Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng
Chương 80: Tập kích
384
28/02/2024
Đạo diễn Trương rời khỏi ghế, vỗ tay không ngừng: “Làm tốt lắm, chẳng thể tin nổi các cậu là người mới vào nghề, làm tôi mở rộng tầm mắt.”
“Không phải vì có Giai Tổng ở đây mà tâng bốc, cả hai làm rất tốt.” Đạo diễn Trương nói.
Phim trường đều đồng loạt tung hô, lời đạo diễn có thể tin được. Quay thêm vài cảnh nữa, ngày đầu tiên cứ như thế thuận lợi trôi qua.
Trời vừa xế chiều Giai Thiệu Điền phải quay về thành phố, thuận tiện đưa Chu Dật Hằng đi cùng, còn phải làm thủ tục nhận nuôi.
“Tạm thời sẽ để Tiểu Hằng ở nhà mẹ.” Giai Thiệu Điền để Chu Dật Hằng vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn.
“Anh có vẻ không bất ngờ về chuyện này.” Lưu Hiên đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút không nỡ.
“Em đoán xem.” Hắn nhướng mày nói.
Cậu chần chừ hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
“Những thứ em thích, tôi đều thích.” Hắn khẽ cười rồi nói “Ngoại trừ bánh ngọt.”
“Không thích?” Cậu tỏ vẻ đăm chiêu “Nhưng em là ông chủ của một tiệm bánh ngọt, anh không đến đó ủng hộ sao?”
Giai Thiệu Điền nhướng mày hỏi: “Bao giờ thì khai trương?”
Lưu Hiên thần bí nói: “Khi về em sẽ cho anh biết.”
Bọn họ anh một câu tôi một câu, nét mặt tràn ngập hạnh phúc, Lưu Hiên luôn giữ nụ cười trên gương mặt, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh Giai Thiệu Điền.
Hắn tiến đến một bước, cúi đầu hôn lên môi cậu: “Đừng để bị lạnh.”
“Em biết rồi, anh đi cẩn thận.” Gương mặt Lưu Hiên ửng đỏ, hạnh phúc nói.
Nhìn chiếc xe khuất dần, đến khi còn một chấm nhỏ cậu mới quay lưng trở về nhà nghỉ.
Giai Thiệu Điền đến thăm không phải vì tùy hứng, bởi nỗi lo ngự trị trong lòng càn quấy khiến hắn không thể tập trung vào công việc.
Nhìn thấy cậu, hắn mới yên tâm được phần nào.
Lưu Hiên vui vẻ hòa nhập với mọi người, nơi đây khá bình yên và chữa lành, hắn có thể an tâm mà quay về.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường cao tốc, khi vào đến thành phố cũng hơn nửa đêm. Hắn một đường đến thẳng nhà Lâm Gia Nghi, chính là hai giờ khuya nhấn chuông cửa inh ỏi.
Lâm Gia Nghi nhận Chu Dật Hằng về tay, lên tiếng đánh giá: “Có nét giống nhau, không phải là con rơi đó chứ?”
“Lần đầu của con là với Lưu Hiên.” Hắn khẳng định.
“Ta đùa thôi.” Lâm Gia Nghi cười khúc khích hỏi “Có muốn tá túc ở đây một đêm không?”
“Sáng đi làm không thuận đường, con về nhà.” Hắn nhìn Chu Dật Hằng tiếp tục nói “Người để tâm đến nhóc con này một chút, đừng giống với dáng vẻ khi xưa.”
Lâm Gia Nghi thở ra một hơi: “Ta xin lỗi, khi đó không làm tròn trách nhiệm, bây giờ ta chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, yên tâm.”
Hắn khẽ gật đầu.
“Đi đường cẩn thận.” Lâm Gia Nghi nói rồi quay về trong.
Giai Thiệu Điền lái xe về nhà, trên đoạn đường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một bóng người đứng ở bên vệ đường. Hắn vẫn giữ tốc độ bình thường, nào ngờ người đó liều mạng lao ra trước đầu.
Cửa mở, hắn bước xuống xe kiểm tra, nào ngờ người từ hai bên túa ra như kiến vỡ tổ, nhìn sơ đã hơn chục người đều cầm vũ khí trên tay.
Gần đây hắn đắc tội nhiều người, gặp tình huống này cũng không thể trách.
Mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí, vài tên hung hăng lao vào Giai Thiệu Điền, hắn không phải kẻ ngốc đứng im cho người khác đánh.
Hắn nhắm vào một tên duy nhất, đến khi đoạt được vũ khí bản thân cũng chịu đựng kha khá vết bầm tím.
Hắn lấy được khúc sắt đặc ruột, mỗi lần vung lên vài tia máu bắn tung tóe, ánh đèn vàng phản chiếu hình ảnh nhợt nhạt của những tên côn đồ, lúc nãy hung hăng bao nhiêu bây giờ chùn bước bấy nhiêu.
Giai Thiệu Điền lạnh lùng nhìn bọn họ, bây giờ ai đang vây bắt ai, là ai lấy ít địch nhiều?
“Không muốn đánh nữa thì tao đi đây.” Hắn thờ ơ nói.
Lác đác ba bốn tên nhìn nhau, bọn chúng siết chặt vũ khí trong tay liều mạng tiến lên.
Giai Thiệu Điền dồn hết lực xử hết bọn chúng, đôi chân dài khẳng khiu tung ra những có đá đẹp mắt, hắn xoay người trên không trung rồi đáp xuống mặt đất một cách hoàn hảo, tên cuối cùng nằm xuống cũng là lúc hắn lau sạch dấu vết trên khúc sắt kia.
Chiếc xe rời đi để lại một đám người nằm la liệt, hắn đánh cũng biết nương tay, cùng lắm là trở thành người thật vật, không chết được.
Giai Thiệu Điền vốn nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi nào ngờ người đứng trong bóng tối kia còn có phương án dự phòng.
Hai chiếc xe chạy lên với tốc độ cao ép xe hắn vào lề, giằng co một lúc cả ba chiếc xe hư hỏng nặng, hắn chia sẻ vị trí hiện tại cho Trần Nghiêm bản thân cũng ngất lịm vì trận đòn lúc nãy và cả những va chạm trong xe.
Đến khi tỉnh dậy bản thân ở trong tình trạng cởi trần, hai tay bị trói chặt, trên cổ xuất hiện cái vòng ôm sát, dây xích nối vòng vổ với đầu giường. Có phải chăng mở mắt sai cách?
“Anh tỉnh rồi sao?” Tạ Phi Nam mừng rỡ hỏi.
Giai Thiệu Điền bật cười: “Hôm đó nên đánh chết mới phải.”
“Không phải vì có Giai Tổng ở đây mà tâng bốc, cả hai làm rất tốt.” Đạo diễn Trương nói.
Phim trường đều đồng loạt tung hô, lời đạo diễn có thể tin được. Quay thêm vài cảnh nữa, ngày đầu tiên cứ như thế thuận lợi trôi qua.
Trời vừa xế chiều Giai Thiệu Điền phải quay về thành phố, thuận tiện đưa Chu Dật Hằng đi cùng, còn phải làm thủ tục nhận nuôi.
“Tạm thời sẽ để Tiểu Hằng ở nhà mẹ.” Giai Thiệu Điền để Chu Dật Hằng vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn.
“Anh có vẻ không bất ngờ về chuyện này.” Lưu Hiên đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút không nỡ.
“Em đoán xem.” Hắn nhướng mày nói.
Cậu chần chừ hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
“Những thứ em thích, tôi đều thích.” Hắn khẽ cười rồi nói “Ngoại trừ bánh ngọt.”
“Không thích?” Cậu tỏ vẻ đăm chiêu “Nhưng em là ông chủ của một tiệm bánh ngọt, anh không đến đó ủng hộ sao?”
Giai Thiệu Điền nhướng mày hỏi: “Bao giờ thì khai trương?”
Lưu Hiên thần bí nói: “Khi về em sẽ cho anh biết.”
Bọn họ anh một câu tôi một câu, nét mặt tràn ngập hạnh phúc, Lưu Hiên luôn giữ nụ cười trên gương mặt, đôi mắt trong veo phản chiếu hình ảnh Giai Thiệu Điền.
Hắn tiến đến một bước, cúi đầu hôn lên môi cậu: “Đừng để bị lạnh.”
“Em biết rồi, anh đi cẩn thận.” Gương mặt Lưu Hiên ửng đỏ, hạnh phúc nói.
Nhìn chiếc xe khuất dần, đến khi còn một chấm nhỏ cậu mới quay lưng trở về nhà nghỉ.
Giai Thiệu Điền đến thăm không phải vì tùy hứng, bởi nỗi lo ngự trị trong lòng càn quấy khiến hắn không thể tập trung vào công việc.
Nhìn thấy cậu, hắn mới yên tâm được phần nào.
Lưu Hiên vui vẻ hòa nhập với mọi người, nơi đây khá bình yên và chữa lành, hắn có thể an tâm mà quay về.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường cao tốc, khi vào đến thành phố cũng hơn nửa đêm. Hắn một đường đến thẳng nhà Lâm Gia Nghi, chính là hai giờ khuya nhấn chuông cửa inh ỏi.
Lâm Gia Nghi nhận Chu Dật Hằng về tay, lên tiếng đánh giá: “Có nét giống nhau, không phải là con rơi đó chứ?”
“Lần đầu của con là với Lưu Hiên.” Hắn khẳng định.
“Ta đùa thôi.” Lâm Gia Nghi cười khúc khích hỏi “Có muốn tá túc ở đây một đêm không?”
“Sáng đi làm không thuận đường, con về nhà.” Hắn nhìn Chu Dật Hằng tiếp tục nói “Người để tâm đến nhóc con này một chút, đừng giống với dáng vẻ khi xưa.”
Lâm Gia Nghi thở ra một hơi: “Ta xin lỗi, khi đó không làm tròn trách nhiệm, bây giờ ta chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, yên tâm.”
Hắn khẽ gật đầu.
“Đi đường cẩn thận.” Lâm Gia Nghi nói rồi quay về trong.
Giai Thiệu Điền lái xe về nhà, trên đoạn đường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một bóng người đứng ở bên vệ đường. Hắn vẫn giữ tốc độ bình thường, nào ngờ người đó liều mạng lao ra trước đầu.
Cửa mở, hắn bước xuống xe kiểm tra, nào ngờ người từ hai bên túa ra như kiến vỡ tổ, nhìn sơ đã hơn chục người đều cầm vũ khí trên tay.
Gần đây hắn đắc tội nhiều người, gặp tình huống này cũng không thể trách.
Mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí, vài tên hung hăng lao vào Giai Thiệu Điền, hắn không phải kẻ ngốc đứng im cho người khác đánh.
Hắn nhắm vào một tên duy nhất, đến khi đoạt được vũ khí bản thân cũng chịu đựng kha khá vết bầm tím.
Hắn lấy được khúc sắt đặc ruột, mỗi lần vung lên vài tia máu bắn tung tóe, ánh đèn vàng phản chiếu hình ảnh nhợt nhạt của những tên côn đồ, lúc nãy hung hăng bao nhiêu bây giờ chùn bước bấy nhiêu.
Giai Thiệu Điền lạnh lùng nhìn bọn họ, bây giờ ai đang vây bắt ai, là ai lấy ít địch nhiều?
“Không muốn đánh nữa thì tao đi đây.” Hắn thờ ơ nói.
Lác đác ba bốn tên nhìn nhau, bọn chúng siết chặt vũ khí trong tay liều mạng tiến lên.
Giai Thiệu Điền dồn hết lực xử hết bọn chúng, đôi chân dài khẳng khiu tung ra những có đá đẹp mắt, hắn xoay người trên không trung rồi đáp xuống mặt đất một cách hoàn hảo, tên cuối cùng nằm xuống cũng là lúc hắn lau sạch dấu vết trên khúc sắt kia.
Chiếc xe rời đi để lại một đám người nằm la liệt, hắn đánh cũng biết nương tay, cùng lắm là trở thành người thật vật, không chết được.
Giai Thiệu Điền vốn nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi nào ngờ người đứng trong bóng tối kia còn có phương án dự phòng.
Hai chiếc xe chạy lên với tốc độ cao ép xe hắn vào lề, giằng co một lúc cả ba chiếc xe hư hỏng nặng, hắn chia sẻ vị trí hiện tại cho Trần Nghiêm bản thân cũng ngất lịm vì trận đòn lúc nãy và cả những va chạm trong xe.
Đến khi tỉnh dậy bản thân ở trong tình trạng cởi trần, hai tay bị trói chặt, trên cổ xuất hiện cái vòng ôm sát, dây xích nối vòng vổ với đầu giường. Có phải chăng mở mắt sai cách?
“Anh tỉnh rồi sao?” Tạ Phi Nam mừng rỡ hỏi.
Giai Thiệu Điền bật cười: “Hôm đó nên đánh chết mới phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.