Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 168: bí mật bất nhân

Phôi Phi Vãn Vãn

24/07/2014

Trong thời điểm khó khăn nhất, ngay lúc bất lực nhất, người làm bạn bên cạnh hắn cũng chỉ có duy nhất một mình Thập Hạ. Ta làm sao có thể để cho Thập Hạ hy sinh chính mình để cho chúng ta chạy trốn đây? Lòng bàn tay hay lưng bàn tay Quân Ngạn tất cả đều là máu thịt, ai hắn cũng không bỏ, vậy thì hãy để ta giúp hắn đưa ra quyết định.

Ta hướng tướng quân kia nói: “Chúng ta theo ngươi trở về.” Dựa theo giọng điệu của hắn, ta biết rõ. Bọn hắn đều là theo lệnh mà làm, vĩnh viễn không có địch nhân, cũng sẽ không có đồng minh. Nhưng nói cho cùng thì cho dù Quân Ngạn có làm chuyện nghịch ý như vậy, thì hắn cùng với Đỗ Diệc Kình vẫn là hợp tác.

Điều Đỗ Diệc Kình muốn ta rất rõ ràng. Hắn còn chưa đạt được lợi ích gì thì tất nhiên sẽ không nuốt lời.

Về phần Quân Ngạn, ta lại càng không muốn làm trễ nãi công chuyện của hắn. Hắn muốn làm gì thì cứ tự do đi làm.

“Loan Phi!” Hắn kéo tay ta lại. Ta cười nhẹ, nói: “Biểu ca, huynh đi hoàn thành ước định với hắn đi. Muội không có việc gì, huynh cũng biết Khinh Ca ở đây mà, nên muội sẽ không sao đâu.” Ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc.

Ta cũng đã xoay người đi, hướng tướng quân kia, nói: “Tướng quân, mời dẫn đường.”

Tướng quân nhìn thoáng qua mặt Quân Ngạn, cười lớn, nghiêng người tránh ra, cởi mở nói: “Ba vị, mời!”

Hợp tác rồi thì Quân Ngạn lại trở thành khách quý của Biên Quốc.

Còn ta thì lại là một quân cờ để khống chế Quân Ngạn. Thực ra, như Đỗ Diệc Kình nói, nếu hắn không quan tâm thì ta cái gì cũng không phải. Mà ta biết, Quân Ngạn không thể đem ta vứt bỏ. Ta chỉ có tài cán duy nhất có thể làm vì hắn đó là không cản trở.

Khi chúng ta quay trở về cung, rất lạ là Đỗ Diệc Kình chưa từng xuất hiện. Về sau, người cùng Quân Ngạn đàm phán là vị tướng quân dẫn chúng ta trở về kia. Ta ở bên ngoài chờ, ước chừng là quá một canh giờ, mới thấy cánh cửa từ từ mở ra.

Quân Ngạn đi tới bên cạnh ta, nhìn ta giây lát, mới mở miệng, nói: “Loan Phi, muội muốn biết huynh trở về là để làm gì phải không?”

Do dự một chút, ta gật nhẹ.

Sắc mặt hắn tối sầm: “Huynh không hỏi muội là có còn yêu hắn hay không, nhưng đao kiếm không có mắt, chuyến đi này, huynh cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Tóm lại là chờ ta trở về, lúc đó, nếu muội nguyện ý đi theo huynh, thì huynh vẫn luôn có thể mang muội đi đến bất cứ nơi nào mà muội muốn. Quyết không, nuốt lời.”

Ta chỉ cảm thấy trong lòng một hồi đau nhức, ta và hắn, còn có Quân Lâm, ba người thật khó xử, tình yêu đã thành điều kinh hoàng rồi.

Ta giữ chặt ống tay áo của hắn: “Biểu ca, phải cẩn thận.” Lời vừa thốt ra, trong lòng có một chút hoảng hốt. Đồng dạng, trong lúc này, nơi sâu thẫm nhất của trái tim ta, cũng không hi vọng Quân Lâm sẽ chết.

Hắn dơ tay, moi thứ gì đó từ trong cổ ra. Ta xem rõ mới biết đó là bùa bình an, lúc hắn rời khỏi kinh thành ta đã đưa.

Ta cho rằng, khi đó hắn không cần. Ai có ngờ…..

Như thế, thì vì sao khi đó, không giữ ta lại?

Những lời này, nghẹn tại cổ họng, nhưng làm sao cũng không mở miệng hỏi được.

Hắn nhìn ta, mở miệng nói: “Bùa còn người còn, huynh sẽ không chết. Cho nên muội phải chờ huynh trở về.” Phất tay ta ra, hắn dứt khoát xoay người rời khỏi.

Tay ở giữa không trung, quên thu hồi lại. Bóng dáng của hắn, đã nhanh chóng biến mất ở trước mắt ta.

Hít hít cái mũi, quay đầu lại nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mảnh khảnh ẩn núp phía sau lang trụ. Liền giật mình, vội vàng nhấc chân đuổi theo, lớn tiếng gọi nàng: “Khinh Ca!”

Lúc này, nàng không trốn chạy nữa.

Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ bước ra. Nước mắt trên mặt còn chưa kịp lau đi, nàng rũ mi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thực xin lỗi.”

Ba chữ đó làm ta ngẩn ra.

Ta đoán thật không sai, nàng đúng là có phần trong việc Đỗ Diệc Kình đi tìm Quân Ngạn hợp tác.

Dừng một lúc lâu, nàng mới chậm rãi quay mặt lại đối diện với ta, nói khẽ: “Có quá nhiều việc xảy ra, muội lần lượt tính kế, nhưng không có tính đến Vương gia lại mang tỷ vào cung. Lúc đó, khi tỷ gọi tên của muội ra, Hoàng Thượng liền hoài nghi thân phận của tỷ. Nếu hắn biết tỷ là ai, tất nhiên sẽ lợi dụng tỷ uy hiếp biểu ca. Cho nên, muội mới không thể nhìn nhận tỷ.”

Lắc đầu, nàng thật khờ mà. Đưa tay nắm chặt tay nàng, nàng lại như nai con sợ hãi, cuống quít lui về sau nửa bước. Có chút xấu hổ, nhưng ta không tiến thêm bước nữa, thở dài một tiếng nói: “Muội muội ngốc, cho dù muội không nhìn nhận tỷ, mà tỷ đã biết muội là Khinh Ca. Hắn vẫn có khả năng lợi dụng muội khống chế tỷ, rồi sau đó, dùng ta khống chế biểu ca. Một bước cờ này, hắn đi lưu loát hơn muội nhiều.”

Nàng có chút kinh ngạc, ngước mắt cười khổ: “Muội cho rằng, tỷ sẽ không nhận ra muội.”

Hai lần, ta đã từng cho rằng nàng là Khinh Ca, nhưng sau đó lại thất vọng.

Là Đỗ Diệc Kình bày kế cho ta gặp Quân Ngạn, để cho ta hoàn toàn nhận ra nàng chính là Khinh Ca.

Đỗ Diệc Kình thật sự đa mưu túc trí.

Chúng ta trốn khỏi Biên Quốc không được, một khi thị vệ tìm được chúng ta, hắn liền đoán chắc ta nhất định sẽ trở lại.

“Bát tỷ tỷ..”

Bỗng nhiên, nàng gọi ta.

Cả người run lên bần bật, kiềm nén nỗi vui sướng kinh hoàng, nhìn nàng. Đã bao lâu rồi, ta không có nghe thấy nàng gọi như vậy.

Ta rất muốn cười thật vui vẻ nhưng mà nhịn không được lại khóc lên. Nàng cũng thế.

Nàng lại chợt nói: “Hoàng Đế Đại Tuyên hiện giờ chắc hẳn là Giang Nam? Hắn chính là Thập Tam Hoàng Tử?”

Vạch trần vết sẹo ngày trước, bao giờ cũng đau như vậy.

Ta nhịn đau, gật đầu: “Khinh Ca, ta là tội nhân Phượng phủ…..”

Ta yêu kẻ thù, không thể tự tay giết hắn.

Nàng khẽ cười, cúi đầu nhìn Bạch Liên nở rộ trên làn váy, trầm tĩnh nói: “Tỷ rất yêu hắn, lúc đó muội đã nhìn ra. Chỉ là, chung quy vận mệnh trêu người. Không có gì gọi là tội hay không tội, chỉ là yêu không phải sao? Bát tỷ tỷ, muội cũng yêu, cho nên, muội hiểu. Chúng ta đều là người mệnh khổ. Người muội yêu không yêu muội. Người tỷ yêu lại không thể yêu.” Nàng cúi xuống, xong rồi lại như cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên,

“Thật ra có đôi lúc, không phải cứ yêu nhau là phải cùng một chỗ thì mới hạnh phúc. Muội hiện tại rất hạnh phúc. Với muội mà nói, Hoàng Thượng là người có thể dựa vào, muội đã không thể rời xa hắn. Muội vẫn yêu biểu ca nhưng lại không thể cùng hắn ở chung một chỗ rồi. Bát tỷ tỷ, muội biết, tỷ cũng yêu người nọ, nhưng, vậy thì sao chứ, yêu triền miên, hận cũng triền miên, chúng ta vẫn là nữ nhân Phượng gia….”

Lời của nàng, từng câu nói như sóng nước không một chút gợn sóng, nhưng lại có thể làm cho trái tim của ta từng chút từng chút bị nhéo lên. Nàng vẫn cười, nụ cười đẹp như hoa sen bị che phủ bởi màn đêm u tối: “Thù giết cha, không đội trời chung.”

Trong đầu, nhớ tới ngày ấy, ta cầm kiếm, đâm vào ngực hắn. Chợt kinh hãi.

Nàng nhìn chằm chằm ta, sau một lúc lâu mới lại nói: “Kỳ thật, tỷ làm khá tốt rồi, nếu đổi đối phương thành biểu ca, muội cũng không ra tay được, tuyệt đối không ra tay được. Lần này, tỷ biết rõ biểu ca đi làm việc gì nhưng cũng không ngăn cản. Như thế, chúng ta hãy nhìn xem, mệnh số người nọ có bao nhiêu vững vàng đây.”

Từ từ run rẩy lên.

Thời gian dài như vậy, biết bao nhiêu người thay đổi.

Kỳ thật ta vẫn rất muốn hỏi, sao nàng lại tới biên quốc, tại sao lại trở thành phi tử Đỗ Diệc Kình. Nhưng bây giờ, toàn bộ điều này lại không còn quan trọng nữa rồi.

Tỷ muội chúng ta, kể từ lúc đó đã xa cách lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ.

Nàng không còn thắc mắc gì nữa, sau liền tiến lại đây, ôm nhẹ lấy ta: “Bát tỷ tỷ, xin đừng nói cho biểu ca về chuyện của muội.”

Ta nhất thời trở tay không kịp, ta đã sớm đem chuyện nàng ở trong cung nói cho Quân Ngạn rồi.

“Vì sao?”

Vừa rồi Quân Ngạn ở đây, nàng lại trốn ở mặt sau lang trụ mà vụng trộm nhìn.

Nàng cười giễu mình: “Không thể yêu nhau, gặp nhau không bằng không gặp. Cũng đỡ phải, nóng ruột nóng gan. Muội và hắn đã không có khả năng, đợi hắn trở về, muội hi vọng Bát tỷ tỷ có thể cùng hắn đi.”

“Nếu hắn không thể trở về . . .” Nàng lẩm nhẩm nói: “Như thế, muội không thể thay Phượng phủ báo thù, lại còn hại biểu ca. . . . . .”

Ta vội lắc đầu : “Sẽ không, sẽ không, hắn nhất định sẽ trở về.”

Nàng ngẩn ra, nằm ở trong lòng ta, mở to mắt đào mà khóc rống lên, như trẻ mới sinh.

Nàng như trở lại trước kia, một Khinh Ca nhát gan. Thân thể nhỏ gầy của nàng run rẩy, làm lòng ta đau đớn, ôm chặt lấy nàng, lệ cũng sớm như suối trào.

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau lại truyền đến tiếng nói của thái giám: “Nương nương, sao người vẫn còn chưa qua Dục Tuyền Điện, Hoàng Thượng tức giận rồi!”

Khinh Ca cuống quít lau đi nước mắt trên mặt, vẫn không quay đầu, giọng nói cũng đầy vẻ khẩn trương: “Đồ bản cung đã lệnh cho cung nữ đưa qua, cung nữ vẫn chưa tới sao?”

Thái giám vừa nghe, vội hỏi: “Không có, cho nên nô tài thấy tình hình không tốt, nương nương nghĩ xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Bản cung đi xem.” Nàng nói xong, xoay người, vẫn còn không quên giữ chặt tay của ta.

Ta có chút mờ mịt, đuổi kịp cước bộ của nàng.

Đi tới một đoạn, ta lờ mờ hiểu một ít, là phải đi Dục Tuyền Điện. Thái giám bám sát theo phía sau chúng ta, bỗng nhiên hắn quát to một tiếng nói: “A, nương nương, người coi!”

Theo phương hướng hắn chỉ mà quay đầu nhìn lại, một cung nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, cạnh chân nàng, còn có một cái bình nhỏ ngã lăn. Bên trong, một chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, lại tràn ngập mùi vị tanh tanh.

Mùi đó là…..

Đó là cái gì?

Nhíu mày nhìn lại….

Cung nữ có thể là nghe thấy tiếng bước chân, nên quay đầu lại, đôi mắt khóc sưng liền căng lớn. Vội vàng quỳ thẳng người, hướng Khinh Ca dập đầu, nói:

“Nương nương, nương nương nô tỳ không phải cố ý, nương nương! Ly phi nương nương, xin người bỏ qua cho nô tỳ! Nương nương, nô tỳ van cầu người!”



“Trời..” Thái giám sợ hãi lên tiếng, bước lên tát mạnh một phát: “Ngươi đáng chết, dám đem nó làm đổ!”

Cung nữ sợ hãi, ra sức dập đầu cầu xin.

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, xoay mặt nhìn Khinh Ca đang đứng bên cạnh. Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày, hướng thái giám nhìn thoáng qua, khua tay nói: “Kéo nàng đi.”

Lời của nàng vừa mới thốt ra, cung nữ kia gần như là thét chói tai: “Nương nương, nương nương người tha chết cho nô tỳ đi! Ly phi nương nương, người bỏ qua cho nô tỳ đi! Nương nương….”

Nàng còn đang kêu gào, thái giám đã bước lên trước dùng lực kéo nàng đi.

Ta nhịn không được, hỏi nàng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nàng không nhìn ta, chỉ vội tăng nhanh cước bộ, vừa nói: “Dục Tuyền Điện có chút chuyện.”

Dục Tuyền Điện?

Chẳng lẽ Bất Nhân xảy ra chuyện.

Cảm thấy cả kinh, không tự giác nâng bước chân nhanh hơn đuổi theo nàng. Cung nữ phía sau vẫn còn sợ hãi mà than khóc, câu nói ‘xin tha chết’ làm ta có chút khó hiểu, chẳng qua chỉ là làm đổ một cái bình đựng gì gì đó thôi, cung nữ việc gì phải có vẻ mặt đó chứ?

Trong cái bình kia, rốt cuộc là chứa huyền cơ gì.

Gần tới Dục Tuyền Điện, xa xa bên kia cửa liền có người nhìn thấy chúng ta, hắn xoay người chạy vào, bẩm: “Hoàng Thượng, Ly phi nương nương đã đến!”

Vừa vào trong, liền gặp Đỗ Diệc Kình bước nhanh tới, dáng vẻ vừa tức giận vừa vội vàng. Ta hết sức kinh ngạc, hắn giống như là không có thấy ta, chỉ nói với Khinh Ca: “Đồ đâu?”

Khinh Ca do dự một chút, cuối cùng quay đầu liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, nhỏ giọng nói: “Làm đổ rồi.”

“Cái gì?” Ánh mắt Đỗ Diệc Kình như muốn giết người, nhìn về phía cung nữ kia. Chỉ trong thời gian chớp mắt, liền nghe hắn tức giận nói: “Kéo vào!”

“Vâng!” Có thị vệ bước qua, dùng lực giữ chặt cung nữ, kéo nàng vào trong.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha mạng cho nô tỳ đi! Nô tỳ không muốn chết, Hoàng Thượng!” Cung nữ giãy giụa, thế nhưng hơi sức không bằng bọn hắn, bị ép kéo vào bên trong.

Ta bất giác tiến về trước một bước, liền bị Khinh Ca nắm chặt, kéo cổ tay lại. Ta mới chợt phục hồi tinh thần lại, phòng kia, là phòng Bất Nhân!

“Hắn làm sao vậy?” Nhìn nàng, ta run giọng hỏi.

Trong đầu, chợt nghĩ tới chuyện nàng từng nói với ta, nàng nói Đỗ Diệc Kình nếu đồng ý ta và hắn gần gũi, thì sẽ nói cho ta biết chuyện của hắn.

Chuyện của hắn, rốt cuộc là chuyện gì?

“Hiên ca ca…..”

Ngoái đầu nhìn lại, mới phát hiện Diệc Hinh ở một bên che miệng không ngừng khóc.

Nàng vọt tới, run rẩy, kéo Đỗ Diệc Kình, hỏi: “Hoàng huynh, Hiên ca ca hắn…..hắn sẽ chết ư?”

Không ngờ, Đỗ Diệc Kình mà lại trở tay cho nàng một bạt tai, dữ tợn nói: “Không cho nói chữ này, hắn sẽ không….” Đột nhiên mím môi, hắn như nhớ tới chính mình nói không được phép nói chữ kia.

Dược Hinh sợ ngây người, sau một lúc lâu, mới đưa tay xoa một bên má đang ửng đỏ, bỏng rát, cả người lắc lư, xụi lơ xuống.

Ta thật hồ đồ rồi, gì mà có chết hay không?

Ta thấy Bất Nhân ngày hôm qua còn rất tốt mà.

“A…..”

Lúc này, từ trong phòng truyền ra một tiếng rên cực kỳ thống khổ. Ta chỉ cảm thấy giật mình, cả người Đỗ Diệc Kình đều trở nên hết sức căng thẳng. Khinh Ca cắn môi, thuỷ chung không nói một câu.

Hiện tại bây giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Người trong phòng bỗng nhiên kêu: “Hoàng huynh! Hoàng huynh ngươi không thể đối với ta như vậy! Hoàng huynh…..”

Đó là giọng nói của Bất Nhân, tuyệt đối là hắn!

Thế nhưng Đỗ Diệc Kình chỉ xoay mặt, giống như là cố gắng không nghe thấy lời nói từ bên trong truyền ra.

Cung nữ vừa rồi bị kéo vào cũng khóc càng lớn tiếng, đó là thanh âm sợ hãi cực kỳ.

Ta không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc Đỗ Diệc Kình đã làm gì với chính đệ đệ của mình. Nhưng mà, trước giờ trong miệng Bất Nhân thì không khó để cảm giác ra, tình cảm huynh đệ bọn hắn vô cùng thắm thiết. Ngay cả vừa rồi, Đỗ Diệc Kình tát Diệc Hinh một bạt tai cũng có thể nhìn ra được hắn rất thương yêu đệ đệ.

Trên người Bất Nhân rốt cuộc là giấu huyền cơ gì.

“Hoàng huynh….”

Hắn khàn cả giọng, hô

Sau đó, nghe thấy một người khiếp sợ nói: “Vương gia!”

Cuối cùng, Đỗ Diệc Kình kìm nén không được, xông lên phía trước như bay, một phen đẩy cửa phòng ra.

“Hoàng Thượng!” Khinh Ca cũng buông lỏng tay ta ra mà đuổi theo, ta chỉ cảm thấy tim đập đặc biệt nhanh, nắm chặt hai tay, cũng đi theo vào cửa.

Mọi thứ bên trong phòng làm ta sợ ngây người.

Cung nữ xụi lơ trên mặt đất, run rẩy không ngừng.

Ta thấy Bất Nhân bị cột chặt ở trên giường, bên cạnh giường còn có một ngư y, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trên giường. Trên tay hắn còn nắm lấy một thanh đoản kiếm, mặt trên, từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống đất. Cổ tay Bất Nhân bị mở ra một đường thật dài, còn là từ chân cổ tay kéo dài lên trên, ước chừng dài khoản năm sáu tấc. Nhìn ra, đó là do hắn đang cố vùng vẫy nên gây ra. Miệng vết thương, máu tươi tuôn như suối chảy, làm đệm chăn ướt một vùng lớn. Hai vị ngự y kia vốn là áp trụ hắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Ta chợt nhớ tới, lúc gặp hắn, ta đã từng chú ý qua cổ tay hắn có vài dấu tích. Chẳng lẽ chính là như vậy sao? Hết sức kinh hãi, bọn họ rốt cuộc là đã làm gì với hắn?

Hơn nữa, sắc mặt của hắn lại còn trắng xanh, rõ ràng là rất suy yếu, nhưng vẫn cứ cố gắng vùng vẫy. Ánh mắt của hắn hướng về phía Đỗ Diệc Kình, suy sụp cười, nói: “Hoàng huynh, bảo bọn hắn buông ra.”

Đỗ Diệc Kình hơi hơi quay mặt đi, nhìn về phía cung nữ té trên mặt đất, đột nhiên lạnh giọng nói: “Kéo qua đi!”

“Hoàng…….Thượng….Hoàng Thượng…..” Cung nữ run rẩy mở miệng phun ra mấy chữ. Bất Nhân trở nên kích động hơn: “Hoàng huynh, ngươi không thể làm như vậy với ta! Hoàng huynh!”

Cổ tay cung nữ nhanh chóng bị khứa ra một lổ hỏng chuẩn xác, một thị vệ đem tay nàng kéo qua, mở miệng vết khứa dán sát vào cổ tay Bất Nhân. Ngự y cũng mở miệng vết thương ở cổ tay Bất Nhân ra. Thị vệ dùng bàn tay úp trên đầu cung nữ, vận khí đem máu trên người nàng chảy vào trong cơ thể Bất Nhân. Mà máu của hắn lại từ từ tràn ra ở chỗ khác.

Đây là một nghi thức hoán huyết(1).

(1) Hoán huyết: giống như tẩy gân phạt tủy đem phế huyết trong cơ thể con người bài xuất ra ngoài, tạo thành huyết mới.Nói tóm lại là thay máu.

Không biết vì sao, ta dường như mơ hồ đoán được một chút rồi.

Ta nhớ là đã từng thấy qua ở trên một cuốn sách nào đó, có ghi chép lại như vậy:

Vực sinh giả, yêu. (2)

(2) Ma quỷ sống trong kiếp người, gian ác mê hoặc lòng người.

Cái mà họ gọi là khôi sinh, đó là chỉ cơ thể người nam nhân, lại chảy theo dòng máu chí âm của nữ nhân. Mà máu trên người bọn họ, mỗi tháng cần phải thay một lần, lấy máu trinh nữ thay.

Người đời thường gọi bọn hắn là Vampire.

Ta vốn tưởng rằng, chuyện này chỉ là truyền thuyết, cũng không nghĩ vậy mà thế gian thật sự tồn tại khôi sinh giả.

Mỗi tháng một lần. Cuối cùng có thể giải thích vì sao dọc dường đi với ta, tự dưng lại biến mất đến hai ngày. Tính toán thời gian, hai ngày kia vừa vặn, theo thứ tự là ngày đầu tiên mỗi tháng!

Hắn là đi…………..

Hoảng sợ mà nhìn thiếu niên không có chút huyết sắc nào trên mặt, mà lại lắc đầu. Không, khi đó, trên cổ tay hắn không hề thấy có vết thương mới nào.

Mà ta biết rõ Bất Nhân, cũng không phải là người khát máu như thế.

Thân thể cung nữ rốt cuộc mềm yếu, ngã xuống.

“Diệc Hiên!” Đỗ Diệc Kình bước nhanh tới, thị vệ cùng ngự y vội vàng nghiêng người tránh ra. Hắn đỡ lấy người trên giường, lo lắng hỏi: “Thấy thế nào, có khó chịu hơn không?”

Bất Nhân nhìn hắn, lại chậm rãi cười lên: “Hoàng huynh, ta lại giết một người.”

“Là hoàng huynh giết, không phải tại ngươi.” Đỗ Diệc Kình hướng thị vệ liếc mắt ra hiệu, thị vệ hiểu ý, vội vàng đem thi thể cung nữ trên mặt đất kéo ra ngoài.

“Hoàng huynh, ta mệt.” Hắn nhắm mắt lại.

“Được được, Trẫm liền ra ngoài, Nguyệt Quan để cho Hinh nhi ở lại giúp ngươi.” Hắn vừa đứng lên, lại nghe Bất Nhân nói: “Loan Phi.”

Ta thất kinh, hắn lại nói: “Loan Phi….”

Cuối cùng, Diệc Hinh không có ở lại, mà ta tiếp tục ở lại. Khắp phòng, mọi người lui ra ngoài, ta thì đứng yên một chỗ, không biết nên nói gì.



Không khí im lặng, ngay cả tiếng hô hấp của hắn cũng trở nên ẩn nhẫn. Nghe qua cứ như là hắn đang muốn khóc, nhưng mà lại cứ cố gắng cười vui.

“Ngươi cảm thấy ta rất đáng sợ sao?”

Hắn mở to mắt hỏi ta, nụ cười nơi khoé môi kia càng lúc càng thêm sáng lạng, rất rực rỡ, làm người thương tiếc.

“Nếu không phải vì ở bên ngoài có người nhìn thấu thân phận của ta, nếu không phải sợ bọn hắn bắt ta ép hoàng huynh lựa chọn, ta tuyệt nhiên không trở về.”

Hắn như là đang giải thích: “Đêm qua, ta liền trốn đi, lại bị bắt trở về….”

Trách không được vừa rồi, lúc thị vệ vừa chuẩn bị bắt ta và Quân Ngạn, Đỗ Diệc Kình lại đột nhiên rời khỏi.

Ta chợt nghĩ tới, khi đó chúng ta còn đang ở trong Đại Tuyên. Ta hâm mộ hắn có một huynh trưởng tốt như vậy, khuyên nhủ hắn hãy nên quý trọng. Hắn từng nói, hắn đã….rất quý trọng rồi.

Hiện giờ ta mới có thể lĩnh hội ý tứ trong lời nói của hắn.

“Vực sinh, vực sinh, vực sinh…..” Hắn thì thào nói.

Rồi sau đó, khẽ nghiêng người, cười khổ.

Ta bước lên, nhìn thấy cổ tay hắn bị quấn băng, do dự một lát, cuối cùng ta đưa tay nắm lấy, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Hắn lắc đầu cười yếu ớt, sau đó mở miệng nói: “Hoàng huynh muốn giấu chuyện này nên vẫn luôn muốn ta ở lại trong cung. Vì ở trong cung, người biết cũng không nhiều. Ai dám nói lung tung đều phải chết. Có phải nàng cũng cảm thấy ta là quái vật?”

Ta lắc đầu liên tục, nắm chặt tay hắn. Hắn bị đau, khẽ cau mày. Ta sợ hãi định thả ra, thế nhưng hắn lại nắm chặt tay ta, đáy mắt lóe lên một tia sáng dưới hàng lông mi đen dày.

“Nàng có biết, ta còn…hại chết muội muội duy nhất của mình không.” Lúc hắn thốt ra câu này, tay của hắn run rẩy kịch liệt.

Ta tròn mắt nhìn hắn. Hắn đang…đang nói cái gì? Không phải Diệc Hinh đang sống rất khỏe mạnh sao?

Đoán được suy nghĩ trong lòng ta, hắn chán nản cười: “Nàng ta không phải là Hinh Nhi. Cùng lắm ta thừa nhận, dáng dấp nàng ta rất giống Hinh Nhi. Ta không biết Hoàng huynh tìm được người giống đến như vậy ở đâu ra. Chắc là hắn nghĩ rằng ta sẽ vui vẻ. Muội muội của ta đã chết từ bốn năm trước rồi.”

Giật mình nhìn hắn, khó trách lúc mới gặp gỡ Diệc Hinh, thái độ của hắn lại như thế.

“Trời cao để ta sinh ra là một khôi sinh, rồi lại để ta có được một muội muội song sinh, không biết là nhân từ hay tàn nhẫn với ta đây. Nàng có biết, nếu dùng máu của nàng ấy thì bệnh ta sẽ khỏi hẳn. Từ đó về sau sẽ không phải chịu cảnh đau đớn, một tháng thay máu một lần.”

Nhớ tới hình ảnh thi thể cung nữ lúc nãy, ta như muốn nghẹt thở. Diệc Hinh đã chết như vậy sao?

Nhìn nét mặt thống khổ của hắn, ta không nói một lời.

Nhưng ta lại không hiểu, nếu Diệc Hinh chết rồi, vì sao hắn lại không khỏi hẳn?

Ánh mắt hắn mê man, ta tưởng rằng hắn đang nhớ lại quá khứ. Nhưng bỗng dưng hắn ngước mắt nhìn ta chăm chú, trầm giọng nhấn mạnh từng chữ: “Người từng là Thập tam Hoàng tử và giờ là Hoàng Đế Đại Tuyên, Hinh Nhi yêu hắn.”

Ta cảm thấy nghẹt thở, hắn…hắn có ý gì? Vì sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn ta? Không phải… không phải hắn chỉ biết ta có thân phận Thái Phi Đại Tuyên sao?

Trái tim ta run lên, đúng rồi, có lần hắn nói thấy một nam nhân ngồi ở trên nóc phòng lén nghe ta đàn. Ta đoán người đó chính là Quân Lâm nhưng vẫn không dám thừa nhận. Hôm nay nghe Bất Nhân nói, lại thêm nét mặt của hắn đã khiến ta chợt thông suốt. Người kia không thể nghi ngờ chính là Quân Lâm. Nhưng mà hắn nói, Diệc Hinh yêu Quân Lâm….Quân Lâm ở Biên Quốc mười năm cũng là lúc cách xa ta mười năm, cuối cùng cũng là ta cảm thấy chạm không đến được cái mười năm ấy.

“Mười năm trước, Đại Tuyên thua trận, theo ý của Phụ hoàng ta muốn lấy thành trì ra trao đổi. Nàng cũng biết, Đại Tuyên Hoàng Hậu lúc đó là Phượng Thị đã âm thầm trao đổi với Phụ hoàng. Phụ hoàng liền đồng ý, bắt Đại Tuyên Hoàng tử làm con tin để đổi lại năm thành trì bị chiếm. Hoàng thượng các ngươi vốn không đồng ý, nhưng Phụ hoàng nói nếu như không đồng ý sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.”

Hô hấp ta có chút gấp, Tiên Hoàng vì dân chúng trong năm tòa thành mà đành phải lấy Quân Lâm ra trao đổi.

“Phụ hoàng vốn dĩ cũng không muốn Thập tam Hoàng tử đến Biên Quốc, nhưng Phụ hoàng cảm thấy có con tin là Hoàng tử ở trong tay thì dân chúng Biên Quốc sẽ có nhiều nước uống hơn, cho nên vẫn chưa ra tay. Nhưng dù có như thế thì cuộc sống của một Hoàng tử chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất bên trong vô cùng gian khổ.” Hắn ngừng lại, không kể ra kiếp sống làm con tin cực khổ như thế nào. Thế nhưng bản thân ta lại cảm thấy có chút may mắn, ta không muốn cũng không đành lòng nghe đoạn cuộc sống đó.

“Lúc đó, ta cũng không gặp hắn nhiều. Ngược lại Hinh Nhi thì khá gần gũi với hắn, nhưng ta không biết nàng ấy đã yêu hắn từ lúc nào. Cho đến một ngày nàng ấy chạy lại nói với ta rằng nàng ấy đã yêu một người, chính là con tin ở trong cung. Ai cũng biết bọn họ không thể ở cạnh nhau. Cho dù hắn có từ con tin trở thành Phò mã Biên Quốc hay nàng từ Công chúa trở thành Vương phi Đại Tuyên thì cũng vẫn khiến hoàng thất hổ thẹn. Hinh Nhi rất đau khổ, nàng chỉ dám nói với mình ta. Một khi Phụ hoàng biết, nhất định sẽ không tha. Nàng ấy là muội muội duy nhất của ta, ta thương yêu nàng ấy vô cùng nên không đành lòng nhìn nàng ấy càng ngày càng tiều tụy, liền giúp nàng ấy bỏ trốn cùng hắn.”

Ta sợ hết hồn, bỏ trốn à.

Công chúa và con tin.

Ta rất muốn hỏi rằng, Quân Lâm hắn thật sự đồng ý sao? Hắn yêu nàng ấy sao?

Bất Nhân hít một hơi thật sâu, nhìn ta cười: “Ta thật lòng muốn giúp nàng. Ta nghĩ nàng sẽ hạnh phúc. Nhưng không ngờ lại hại nàng!”

Ánh mắt hắn đang nhìn ta chợt đảo qua, ngơ ngác nhìn nơi xa. Cửa sổ mở tung, tấm rèm lay động nhẹ theo gió. Giọng nói của hắn xa thẳm, chợt như một giấc mộng.

“Hôm đó là vào bốn năm trước, ngày đầu tiên của tháng 5. Huyết chú trên người ta phát tác, ta cố ý lợi dụng thời khắc đó mà trốn đi, Phụ hoàng và Hoàng huynh chắc chắn sẽ rất lo lắng cho ta. Thế thì sẽ không còn ai chú ý đến Hinh nhi và con tin tẩu thoát. Đó là lần đầu tiên ta không dùng thuốc, đau đớn đến tê tâm liệt phế như có người cầm đoản kiếm cắt đi từng miếng thịt trên người ta, nhưng càng đau ý thức ta lại càng rõ ràng. Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.

Ta đau đến mức như muốn ngất đi, nghe loáng thoáng tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, rung chuyển cả hoàng cung. Đến lúc đó ta mới biết đã xảy ra chuyện gì. Dù Hinh Nhi và con tin đã bỏ chạy rất xa nhưng cuối cùng vẫn bị thị vệ đuổi kịp. Ta nghe nói Hinh Nhi vì đỡ thay con tin một mũi tên nên đã chết ngay trên đường trốn chạy!

Ta nghe xong không thể chịu được nữa, điên loạn xông ra ngoài. Hoàng huynh nhìn thấy, vội đem ta trở về phòng. Rồi sau đó ta gặp được Hinh Nhi, nàng nằm yên một chỗ như chỉ đang ngủ thiếp đi. Ngự y bước tới, thành thạo dùng dao cắt cổ tay nàng. Vết thương giống với vết thương của ta như đúc. Ta nhất thời kinh hãi, ra sức lao tới. Nàng chết rồi, đã chết rồi, vì sao…vì sao còn phải đối xử với nàng như thế!”

“Bất Nhân…” Ta nhận thấy giọng hắn trở nên run rẩy. Ta có thể hiểu, lúc đó hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn cười khổ, đột nhiên nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Cũng từ hôm đó ta mới biết thuốc mà trước đây bọn họ cho ta dùng đều là máu trinh nữ! Thì ra ta đã giết nhiều người như vậy rồi! Nay … lại muốn dùng máu của chính muội muội mình! Ah, chỉ là không nghĩ tới, Hinh Nhi đã chạy rất xa, nhưng lúc nàng được mang trở về thì thân thể đã lạnh, máu trên người cũng đã sớm đông lại…Ah ha ha ha.”

Hắn chợt mở miệng cười lớn, đau đớn thê lương như dao cứa.

Trên khuôn mặt hắn, nụ cười như hoa nở nhưng lại nhuốm đầy thống khổ, khiến ta nhìn thấy phải đau lòng.

Ta run rẩy ôm lấy hắn, đây là nụ cười đau thương và thống khổ của hắn. Đây chính là nguyên nhân bỏ trốn mà trước đây hắn không muốn nhắc tới.

Nước mắt lăn dài, ta an ủi hắn: “Chuyện này không thể trách ngươi. Ngươi vốn muốn giúp nàng, chuyện xảy ra chỉ là ngoài ý muốn.” Có ai ngờ mũi tên kia lại bắn trúng nàng?

Nàng ấy thật lòng yêu Quân Lâm, cho nên mới có thể dùng bản thân mình đỡ tên cho hắn.

Quân Lâm…

Trước mắt hiện lên gương mặt quen thuộc, hắn đau lòng không? Có áy náy không?

Lặng im một lúc, hắn mới hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên đẩy ta ra. Hắn chống người dậy, dựa vào vách tường, khẽ lắc đầu.

“Ta nghe nói sau khi bọn họ bị bắt trở lại, hắn từ phủ Chất Tử bị đưa đến ngục thất. Đó là nơi chuyên nhốt tội nhân trong cung. Mặc dù là Chất tử(*con tin với thân phận Hoàng Tử, chương trước Ver sữa lại là con tin để mọi người dễ hiểu hơn, còn đoạn này dùng Chất Tử nghe hợp hơn), nhưng cũng là kẻ làm Công chúa Biên Quốc chết oan, món nợ này Hoàng huynh chắc chắn sẽ đòi lại. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lúc ta biết tin này cũng đã là ba ngày sau rồi. Ta vội vã chạy tới, không vì cái gì khác chỉ vì Hinh Nhi. Nàng toàn tâm toàn ý che chở cho hắn, ta là ca ca của nàng, nhất định phải thay nàng che chở hắn. Hắn rất kiên cường, bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn vẫn không chịu nhận tội. Hắn thấy ta chợt cười phá lên. Ta nói ta tới cứu hắn, hắn vẫn chỉ cười. Hắn nói, Hinh Nhi chết chỉ vì có một ca ca như ta.”

Nhìn dáng vẻ của hắn, ta như thấy lại được chuyện lúc trước. Giọng điệu tuyệt tình như vậy, thật giống với Quân Lâm mà ta biết.

Trước giờ, lời hắn nói đều nghe rất chói tai, luôn đả thương người.

“Lúc ấy, ta không hiểu lời hắn. Ta dìu hắn. Hắn lại cười nhẹ bên tai ta, nói cho ta biết: ‘Nàng đồng ý bỏ trốn cùng ta ngoại trừ việc yêu ta, còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là, nàng có một ca ca là ma quỷ. Đó là khôi sinh trong truyền thuyết, sống bằng máu trinh nữ. Nàng là muội muội song sinh của ngươi, chỉ có máu của nàng mới giúp ngươi khỏi hẳn, ngươi mới có thể sống. Từ xưa đến nay, mạng của Hoàng tử bao giờ cũng quan trọng hơn Công chúa. Phụ hoàng và Hoàng huynh của ngươi đã sớm dự định dùng mạng nàng đổi mạng ngươi. May sao, nàng lén nghe được chuyện này. Nàng vốn không muốn trốn cùng ta. Giờ ngươi đã biết chưa?…”

Ta nhìn hắn, bàn tay để trên đệm đã sớm nắm thành quyền.

Hắn vẫn không khóc, khẽ quay đầu, trong mắt kia lóe lên tia sáng, sáng đến độ có thể phản chiếu rõ ràng người trước mặt. Căn phòng im ắng lại, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Ta còn có lời gì để an ủi hắn nữa đây. Lời nói của Quân Lâm đã sớm ngưng tụ thành lưỡi dao bén nhọn làm hắn thương tích đầy mình.

Bởi vì dùng quá sức vết thương trên cổ tay lại nứt ra, máu tươi thấm đẫm lớp băng quấn ngoài, đỏ thẫm đến chói mắt. Ta muốn đưa tay giúp hắn cầm máu, chần chờ một lát, cuối cùng lại rút tay về.

Ta không hiểu sao trong đầu vẫn không thể nào quên được câu nói của Quân Lâm. Ta giống như thấy được chuyện kia, làm người ta căm hận. Ta không biết ở Biên Quốc, hắn đã trải qua cuộc sống kinh khủng như thế nào, cũng không biết hắn yêu Diệc Hinh thật l

Mấy ngày nay ta đều ở lại Dục Tuyền Điện chăm sóc Bất Nhân. Một mặt, ta vẫn không nhịn được đi hỏi thăm tình hình Đại Tuyên, rồi lại cũng chẳng có được tin tức gì.

Rất nhanh, năm ngày đã trôi qua.

Khinh Ca đột nhiên nói cho ta biết, chiến sự rốt cuộc đã xảy ra. Ta sợ hãi đứng bật dậy. Khao khát muốn được nghe tin tức, giờ phút này lại thấy khiếp đảm, sợ nghe được bất kỳ tin tức nào. Khinh Ca bước lên trước, một tay cầm bình trà, một tay vén váy dài, đem ngón tay nhỏ nhắn chấm vào trong chén nước rồi vẽ ra một giản đồ lên trên bàn. Nàng chỉ vào chấm nước nhỏ ở giữa kia nói: “Nơi này là kinh thành Đại Tuyên, đây là sông Tần Hoài. Tỷ xem, Lăng Nam ở phía Nam sông. Mà Biên Quốc trùng hợp lại ở phía Tây Bắc sông Tần Hoài, cũng chính là phía Bắc kinh thành. Biểu ca của tỉ sẽ vượt sông mà đến. Hoàng thượng sẽ tấn công từ phía Bắc. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ hai mặt thụ địch”.

Ngón tay run bần bật, ngơ ngác nhìn vệt nước đọng trên bàn, ta run rẩy không nói nên lời.

Nàng chần chờ một lát, cười nói: “Tỷ sẽ chờ Biểu ca khải hoàn. Ngôi vị Hoàng đế Đại Tuyên vốn nên là của Biểu ca. Bát tỷ có thể đổi lại thân phận, làm Hoàng hậu của hắn. Từ đó về sau, Biên Quốc và Đại Tuyên cũng sẽ không còn chiến tranh.”

Nàng kéo tay ta, đáy mắt chứa đầy tia cười hạnh phúc nhìn ta. Theo lời nàng nói, nàng sẽ không thể rời bỏ Đỗ Diệc Kình, nàng nguyện ý ở lại bên hắn, làm phi tử của hắn. Lời nói của nàng vô tình chất chứa lòng lo lắng cho dân chúng Biên Quốc mất rồi. Ta im lặng, chẳng qua thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Cho dù Quân Ngạn có thực sự trở thành Hoàng đế Đại Tuyên, thì hòa bình cũng chỉ là nhất thời, sao có thể mãi mãi được? Ta nhớ có lần Bất Nhân từng nói qua, không có quân vương nào chịu gật đầu đem đất đai mà thần dân hắn đang ở đi cho kẻ khác, đây chính là Đế tâm mãi mãi không bao giờ thay đổi, cũng thường là căn nguyên của mọi cuộc chiến tranh.

Khinh Ca lại tiếp tục nói, nhưng ta nghe vào một bên lại ra một bên, đại ý thế nào ta cũng không nhớ rõ.

Huynh đệ bọn họ ở giữa trận đánh này, ta thật sự không biết rốt cuộc là mong người nào thắng. Có lẽ trong tiềm thức của mình, ta vốn không muốn nghĩ ai thành ai bại. Chẳng qua có lẽ là lần này, hắn thất bại rồi. Hai mặt thụ địch, Đỗ Diệc Kình cùng Quân Ngạn, thật là tính toán quá tốt.

Nghĩ như vậy, ta có cảm giác như mình cũng lo lắng, nhưng lại đột nhiên giống như bình tĩnh trở lại.

Thua, hắn sẽ thế nào?

Chết sao?

Aiz, người kiêu ngạo như hắn, sẽ thà chết chứ không chịu khuất nhục.

Ta hiểu rõ, bởi vì cái chết của Diệc Hinh, không có ai có thể cứu Bất nhân, Đỗ Diệc Kình hận Quân Lâm vô cùng. Ta đã từng nghĩ, nếu như Quân Lâm lên ngôi trước lúc trở về Đại Tuyên, với tính cách của Đỗ Diệc Kình, nhất định sẽ không để hắn còn sống mà rời đi. Cho nên lần này, hắn sẽ toàn lực tấn công.

Mà Quân Lâm làm kiếp con tin mười năm, hắn hận Cô của ta đến xương tủy. Một mối hận nữa chính là Biên Quốc khuất nhục hắn mười năm, hắn cũng sẽ toàn lực đáp trả.

Ta nghĩ, nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ khơi mào chiến tranh. Hắn chính là hạng người có oán phải trả.

Trận đánh này đã đánh gần một tháng. Mà ta bỗng nhiên nhớ tới Bất Nhân. Hắn đang ngay lúc này lại biến mất lần nữa.

Đỗ Diệc Kình không còn tâm ứng chiến, mọi việc đều giao lại cho tướng sĩ, hắn phái người gần như đem toàn bộ Biên Quốc đào lên ba tấc. Ta không biết hắn rốt cuộc trốn đi nơi nào, nhiều năm như vậy, mỗi tháng một lần chịu đựng cái chủng loại kia… Đau đến tê tâm liệt phế, hắn rốt cuộc làm sao chịu đựng được? Hôm sau hắn đột nhiên trở về, giống như lúc còn ở Viên Hoa Trấn, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười luôn nở trên môi. Lúc hắn trở lại cũng là lúc bên kia truyền tin tức đến. Chiến tranh đã ngừng, Quân gia huynh đệ tự chia đất mà trị. Đỗ Diệc Kình giận giữ suốt cả một ngày, tẩm cung của hắn không ai dám vào. Ta hờ hững, kết quả như thế, ta dù sao cũng không nghĩ tới. Ta tột cùng là nên vui hay nên buồn? Ta không biết với cục diện như vậy, chờ đợi ta sẽ là cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook