Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 7

Lâm Phi

24/12/2015

Ờ bên cạnh Đổng Hoài Sướng đều là cá mè một lứa, nào có cái gì tốt? Dựa vào “nam sắc” để thư ký của bà đây thì tốt cái gì? Một bụng La Thanh Nhạc đầy tức tối. Cô vọt vào trong phòng làm việc, đem giấy tờ hồ sơ ném lên trên bàn, hít sâu vài cái mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó cô nhìn thấy một mail thông báo mới trên màn hình máy tinh. Người gửi là Robert, nội dung bên trong không ngoài dự đoán, đúng là hỏi cô có vui không khi nhận được hoa. Cô cũng muốn cho người ta một cơ hội, nhưng là Robert thì… Cô không biết chỗ nào là không đúng, có lẽ là giọng điệu nói chuyện của hắn hao hao giống Đổng Hoài Sướng . Cho dù cô đã không sợ hãi loại “lãng tử tình trường” (2) này nữa, thậm chí có khi cô cũng sẽ cảm thấy vui đùa một chút với loại người này cũng không sao, dù sao cô cũng không còn lài cái gì “thanh thuần ngọc nữ” (3) nữa. Thế nhưng khi gặp Robert, trong lòng cô lại toát ra một thanh âm bảo cô đừng lặp lại sai lầm một lần nữa. (2) “Lãng tử tình trường”: Người đào hoa, biết cách lấy lòng các cô gái. (3) “Thanh thuần ngọc nữ”: Cô gái thanh khiết, trong trắng. Nhưng… cho dù không thể làm tình nhân thì làm bạn bè cũng tốt, đung không? Trên thực tế, ăn cơm tối cùng với Robert, cô có loại cảm giác thật xa lạ. Cô không còn nhớ đã bao lâu mình chưa ăn cơm cùng người khác rồi. Cô vẫn luôn trốn ở nhà một minh ăn cơm, đôi lúc sẽ trò chuyện cùng ngẫu nhiên cùng Phật Liệt Khắc (4), tất cả cũng chỉ có như thế. Lần đầu tiên sau rất lâu rồi có người có thể đáp lại lời của cô, chuyên chú nhìn cô, cảm giác kia đã không xuất hiện sau không biết bao nhiêu năm. (4) Phật Liệt Khắc là tên chú cún nữ chính nuôi trong nhà. Thở dài, cô cầm điện thoại gọi cho Robert… “Không cần mang hoa đến công ty của em nữa đâu!” Câu mở đầu, cô trước hết là nói rõ lập trường của mình. Robert thật ra là một người có thể nói chuyện với nhau. Tiếp xúc nhiều lần với hắn sẽ nhận ra rất ít người thanh tao như hắn, mặc dù thủ đoạn theo đuổi người yêu lại buồn nôn chịu không nổi. Thế nhưng La Thanh Nhạc lại hiểu hắn không phải cái loại đàn ông nhà giàu mới nổi. Nếu có tìm người bạn khó như vậy thì cô cũng không muốn cứ hủy diệt nó như vậy. Ngay lúc khó khăn trong cuộc sống, cô thật sự cần một bàn tay. Mà lời nói của cô lại rước lấy một tràng cười ha ha của hắn. “Anh còn tưởng rằng em sẽ thích. Những cô gái bình thường đều hy vọng ngoại trừ phương tiện công việc thì chuyện tinh cảm cũng có thể phát triển đều đều, mà hoa mang đến văn phòng làm việc đương nhiên có giá thị trường rất tốt” “Cám ơn anh đã giúp em tăng giá thị trường giả dối của mình, nhưng có một số thứ cần cũng rất khó mà có được” Trên thực tế, cô thật sự cần một người bạn, thậm chí nói thật lòng thì một người bạn như Robert càng giúp ích cho sự nghiệp của cô. “Vài ngày nữa anh sẽ đến Đài Bắc, em nhớ để trống một khoảng thời gian mời anh ăn cơm đó. Nếu đã là bạn, ăn một bữa cơm chắc cũng có thể chứ?” “Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần sau này anh đừng có nhắn mấy loại tin buồn nôn đó nữa, hay đừng có gửi hoa đến phòng làm việc của em là tốt rồi” “Đương nhiên không thành vấn đề!” Cắt điện thoại của Robert, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ít nhất Robert không phải là loại quấn chặt lấy người khác không nhả. Trong lúc sự nghiệp của chưa ổn định, cô không muốn có người đến đây phá hư hình tượng của mình trong công ty. ‘Người chị dũng mãnh’ đương nhiên không thể nói đạp đổ là đạp đổ được. La Thanh Nhạc tiếp tục cầm hồ sơ đi ra ngoài, định đến phòng họp thì nhìn thấy thư ký liền hỏi: “Tổng giám đốc đâu?” “Tổng giám đốc hôm nay không có đến” La Thanh Nhạc dừng bước, phát hiện có chuyện kỳ lạ. “Anh ta đã không đi làm hai ngày nay, tại sao có thể như vậy? Cô đã gọi điện thoại đến nhà hắn chưa?” “Dạ không có, tổng giám đốc đã thống báo không có việc gì thì không cần gọi điện thoại đến nhà anh ấy… bởi vì chuyện lần trước, anh ấy luôn rất cẩn thận” “Để tôi gọi!” La Thanh Nhạc cầm điện thoại nội bộ, yêu cầu nối máy đến nhà riêng của tổng giám đốc. Cô tán gẫu việc nhà với vị nữ chủ tịch kia hơn năm phút mới nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy âm mũi của vị tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, sao anh bệnh mà cũng không gọi điện thoại nói một tiếng?” “Tôi… Bà lớn không cho tôi gọi điện thoại nha, cô ấy mới bảo đã quên xin phép giúp tôi rồi” Tổng giám đốc xấu hổ thừa nhận, có lẽ bà xã đã phát hiện hành vi khác thường của hắn nên tránh phát hỏa trước mặt nhân viên trong công ty của hắn. Bà xã thật mạnh tay, ngoại trừ điện thoại của phó tổng La ra thì bất cứ một cuộc điện thoại nào khác cũng đều không cho hắn bắt, thậm chí không cho phép hắn gọi điện thoại ra ngoài. Hắn lo lắng muốn liên lạc với tình nhân nhỏ nhưng rồi vì bà xã mà không làm gì được. “Ách…Phó tổng La này, em có thể giúp tôi liên lạc một chút với cô Ngụy không?” “Cô Ngụy gì?” La Thanh Nhạc nhất thời không kịp phản ứng. “Chính là cô Ngụy ở quầy tiếp tân ấy!” “Tổng giám đốc!” La Thanh Nhạc bây giờ mới hiểu được hắn muốn cô đi giúp liên lạc với tình nhân nhỏ “Làm sao anh có thể nhờ tôi làm chuyện này vậy? Chuyện của mình thì tự anh xử lý đi, tôi không nhúng tay vào loại chuyện này” “Nhờ em đó, đã hai ngày tôi không có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy có thể đã nghĩ rằng anh…” “Tôi không làm loại chuyện này!” La Thanh Nhạc quả quyết cự tuyệt “Anh có biết nếu chị chủ tịch biết được sẽ đau khổ như thế nào hay không? Nếu anh muốn khăng khăng duy trì mối quan hệ ngoại tình này thì anh cần phải có kỹ năng tự xử lý chuyện của mình! Tôi không muốn khiến cho chị ấy bị tổn thương cho nên mới không đề cập chuyện này với chị ấy chứ không phải là bao che cho anh. Thế nhưng anh còn muốn tôi giúp mình liên lạc với tình nhân của anh, anh tham lam vừa thôi!” La Thanh Nhạc nói tiếp: “Anh có bao giờ đứng trên lập trường của chị chủ tịch mà suy nghĩ chưa? Chị ấy ở bên cạnh anh mười mấy hai mươi năm, anh nghĩ rằng chị ấy không có trả giá sao? Chị ấy chăm sóc gia đình để cho anh chuyên tâm làm việc, cuối cùng anh lại… Dù sao muốn tôi làm chuyện này thì miễn bàn đi!” “Phó tổng giám đốc La à… em… họ cũng không phải đều là tình nhân nha, tôi… năm đó là tôi cưới cô ấy là do mai mối. Thật vất vả tôi mới tìm được mùa xuân chân chính của mình ở tuổi gần năm mươi này, tôi…” Tổng giám đốc đáng thương cầu khẩn. “Anh muốn theo đuổi mùa xuân của anh, vậy thì anh càng cần phải thẳng thắn nói cho vợ anh biết! Chẳng qua là anh chỉ muốn hưởng thụ ‘tề nhân chi phúc’ (5), cá với gấu không bao giờ sống chung được, anh chỉ có thể chọn một cũng đừng có tham lam lấy lòng cả hai bên” (5) “Tề nhân chi phúc”: Nhiều vợ nhiều hạnh phúc. “Tôi làm sao có thể nói cho cô ấy biết được? Em cũng biết… cô ấy mới là chủ tịch của công ty. Cái công ty này là lúc trước cha cô ấy giúp tôi thành lập, nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng thì tôi cái gì cũng không còn! Khụ khụ khụ…” Tổng giám đốc nói xong còn mang vào vài tiếng ho khan, như là muốn chứng minh rằng thật sự hắn bệnh cũng không nhẹ, cầu một phiếu đồng tình của La Thanh Nhạc. “Tôi Ta thật sự nghĩ không ra tại sao đàn ông các người cứ tin rằng có thể giấu diếm được loại chuyện này? Tóm lại, tôi mặc kệ, chuyện của anh tự anh xử lý đi. Tôi đến công ty đến quản lý chứ không phải để lo mấy chuyện này cho anh” “Coi như tôi xin em đó, chỉ cần em gọi điện thoại giúp tôi là được rồi…” “Tổng giám đốc, vấn đề của anh không phải một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Tôi đang vội, gặp lại sau!” La Thanh Nhạc cúp điện thoại. Cho dù thanh âm khàn khàn của tổng giám đốc khiến người ta thương hại, nhưng vừa nghĩ tới hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bắt cá hai tay lại sợ ngã vào trong nước, cô liền tuyệt không muốn tiếp tục thương hại hắn. Đàn ông đều như vậy, nói rằng mình không đành lòng chia tay nhưng thật ra còn không phải là muốn hưởng một cuộc sống ‘ tề nhân chi phúc’ sao? Thật sự là đáng giận cực kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook