Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng
Chương 81: Lưu Hiên chạy thoát rồi
384
29/02/2024
“Anh đừng nói như vậy mà, người ta đau lòng.” Cậu ta rời khỏi ghế, trèo lên người Giai Thiệu Điền.
“Cậu thèm khát con *** tôi đến vậy sao?” Hắn khinh bỉ hỏi.
Tạ Phi Nam không ngại thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Không ngờ anh cũng thích con trai, sớm biết như vậy, tôi đã ra tay.” Tạ Phi Nam dùng mông chà xát hạ thân Giai Thiệu Điền, hạ giọng nói “Đừng dùng những lời lẽ kia để khích em, người thiệt chỉ có anh thôi.”
“Đừng cố nữa.” Hắn thản nhiên nói “Nhìn mặt cậu, tôi không cương nổi.”
Tạ Phi Nam chợt cứng người, quát lớn: “Tôi không tin.”
Đối phương cuối người muốn hôn, Giai Thiệu Điền lập tức tránh né ánh mắt vô cùng ghét bỏ, cậu ta tức giận nắm lấy tóc hắn giữ đầu ở một chỗ.
Môi sắp chạm vào nhau Giai Thiệu Điền đột nhiên bóp lấy cổ Tạ Phi Nam, hắn lật người ngự trị ở trên, tay dồn hết sức lực muốn bóp đối phương thành hai khúc.
Hắn đột nhiên cảm nhận được cơn đau ập đến từ phía sau, quay đầu nhìn thì thật sự bất ngờ, Châu Tâm.
Người mà hắn ngỡ đã quên mất, quên mất bản thân vì sao lại sống lương thiện rồi.
Lời nói phát ra từ trong kẽ răng: “Cô nên dùng lực nhiều hơn chứ?”
Hắn giảm lực tay bản thân muốn lao đến chỗ Châu Tâm như vì dây xích giới hạn khoảng cách, thân người bị kéo về sau.
Châu Tâm mặt mày tái mét, suýt nữa cô ta đã nằm gọn trong tay Giai Thiệu Điền.
Hắn liếc mắt nhìn thân thể đang nằm ho sặc sụa ở dưới thân thể, ánh mắt sắc bén quét qua vài vòng rồi nói: “Muốn chơi cùng sao?”
Châu Tâm nghe câu này tức run người, cô ta móc từ trong túi ra một con dao găm, ánh mắt bị hận thù xâm chiếm, điên cuồng lao đến chỗ Giai Thiệu Điền.
Hắn định tay không bắt dao rồi, nhưng Tạ Phi Nam nhiều chuyện chắn cho hắn, máu từ bụng cậu ta đã túa ra ướt ga giường, Châu Tâm rút dao run rẩy hướng đến Giai Thiệu Điền, hắn là người bình tĩnh nhất ở đây nên dễ dàng nắm lấy bàn tay run rẩy kia.
“Chẳng phải nên hạ quyết tâm một chút sao?” Hắn gằn giọng, cầm chặt cổ tay Châu Tâm đưa con dao đến gần tim “Phải đâm chỗ này mới có thể làm tôi chết.”
“Tên khốn.” Châu Tâm dồn hết sức hét lên “Vết sẹo này mà mày gây ra cho tao, mày đáng chết, mày là thằng chó.”
“Giai Tổng.”
Trần Nghiêm tung cửa nhìn diễn cảnh trước mắt mà sởn gay ốc, anh chưa kịp điều chỉnh hơi thể đã phải đoạt lấy con dao từ tay Châu Tâm.
Trần Nghiêm thở hồng hộc, câu từ ngắt quảng: “Anh không sao chứ? Tôi mê ngủ nên chậm trễ xin Giai Tổng thứ lỗi.”
“Đừng nói chuyện này cho Lưu Hiên biết.” Hắn vừa mặc lại áo mà Trần Nghiêm đem tới vừa căn dặn.
“Vâng ạ.” Trần Nghiêm thở ra một hơi đáp.
Xe cứu thương đưa Tạ Phi Nam vào phòng cấp cứu, Châu Tâm được đưa đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Khi Châu Tâm bị cảnh sát còng tay, Trần Nghiêm đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Giai Tổng không hèn hạ đến mức rãnh rỗi như vậy, vết sẹo là ai gây ra cô nên điều tra tốt một chút.”
Vụ việc này được giải quyết một cách nhanh chóng, người nên ngồi tù thì ngồi tù, người phải vào bệnh viện tâm thì không tránh khỏi.
Giai Thiệu Điền quay lại làm việc sau ba ngày vắng mặt, hắn đã cho Trần Nghiêm điều tra về đám người chặn đánh khi đó. Biết rõ một chút thì tốt, ban đầu hắn cho rằng là do Tạ Phi Nam và Châu Tâm thuê đến nhưng khi xác minh số dư, Tạ Phi Nam thì nợ chồng chất nợ, Châu Tâm sống tạm bợ qua ngày.
Một trong hai không ai có khả năng để dùng tiền sai bảo đám côn đồ.
“Giai Tổng.” Trần Nghiêm hốt hoảng chạy vào, vội vàng nói “Lưu Hiên, cậu ấy bị một đám người tập kích.”
Giai Thiệu Điền rời khỏi ghế lao nhanh ra căn phòng, hắn dùng chuyên cơ riêng đến ngay nơi đó để rồi được mọi người kể lại toàn bộ quá trình.
Đám người cầm theo súng khống chế đoàn phim mục đích muốn bắt Lưu Hiên, nhưng cậu và Mỹ Ninh đã tách đoàn, bọn chúng cử người đi tìm, Mỹ Ninh một mình đánh với đám người, cô dính hai phát súng vào chân và vai đổi lại Lưu Hiên chạy thoát rồi.
Cậu chạy lên rừng, một nơi với địa hình hiểm trở mà dễ ẩn nấp, địch chẳng tìm được mà người mình cũng không.
Lực lượng cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm cùng với người của Giai Thiệu Điền, dân ở đó cũng đỏ lửa lên rừng.
Đám người trắng trợn tập kích là lính đánh thuê, được Sùng Gia bỏ tiền ra để làm việc, bọn chúng quan sát ở đây được bốn năm nay, tính toán thế nào đến khi ra trận lại lọt mất mục tiêu.
Thứ bất ngờ nhất chính là Mỹ Ninh, cô gái vô dụng thường ngày đi bên cạnh, bọn chúng không ngờ đến một thân mảnh mai đó đối đầu với một đám lính thuê trong tay cầm súng, rốt cuộc thân phận của cô là gì chứ?
Một người thường có thể như thế sao? Rõ ràng là quái vật có đào tạo.
Ánh mắt nhìn máu tươi khi đó không hề hoảng loạn, ý chí thể hiện một điều, cô cuồng chiến và không biết đau, có trình độ và kỹ năng, phải trải qua luyện tập bài bản và một chế độ khắt khe.
Ban ngày đoàn người náo nhiệt lên núi càn quét, đêm xuống sáng rực đuốc lửa.
“Cậu thèm khát con *** tôi đến vậy sao?” Hắn khinh bỉ hỏi.
Tạ Phi Nam không ngại thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Không ngờ anh cũng thích con trai, sớm biết như vậy, tôi đã ra tay.” Tạ Phi Nam dùng mông chà xát hạ thân Giai Thiệu Điền, hạ giọng nói “Đừng dùng những lời lẽ kia để khích em, người thiệt chỉ có anh thôi.”
“Đừng cố nữa.” Hắn thản nhiên nói “Nhìn mặt cậu, tôi không cương nổi.”
Tạ Phi Nam chợt cứng người, quát lớn: “Tôi không tin.”
Đối phương cuối người muốn hôn, Giai Thiệu Điền lập tức tránh né ánh mắt vô cùng ghét bỏ, cậu ta tức giận nắm lấy tóc hắn giữ đầu ở một chỗ.
Môi sắp chạm vào nhau Giai Thiệu Điền đột nhiên bóp lấy cổ Tạ Phi Nam, hắn lật người ngự trị ở trên, tay dồn hết sức lực muốn bóp đối phương thành hai khúc.
Hắn đột nhiên cảm nhận được cơn đau ập đến từ phía sau, quay đầu nhìn thì thật sự bất ngờ, Châu Tâm.
Người mà hắn ngỡ đã quên mất, quên mất bản thân vì sao lại sống lương thiện rồi.
Lời nói phát ra từ trong kẽ răng: “Cô nên dùng lực nhiều hơn chứ?”
Hắn giảm lực tay bản thân muốn lao đến chỗ Châu Tâm như vì dây xích giới hạn khoảng cách, thân người bị kéo về sau.
Châu Tâm mặt mày tái mét, suýt nữa cô ta đã nằm gọn trong tay Giai Thiệu Điền.
Hắn liếc mắt nhìn thân thể đang nằm ho sặc sụa ở dưới thân thể, ánh mắt sắc bén quét qua vài vòng rồi nói: “Muốn chơi cùng sao?”
Châu Tâm nghe câu này tức run người, cô ta móc từ trong túi ra một con dao găm, ánh mắt bị hận thù xâm chiếm, điên cuồng lao đến chỗ Giai Thiệu Điền.
Hắn định tay không bắt dao rồi, nhưng Tạ Phi Nam nhiều chuyện chắn cho hắn, máu từ bụng cậu ta đã túa ra ướt ga giường, Châu Tâm rút dao run rẩy hướng đến Giai Thiệu Điền, hắn là người bình tĩnh nhất ở đây nên dễ dàng nắm lấy bàn tay run rẩy kia.
“Chẳng phải nên hạ quyết tâm một chút sao?” Hắn gằn giọng, cầm chặt cổ tay Châu Tâm đưa con dao đến gần tim “Phải đâm chỗ này mới có thể làm tôi chết.”
“Tên khốn.” Châu Tâm dồn hết sức hét lên “Vết sẹo này mà mày gây ra cho tao, mày đáng chết, mày là thằng chó.”
“Giai Tổng.”
Trần Nghiêm tung cửa nhìn diễn cảnh trước mắt mà sởn gay ốc, anh chưa kịp điều chỉnh hơi thể đã phải đoạt lấy con dao từ tay Châu Tâm.
Trần Nghiêm thở hồng hộc, câu từ ngắt quảng: “Anh không sao chứ? Tôi mê ngủ nên chậm trễ xin Giai Tổng thứ lỗi.”
“Đừng nói chuyện này cho Lưu Hiên biết.” Hắn vừa mặc lại áo mà Trần Nghiêm đem tới vừa căn dặn.
“Vâng ạ.” Trần Nghiêm thở ra một hơi đáp.
Xe cứu thương đưa Tạ Phi Nam vào phòng cấp cứu, Châu Tâm được đưa đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Khi Châu Tâm bị cảnh sát còng tay, Trần Nghiêm đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Giai Tổng không hèn hạ đến mức rãnh rỗi như vậy, vết sẹo là ai gây ra cô nên điều tra tốt một chút.”
Vụ việc này được giải quyết một cách nhanh chóng, người nên ngồi tù thì ngồi tù, người phải vào bệnh viện tâm thì không tránh khỏi.
Giai Thiệu Điền quay lại làm việc sau ba ngày vắng mặt, hắn đã cho Trần Nghiêm điều tra về đám người chặn đánh khi đó. Biết rõ một chút thì tốt, ban đầu hắn cho rằng là do Tạ Phi Nam và Châu Tâm thuê đến nhưng khi xác minh số dư, Tạ Phi Nam thì nợ chồng chất nợ, Châu Tâm sống tạm bợ qua ngày.
Một trong hai không ai có khả năng để dùng tiền sai bảo đám côn đồ.
“Giai Tổng.” Trần Nghiêm hốt hoảng chạy vào, vội vàng nói “Lưu Hiên, cậu ấy bị một đám người tập kích.”
Giai Thiệu Điền rời khỏi ghế lao nhanh ra căn phòng, hắn dùng chuyên cơ riêng đến ngay nơi đó để rồi được mọi người kể lại toàn bộ quá trình.
Đám người cầm theo súng khống chế đoàn phim mục đích muốn bắt Lưu Hiên, nhưng cậu và Mỹ Ninh đã tách đoàn, bọn chúng cử người đi tìm, Mỹ Ninh một mình đánh với đám người, cô dính hai phát súng vào chân và vai đổi lại Lưu Hiên chạy thoát rồi.
Cậu chạy lên rừng, một nơi với địa hình hiểm trở mà dễ ẩn nấp, địch chẳng tìm được mà người mình cũng không.
Lực lượng cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm cùng với người của Giai Thiệu Điền, dân ở đó cũng đỏ lửa lên rừng.
Đám người trắng trợn tập kích là lính đánh thuê, được Sùng Gia bỏ tiền ra để làm việc, bọn chúng quan sát ở đây được bốn năm nay, tính toán thế nào đến khi ra trận lại lọt mất mục tiêu.
Thứ bất ngờ nhất chính là Mỹ Ninh, cô gái vô dụng thường ngày đi bên cạnh, bọn chúng không ngờ đến một thân mảnh mai đó đối đầu với một đám lính thuê trong tay cầm súng, rốt cuộc thân phận của cô là gì chứ?
Một người thường có thể như thế sao? Rõ ràng là quái vật có đào tạo.
Ánh mắt nhìn máu tươi khi đó không hề hoảng loạn, ý chí thể hiện một điều, cô cuồng chiến và không biết đau, có trình độ và kỹ năng, phải trải qua luyện tập bài bản và một chế độ khắt khe.
Ban ngày đoàn người náo nhiệt lên núi càn quét, đêm xuống sáng rực đuốc lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.