải Hoàng” Tuyết Luân nói. “Khải Hoàng là bạn thân của con bé, hai đứa học chung một lớp” Đổng Hoài Sướng cũng mới bắt đầu tìm hiểu về Tuyết Luân, những đứa bạn thân của con bè hắn đều bắt đầu quen biết “Con bé là một cao thủ trong xã giao. Tháng trước ba của bạn nó có làm một chiếc bánh sinh nhật, đến tham dự có rất nhiều nhân vật lớn, tất cả đều là bạn bè của con bé” “Hiển nhiên điểm ấy không phải di truyền từ tôi” La Thanh Nhạc lạnh lùng nói. Đổng Hoài Sướng trước kia chính là như thế. Khi hắn đến Đài Loan, cho dù không có tiền vẫn có thể vui vẻ sống được. Ai cũng đều thích ở bên cạnh hắn, hắn ở giữa đám người luôn đặc biệt chói mắt. Tất cả mọi người đều hy vọng có thể làm bạn với hắn. Bạn bè của hắn không phân biệt nam nữ, mỗi người với hắn đều là như thế, cho nên hắn luôn rời nhà, vừa đi chính là vài ngày. Cô không lo lắng hắn ở bên ngoài không có tiền ăn cơm, không có chỗ ngủ, dù sao hắn luôn đi khắp mọi nơi, chỉ có cô… làm sao có thể đi, ngay cả một người bạn cũng không có. Nhìn con gái, La Thanh Nhạc cảm thấy thật xa lạ. Cô không biết nên ở chung với con bé như thế nào. Mỗi khi nghe thấy con bé gọi mẹ tự nhiên như vậy, cô cũng không biết phải nên dùng giọng điệu gì để đáp lại nó. “Mẹ, con có điều này muốn nói, mẹ có thể trở về với con không? Con muốn dẫn mẹ đến gặp Khải Hoàng, để cho bạn ấy biết mẹ của con không có chết” Chết? La Thanh Nhạc kinh hãi. “Đó là trước kia cha mẹ lừa con bé” Đổng Hoài Sướng nói, có chút xấu hổ”Bọn họ nói với con bé rằng mẹ của nó đã chết” “Vậy anh vạch trần lời nói dối này để làm gì?” La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy lòng co rút đau đớn. “Bởi vì không hợp lý! Nếu em còn sống, em cùng Tuyết Luân hẳn là đều rất muốn gặp nhau, mà không phải tiếp tục lãng phí thời gian, vờ như không có sự tồn tại của nhau” Đổng Hoài Sướng chân thành nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.