Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình
Chương 16
Lâm Phi
24/12/2015
“Anh đã sai lầm trong tám năm, thậm chí không có mặt lúc con bé ra đời. Anh biết loại cảm giác này như thế nào, anh không muốn em lại sống trong thống khổ, bởi vì em đã nhìn thấy con bé, lại càng không thể nào vờ như không quen biết con bé. Loại thống khổ này hoàn toàn giống với cảm giác của anh hiện tại” “Thống khổ? Anh biết cái gì là thống khổ sao?” La Thanh Nhạc hừ lạnh, khinh thường hắn. “Thanh Nhạc…” Đổng Hoài Sướng biết toàn bộ đều là lỗi của hắn. Hắn nợ La Thanh Nhạc có thể cả đời cũng còn không trả nổi. Thế nhưng hắn muốn bù lại mọi thứ, cô hẳn là có thể hiểu được! “Mẹ?” Như là phát hiện hai người nói chuyện không đúng lắm, Đổng Tuyết Luân ngẩng đầu nhìn cha mẹ của mình. “Không có chuyện gì, mẹ giúp con mở nước trái cây” La Thanh Nhạc đi đến chỗ con bé, cầm lên chai nước mở ra, cắm ống hút lại rồi đưa đến cho con bé. Cô không biết mình học được động tác này từ đâu, chỉ là cô cứ làm… “Chúng ta có thể cùng đi ăn kem không?” Tuyết Luân chờ mong nhìn mẹ mình, hỏi “Cha nói nếu con gặp được mẹ, chúng ta có thể cùng đi ăn kem” Nhìn con gái năn nỉ, La Thanh Nhạc càng thêm quyết tâm. “Hôm nay mẹ có việc, hôm nào khác nhé?” “Hôm nay là ngày nghỉ, em có việc gì? Còn có việc gì quan trọng hơn so với lần đầu tiên gặp mặt con gái?” Đổng Hoài Sướng nhịn không được nói. “Đã tám năm tôi chưa gặp nó. Tháng trước là sinh nhật của nó phải không? Anh có biết tám năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả việc đi ăn kem không? Anh dựa vào cái gì mang theo con bé vào cuộc sống của tôi, lại còn nghĩ rằng các người là quan trọng nhất?” La Thanh Nhạc nghiêm túc nói, mang trên mặt vẻ không chịu thỏa hiệp. Đổng Hoài Sướng tự biết mình đuối lý, nhưng trong lòng hắn vẫn chờ mong, hy vọng La Thanh Nhạc nhìn thấy Tuyết Luân sẽ có một chút thay đổi. Dù sao con nít đều vô tội, cô vẫn đang là mẹ của Tuyết Luân, vì đứa nhỏ cô có thể sẽ không giận dữ nữa. “Em muốn anh làm như thế nào? Anh mang con đến trước mặt em, em không nên trước mặt con bé nói em không muốn làm mẹ của nó” Đổng Hoài Sướng đi đến bên người cô, lần thứ hai đè thấp thanh âm nói. “Tùy anh nói với con bé ra sao cũng được. Hoặc là anh có thể nói tôi đã chết rồi, tôi không ngại” La Thanh Nhạc nắm chặt tay, nghiêm mặt nói. “Thanh Nhạc, sao em có thể vô tình như thế chứ? Em là mẹ con bé, em nhìn mặt của nó xem, nếu em không thể tha thứ cho anh, anh nguyện ý nhận hết sự tức giận của em. Thế nhưng xin em đừng đem tức giận phát tiết ở trên người con bé, nó vô tội, nó chỉ muốn gặp mẹ của mình mà thôi” La Thanh Nhạc nâng mắt, nhìn hắn lắc lắc đầu, châm chọc nói: “Lời nói thật khiến người ta cảm động…” Biểu tình của cô khiến Đổng Hoài Sướng không thể tin. Hắn nắm chặt cổ tay La Thanh Nhạc, lực đạo đã tố cáo sự giận dữ của hắn. “Em biết anh đã muốn nhận quả đắng, em biết cảm giác đau khổ của anh không hề ít hơn so với em.Anh không phải chỉ vì chinh bản thân minh, anh làm vậy còn là vì em” “Tôi cũng đã không còn là một La Thanh Nhạc mười tám tuổi, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có, xin buông ra đi” “Cho dù cả đời này em cũng không còn tin tưởng anh nữa, em cũng phải tự cho mình một cơ hội nhận thức con gái, đừng để cuộc sống của nó không có mẹ bên cạnh, cho dù em chỉ dành cho nó một phần tình cảm cũng được!” La Thanh Nhạc có thể đối xử tốt với chú chó con kia như vậy, một chút yêu thương dành cho con gái của mình rất khó khăn với cô sao? Đổng Hoài Sướng hao hết tâm tư mới thuyết phục được cha mẹ để đưa Tuyết Luân đến Đài Loan gặp cô. Nếu như La Thanh Nhạc không chịu nhận Tuyết Luân, tâm huyết của hắn không phải tất cả đều uổng phí sao? “Nếu muốn cho con bé tình thương của mẹ, anh cũng có thể tái hôn, tìm cho con bé một người mẹ khác yêu thương nó, cho nó tình yêu của mẹ, không đáng ngàn dặm xa xôi đem nó mang về Đài Loan làm gì. Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Anh nghi rằng đưa con bé đến trước mặt tôi, là có thể gợi lên cảm giác tội lỗi của tôi sao? Muốn tôi dùng quãng đời còn lại đến chuộc tội có phải không?” Cô dùng ánh mắt thuyết minh sự kiên định của mình, đồng thời lắc đầu với Đổng Hoài Sướng “Anh muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!” Đổng Hoài Sướng có cơ hội tái hôn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ cắt đứt con đường trăng hoa phong nhã của mình, không phải sao? Cô cũng không muốn quan tâm đến những tin tức như thế, nhưng hắn lại luôn có mặt trên các trang báo, khiến cho cô muốn không thấy cũng không được. Mỗi một lần xem đều khiến cô cảm thấy đau lòng, vậy hắn còn có quyền gì mà yêu cầu cô sắm vai một người mẹ tốt chứ?Hắn rõ ràng có thể dễ dàng tìm được một đống phụ nữ có thể làm mẹ cho con gái mình. “Anh không trách em nghĩ xấu về anh, anh quả thật đã làm rất nhiều điều khiến em tổn thương, nhưng em có đứng ở lập trường của anh mà thay anh suy nghĩ chưa? Năm đó… tất cả đều rất hỗn loạn, anh không có cách nào đưa ra một quyết định tốt nhất… Năm đó anh còn trẻ, không đủ thành thục, đem tất cả bất mãn đều đổ lên đầu em, anh thậm chí còn không thừa nhận tình cảm của em, đem em trở thành một loại gánh nặng. Thế nhưng anh cũng từng hối hận, sau khi em rời đi, không phải là anh hoàn toàn không nghĩ tới em, chì là… anh…” Đổng Hoài Sướng đột nhiên nói không ra lời. Hắn muốn nói ra hết tình cảm của minh với La Thanh Nhạc, nhưng đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy mới nói, giống như cũng không còn cái gì cần thiết nữa. Năm đó hắn là một tên khốn, chẳng những chưa từng cho La Thanh Nhạc một ngày bình thường, thậm chí cuối cùng còn dùng phương thức đó bức cô rời đi. Hắn có thể tưởng tượng được, lúc ấy La Thanh Nhạc có bao nhiêu khổ sở. Hắn còn nhớ rõ lúc La Thanh Nhạc đi vào trong phòng, nhìn thấy hắn và Vân Tú nằm trên cùng một cái giường. Cô lấy tay che miệng, một bộ dạng bị kinh hoảng thật lớn, sau đó cô lại như con thú nhỏ bị thương chạy ra ngoài, từ đó về sau hắn cũng không còn nhìn thấy cô. Bây giờ hắn còn có thể làm như thế nào? Ngoại trừ thu hồi thái độ bất cần kia, nhận sai với cô, cũng cực lực bồi thường cho cô, hắn cũng không biết mình có thể làm những gì khác? Ở trước mặt La Thanh Nhạc, hắn hoàn toàn bị đánh quay về nguyên hình, bất cứ một hành động gì cũng không dùng được. “Mẹ, khi nào thì con có thể lại đến gặp mẹ cùng Phật Liệt Khắc?” Thanh nhạc quay người lại, nhìn con gái đang ôm chú chó nhỏ, lòng của cô cũng run rẩy. Thế nhưng cô thật sự không hình dung được bộ dáng của mẹ cùng con gái nên có, bởi vì cô chưa từng trải qua cảm thụ làm một người mặc dù đứa bé này thật sự là do mình sinh ra. Bọn họ đã xa cách lâu lắm rồi, tám năm chưa gặp qua một lần. Cho dù biết rõ thân phận đối phương, La Thanh Nhạc cũng không có cách nào trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể biến thành một người mẹ hoàn hảo, dùng giọng nói mềm mại để nói những lời mà một người mẹ nên nói với Tuyết Luân. “Mẹ… mẹ sẽ cố gắng dành thời gian cho con” “Hôm nay mẹ thật sự không cùng bọn con đi ăn kem sao?” Biểu tình của Tuyết Luân giống như có chút thất vọng. “Mẹ để Phật Liệt Khắc đi với con được không?” “Dạ được!” Cuối cùng trên mặt con bé cũng xuất hiện nụ cười. “Con phải chăm sóc nó cẩn thận nhé, đừng để lạc mất nó, nếu không mẹ sẽ rất thương tâm! Để mẹ chuẩn bị mọi thứ cho con, cho dù con đi tới chỗ nào cũng đều phải mang theo nó, không thể buông nó ra đó!” “Dạ” Con bé chân thành gật đầu. La Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cô khá yên tâm để Tuyết Luân đi chơi cùng Phật Liệt Khắc. Phật Liệt Khắc rất ngoan, sẽ không cắn người khác, mà có nó đi theo con gái… bản thân cô cũng giống như có chút trách nhiệm. “Con chơi cùng Phật Liệt Khắc một chút, mẹ đi giúp nó chuẩn bị ít đồ” La Thanh Nhạc xoay người đi tìm chút đồ cho Phật Liệt Khắc ra ngoài, nhưng cho dù cô đi đến chỗ nào cũng không thoát một Đổng Hoài Sướng luôn lẽo đẽo theo sau. “Em thà rằng để cho con chó của mình chơi cùng con gái, cũng không muốn bớt chút thời giờ đi cùng nó sao?” Hắn nghĩ đưa con bé đến gặp cô, ít nhất La Thanh Nhạc cũng mềm lòng một ít, nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ dùng chiêu này. Đây không phải là điều hắn dự đoán, cho nên tiếp tục dùng âm thanh mà con gái không nghe được tranh luận cùng La Thanh Nhạc, hy vọng có thể vì con gái mà lôi kéo cô theo bạn, mà không phải chỉ dựa vào một con chó đến thay cô. “Ngài Đổng, xin anh nói cho rõ ràng. Tôi cùng con bé cũng chỉ là gặp mặt không đến một tiếng đồng hồ, có lẽ chúng ta không thể chối bỏ huyết thống, nhưng trong cuộc sống của tôi hay trong cuộc sống của con bé từ trước đến giờ đều chưa từng xuất hiện đối phương. Tôi không có khả năng chỉ nhìn đối phương vài lần, nói vài mấy câu liền trở thành thân tình không thể vãn hồi. Vì sao anh cứ phải miễn cưỡng bắt tôi diễn xuất một màn mẹ con tình cảm dạt dào? Tôi không cần thiết phải phối hợp với anh. Tôi không giống anh làm những chuyện vượt quá giới hạn cho phép như vậy” “Em không phải là người vô tình như vậy” “Anh bị tivi nhiễm độc rất nghiêm trọng rồi đó. Anh nghĩ rằng giữa cha mẹ cùng con cái dù ra sao cũng phải biểu hiện bộ dáng ngọt ngào hài hòa sao? Như vậy mới có thể thỏa mãn anh sao? Tôi cùng con bé bất quá chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi” “Em mang thai nó 10 tháng, khoảng thời gian con bé nằm trong bụng em đâu rồi?” “Khoảng thời gian kia tôi đối với tôi mà nói, chỉ tràn ngập hận ý. Anh thật sự muốn nghe đáp án của tôi sao?” La Thanh Nhạc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, gằn từng tiếng rành mạch: “Nếu như tôi có thể, lúc ấy tôi sẽ lựa chọn vứt bỏ con bé mà không phải là lưu lại nó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.