Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 169: Hắn hôn ta(1)
Phôi Phi Vãn Vãn
24/07/2014
Trận chiến kia, các vị Vương gia đều ở tại đất phong của mình mà xem
hổ đấu. Nhưng trong số Vương gia đó, có người đứng ra giúp đỡ Quân Lâm.
Thật ra, ta cũngnên sớm nghĩ tới Quân Vũ, hắn vốn không phải là người
biết an phận.
Tại sao lại trợ giúp Quân Lâm, nguyên nhân cũng chỉ có hắn mới có thể biết được.
Vì thế, Biên Quốc từ phía Bắc đánh tới, Quân Lâm chắc chắn sẽ thua trận,nhưng Đỗ Diệc Kình không thể ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (LN: Trình Giảo Kim là một công thần khai quốc đời nhà Đường,nghĩa là kẻ cản trở). Hắn nghĩ được một kế trước sau có địch này thì ắc hẳn Quân Lâm cũng sớm ngờ tới cho nên đã chuẩn bị từ sớm rồi.
Hơn nữa, Bất Nhân đột nhiên mất tích, trong lòng Đỗ Diệc Kình đã sớm đại loạn. Hoá ra ta không biết rằng, một đế vương như hắn khi đứng giữa giang sơn và người thân, hắn lại có thể chọn người thân.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng ta luôn cảm thấy có một nỗi buồn nói không nên lời. Cùng là huynh đệ tình như thủ túc, vì sao bọn họ lại có thể thân thiết như vậy, mà Quân Lâm và Quân Ngạn chỉ vì ân oán đời trước khiến hai người thù hận lẫn nhau, khó có thể hóa giải được. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt đây.
Đứng lên, lúc quay đầu, ta thấy Khinh Ca đang chạy tới.
“Bát tỷ tỷ!” Nàng gọi ta, vẻ mặt hốt hoảng.
Ta cảm thấy hình như có chuyện không hay xảy ra, vội kéo nàng vào, hỏi: “Thế nào? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
Nàng nắm chặt tay ta, nhỏ giọng nói: “Muội mới thấy một phong thư từ Đại Tuyên truyền tới, phong thư đó nhất định là của Biểu ca. Muội đứng ở bên ngoài Ngự thư phòng đợi một lúc, nghe thấy Hoàng thượng ở bên trong tức giận vô cùng. Sợ là Hoàng thượng với Biểu ca có sự tranh chấp rồi”.
Lòng ta trùng xuống, chuyện của bọn họ ta cũng mơ hồ đoán được mấy phần. Biên Quốc muốn chia đất cai trị, nhưng Quân Ngạn và Quân Lâm lại chia nhau ra trị, hắn sẽ vui lòng nhường sao?
Lần này không ai thắng, hai bên đều tổn thương nguyên khí, muốn đánh tiếp e rằng không phải là chuyện dễ dàng.
Cảm giác có đồ vật gì đó nhét vào tay, ta cúi xuống nhìn, là một tấm lệnh bài. Nàng nhìn ta: “Tỷ cầm cái này mà trốn ra ngoài cung đi, Biểu ca và Hoàng thượng đã bất đồng ý kiến, chắc chắn Hoàng thượng sẽ bắt tỷ đến nói chuyện. Muội không thể trơ mắt nhìn hắn hại tỷ.”
Ta đã sớm nghĩ đến điều này, chỉ là Đỗ Diệc Kình đã biết ta với Khinh Ca vốn là tỷ muội. Nếu giờ ta vô duyên vô cớ biến mất, hắn chắc chắn sẽ trút toàn bộ lửa giận lên người nàng. Khinh Ca vất vả tìm cách giúp ta, nếu như vì ích kỷ của bản thân mà phải hi sinh hạnh phúc của Khinh Ca, ta chấp nhận được sao? Lệnh bài ở trong tay, ta cũng không vội trả lại cho nàng. Ta hiểu rõ, nếu bây giờ ta có trả lại, nàng cũng nhất định không cầm.
Nàng ôm lấy ta rồi xoay người đi ra ngoài, nói: “Giờ muội đi tìm Hoàng thượng, trì hoãn một ít thời gian. Bát tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bình an rời đi.” Nàng không quay đầu lại mà từ từ rời đi. Cho đến khi thân ảnh nhỏ nhắn kia biến mất trong tầm mắt, ta mới từ từ lùi lại nửa bước, bình tĩnh ngồi xuống.
Ta thất thần nhìn lệnh bài trong tay, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu. Ta đứng dậy, gọi Vân Nô, đưa lệnh bài cho nàng, nói: “Đem cái này đến Liên Y Cung, là Ly nương nương vô ý làm rơi lúc nói chuyện với ta. Nàng bây giờ đang ở cùng Hoàng thượng, ngươi không cần đi tìm nàng, cứ đưa thẳng tới Liên Y Cung là được.”
Vân Nô nhìn ta khó hiểu, cuối cùng không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi cầm lệnh bài đi.
Nàng một mực đưa lệnh bài cho ta, ta đành phải dùng cách ấy để trả cho nàng. Nếu ta thật sự biến mất, mà lệnh bài vẫn ở trong cung thì Đỗ Diệc Kình không thể làm gì được nàng.
Nhưng ta thật sự có thể thoát được sao?
Dù vậy ta cũng không cam lòng ngồi chờ chết.
Nếu ta bị nhốt ở đây, cả Khinh Ca và Biểu ca đều sẽ phải bận tâm đến ta. Ta biết, ta đã liên lụy đến rất nhiều người.
Nếu giờ ta tự vẫn, Khinh Ca sẽ giống như Bất Nhân, phải chịu đau khổ cả đời.
Xem ra, tình cảnh của ta vô cùng khó khăn.
Ta một thân một mình, giả sử có thể trốn ra khỏi hoàng cung thì cũng không thể chạy đến được biên giới Biên Quốc. Sa mạc ngoài kia mênh mông như vậy, rất dễ làm người ta lạc đường. Nước không có, cái gì cũng đều không có.
Bước lặng lẽ đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, ta nhìn thấy một nam tử quần áo gọn gàng, tựa vào lan can đối diện cửa sổ, cười rực rỡ với ta. Trên tay cầm một cây quạt viền vàng, nhàn nhã phe phẩy, hắn vĩnh viễn có thể cười như vậy, không buồn không lo. Nếu như không biết câu chuyện cuộc đời hắn, có lẽ ai cũng sẽ phải ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ hắn.
Thật ra thì, hắn là một tên lừa gạt.
Tên lừa gạt…
Ta nói thầm trong lòng, lặp lại từ ấy một lần nữa, rồi một lần nữa. Cảm giác chua xót nghẹn ngào.
Nếu như ngay từ đầu, ta không muốn đi Lăng Nam. Nếu như thân phận hắn không bị bại lộ, ta vẫn sẽ cùng hắn mặt dày xin đi nhờ xe, cùng hắn đi khắp nơi hành thiện tích đức. Hôm nay, khát khao một cuộc sống yên bình, đối với ta mà nói, đã quá xa vời. Hắn chợt thu quạt, nhấc chân, nhảy qua cửa sổ, híp mắt nói: “Đây là quạt mới của ta, quả là rất đẹp, ta nói với hoàng huynh ‘đồ không đắt ta đây không thèm dùng!’ Cái quạt này, nhìn một cái ta liền thích ngay!”.
Hắn giống như đã quên mất những lời từng nói với ta. Hắn cười, ngay cả đôi mắt cũng tỏa ra tia ấm áp. Nhưng ta biết hắn không quên, hắn chỉ muốn dùng nụ cười để che giấu đi tất cả, mặc kệ có đau thương đến thế nào đi chăng nữa.
Ta mỉm cười gật đầu, nói: “Rất đẹp.”
Hắn càng thêm đắc ý, kéo tay ta nói: “Cây quạt đẹp như vậy mà chỉ có hai người chúng ta thưởng thức thật không thú vị chút nào. Hay là chúng ta xuất cung đi dạo một vòng. Ừ, tốt nhất phải cho nha đầu Hồng Tụ sáng mắt ra mới được….”
Hắn vừa thao thao bất tuyệt vừa kéo ta ra ngoài. Gật đầu nhìn gò má xương xương của hắn, bỗng nhiên ta thấy mờ mờ, chớp chớp mắt, thì ra là bị nước mắt làm nhòe đi. Hắn nào phải muốn cùng ta ra ngoài vui chơi, hắn rõ ràng là muốn giúp ta trốn ra khỏi cung.
Tại sao lại trợ giúp Quân Lâm, nguyên nhân cũng chỉ có hắn mới có thể biết được.
Vì thế, Biên Quốc từ phía Bắc đánh tới, Quân Lâm chắc chắn sẽ thua trận,nhưng Đỗ Diệc Kình không thể ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (LN: Trình Giảo Kim là một công thần khai quốc đời nhà Đường,nghĩa là kẻ cản trở). Hắn nghĩ được một kế trước sau có địch này thì ắc hẳn Quân Lâm cũng sớm ngờ tới cho nên đã chuẩn bị từ sớm rồi.
Hơn nữa, Bất Nhân đột nhiên mất tích, trong lòng Đỗ Diệc Kình đã sớm đại loạn. Hoá ra ta không biết rằng, một đế vương như hắn khi đứng giữa giang sơn và người thân, hắn lại có thể chọn người thân.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng ta luôn cảm thấy có một nỗi buồn nói không nên lời. Cùng là huynh đệ tình như thủ túc, vì sao bọn họ lại có thể thân thiết như vậy, mà Quân Lâm và Quân Ngạn chỉ vì ân oán đời trước khiến hai người thù hận lẫn nhau, khó có thể hóa giải được. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt đây.
Đứng lên, lúc quay đầu, ta thấy Khinh Ca đang chạy tới.
“Bát tỷ tỷ!” Nàng gọi ta, vẻ mặt hốt hoảng.
Ta cảm thấy hình như có chuyện không hay xảy ra, vội kéo nàng vào, hỏi: “Thế nào? Sao lại hốt hoảng như vậy?”
Nàng nắm chặt tay ta, nhỏ giọng nói: “Muội mới thấy một phong thư từ Đại Tuyên truyền tới, phong thư đó nhất định là của Biểu ca. Muội đứng ở bên ngoài Ngự thư phòng đợi một lúc, nghe thấy Hoàng thượng ở bên trong tức giận vô cùng. Sợ là Hoàng thượng với Biểu ca có sự tranh chấp rồi”.
Lòng ta trùng xuống, chuyện của bọn họ ta cũng mơ hồ đoán được mấy phần. Biên Quốc muốn chia đất cai trị, nhưng Quân Ngạn và Quân Lâm lại chia nhau ra trị, hắn sẽ vui lòng nhường sao?
Lần này không ai thắng, hai bên đều tổn thương nguyên khí, muốn đánh tiếp e rằng không phải là chuyện dễ dàng.
Cảm giác có đồ vật gì đó nhét vào tay, ta cúi xuống nhìn, là một tấm lệnh bài. Nàng nhìn ta: “Tỷ cầm cái này mà trốn ra ngoài cung đi, Biểu ca và Hoàng thượng đã bất đồng ý kiến, chắc chắn Hoàng thượng sẽ bắt tỷ đến nói chuyện. Muội không thể trơ mắt nhìn hắn hại tỷ.”
Ta đã sớm nghĩ đến điều này, chỉ là Đỗ Diệc Kình đã biết ta với Khinh Ca vốn là tỷ muội. Nếu giờ ta vô duyên vô cớ biến mất, hắn chắc chắn sẽ trút toàn bộ lửa giận lên người nàng. Khinh Ca vất vả tìm cách giúp ta, nếu như vì ích kỷ của bản thân mà phải hi sinh hạnh phúc của Khinh Ca, ta chấp nhận được sao? Lệnh bài ở trong tay, ta cũng không vội trả lại cho nàng. Ta hiểu rõ, nếu bây giờ ta có trả lại, nàng cũng nhất định không cầm.
Nàng ôm lấy ta rồi xoay người đi ra ngoài, nói: “Giờ muội đi tìm Hoàng thượng, trì hoãn một ít thời gian. Bát tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bình an rời đi.” Nàng không quay đầu lại mà từ từ rời đi. Cho đến khi thân ảnh nhỏ nhắn kia biến mất trong tầm mắt, ta mới từ từ lùi lại nửa bước, bình tĩnh ngồi xuống.
Ta thất thần nhìn lệnh bài trong tay, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu. Ta đứng dậy, gọi Vân Nô, đưa lệnh bài cho nàng, nói: “Đem cái này đến Liên Y Cung, là Ly nương nương vô ý làm rơi lúc nói chuyện với ta. Nàng bây giờ đang ở cùng Hoàng thượng, ngươi không cần đi tìm nàng, cứ đưa thẳng tới Liên Y Cung là được.”
Vân Nô nhìn ta khó hiểu, cuối cùng không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi cầm lệnh bài đi.
Nàng một mực đưa lệnh bài cho ta, ta đành phải dùng cách ấy để trả cho nàng. Nếu ta thật sự biến mất, mà lệnh bài vẫn ở trong cung thì Đỗ Diệc Kình không thể làm gì được nàng.
Nhưng ta thật sự có thể thoát được sao?
Dù vậy ta cũng không cam lòng ngồi chờ chết.
Nếu ta bị nhốt ở đây, cả Khinh Ca và Biểu ca đều sẽ phải bận tâm đến ta. Ta biết, ta đã liên lụy đến rất nhiều người.
Nếu giờ ta tự vẫn, Khinh Ca sẽ giống như Bất Nhân, phải chịu đau khổ cả đời.
Xem ra, tình cảnh của ta vô cùng khó khăn.
Ta một thân một mình, giả sử có thể trốn ra khỏi hoàng cung thì cũng không thể chạy đến được biên giới Biên Quốc. Sa mạc ngoài kia mênh mông như vậy, rất dễ làm người ta lạc đường. Nước không có, cái gì cũng đều không có.
Bước lặng lẽ đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, ta nhìn thấy một nam tử quần áo gọn gàng, tựa vào lan can đối diện cửa sổ, cười rực rỡ với ta. Trên tay cầm một cây quạt viền vàng, nhàn nhã phe phẩy, hắn vĩnh viễn có thể cười như vậy, không buồn không lo. Nếu như không biết câu chuyện cuộc đời hắn, có lẽ ai cũng sẽ phải ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ hắn.
Thật ra thì, hắn là một tên lừa gạt.
Tên lừa gạt…
Ta nói thầm trong lòng, lặp lại từ ấy một lần nữa, rồi một lần nữa. Cảm giác chua xót nghẹn ngào.
Nếu như ngay từ đầu, ta không muốn đi Lăng Nam. Nếu như thân phận hắn không bị bại lộ, ta vẫn sẽ cùng hắn mặt dày xin đi nhờ xe, cùng hắn đi khắp nơi hành thiện tích đức. Hôm nay, khát khao một cuộc sống yên bình, đối với ta mà nói, đã quá xa vời. Hắn chợt thu quạt, nhấc chân, nhảy qua cửa sổ, híp mắt nói: “Đây là quạt mới của ta, quả là rất đẹp, ta nói với hoàng huynh ‘đồ không đắt ta đây không thèm dùng!’ Cái quạt này, nhìn một cái ta liền thích ngay!”.
Hắn giống như đã quên mất những lời từng nói với ta. Hắn cười, ngay cả đôi mắt cũng tỏa ra tia ấm áp. Nhưng ta biết hắn không quên, hắn chỉ muốn dùng nụ cười để che giấu đi tất cả, mặc kệ có đau thương đến thế nào đi chăng nữa.
Ta mỉm cười gật đầu, nói: “Rất đẹp.”
Hắn càng thêm đắc ý, kéo tay ta nói: “Cây quạt đẹp như vậy mà chỉ có hai người chúng ta thưởng thức thật không thú vị chút nào. Hay là chúng ta xuất cung đi dạo một vòng. Ừ, tốt nhất phải cho nha đầu Hồng Tụ sáng mắt ra mới được….”
Hắn vừa thao thao bất tuyệt vừa kéo ta ra ngoài. Gật đầu nhìn gò má xương xương của hắn, bỗng nhiên ta thấy mờ mờ, chớp chớp mắt, thì ra là bị nước mắt làm nhòe đi. Hắn nào phải muốn cùng ta ra ngoài vui chơi, hắn rõ ràng là muốn giúp ta trốn ra khỏi cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.