Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 154: Thận trọng
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
” Nữ nhân Phượng gia . . . . . .” Hắn cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này.
A, hắn nói, là ta cùng Hoàng hậu cô ta sao? Tay của hắn, chợt run rẩy kịch liệt. Ta mở mắt, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt rất nhợt nhạt, con mắt chăm chú khóa ta lại, lạnh lùng mở miệng:
“Phụ hoàng nói, nếu như ngươi có thể đem di chiếu giao cho ta, liền tôn ngươi lên làm Thái hậu Đại Tuyên! Nếu như ngươi không. . . . . .”
“Liền. . . . . . Liền giết ta.” Khó khăn mở miệng. Thật ra thì, không cần hắn nói, ta sớm đã đoán được. Tiên hoàng hắn, khi còn sống, cưỡng bách chính mình phải tin tưởng ta là Nhã Phi của hắn. Chết rồi, liền muốn đối mặt với thực tế tàn khốc này. Thì ra là quay đầu lại, ta vẫn là một quân cờ của hắn. Đúng vậy, giao ra di chiếu, hắn cho ta thân phận của Thái hậu, từ đó tận hưởng vinh hoa phú quý. Quả nhiên, không có uất ức cho cái thế thân là ta đây!.
“Ta sẽ không, cũng không thể, để cho ngươi làm Thái hậu!” Hắn hung hăng nói.
Ta thản nhiên cười một tiếng: “Vậy thì, động thủ đi.” Còn chờ cái gì đây?.
“Ngươi!” Môi hắn cũng trắng bệch ra, một hồi lâu, mới lại nói, “Ta. . . . . . Ta sẽ không giết ngươi, không giết. . . . . .”
Không giết ta? Còn muốn trả thù ta sao?
Hắn ngượng ngùng buông tay đang nắm chặt tay của ta ra, im lặng đứng dậy, ở trước mặt ta đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc phẩy tay áo bỏ đi. Bóng dáng của hắn, ở trong mắt của ta càng ngày càng nhỏ. Từ từ, tự giễu cười lên. Hắn luôn thận trọng, hôm nay, hắn đến nhất định là có ý đồ. Người nào, có thể phản hắn? Tiết Tùng Ninh? Không. Ta lắc đầu. Hắn trung thành với Hoàng thượng, trên tay Quân Lâm, mới là di chiếu thật sự, Hoàng vị của hắn là tới quang minh chính đại.
Thử muốn đứng lên, nhưng trên đùi, làm thế nào cũng không thể xuất ra lực. Nằm ở trên đất, thở hổn hển, chợt nhìn thấy một đôi giày màu đen xuất hiện trước tầm mắt, tiếp, một cái tay đưa tới đỡ ta. Ta lấy làm kinh hãi, ngước mắt, đột nhiên chấn kinh. Dương Trọng Vân!
“Nương nương.” Hắn kêu ta, giọng nói thường thường. Đây là lần đầu tiên, hắn nói chuyện cùng với ta. Hắn nâng ta dậy, mở miệng nói: “Hoàng thượng đã đại xá thiên hạ, Phượng lê Mạch đã không còn là đào phạm.”
Trái tim hung hăng chấn động, ta ngước mắt không thể tin nhìn hắn. Hắn nói gì?
A, hắn nói, là ta cùng Hoàng hậu cô ta sao? Tay của hắn, chợt run rẩy kịch liệt. Ta mở mắt, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt rất nhợt nhạt, con mắt chăm chú khóa ta lại, lạnh lùng mở miệng:
“Phụ hoàng nói, nếu như ngươi có thể đem di chiếu giao cho ta, liền tôn ngươi lên làm Thái hậu Đại Tuyên! Nếu như ngươi không. . . . . .”
“Liền. . . . . . Liền giết ta.” Khó khăn mở miệng. Thật ra thì, không cần hắn nói, ta sớm đã đoán được. Tiên hoàng hắn, khi còn sống, cưỡng bách chính mình phải tin tưởng ta là Nhã Phi của hắn. Chết rồi, liền muốn đối mặt với thực tế tàn khốc này. Thì ra là quay đầu lại, ta vẫn là một quân cờ của hắn. Đúng vậy, giao ra di chiếu, hắn cho ta thân phận của Thái hậu, từ đó tận hưởng vinh hoa phú quý. Quả nhiên, không có uất ức cho cái thế thân là ta đây!.
“Ta sẽ không, cũng không thể, để cho ngươi làm Thái hậu!” Hắn hung hăng nói.
Ta thản nhiên cười một tiếng: “Vậy thì, động thủ đi.” Còn chờ cái gì đây?.
“Ngươi!” Môi hắn cũng trắng bệch ra, một hồi lâu, mới lại nói, “Ta. . . . . . Ta sẽ không giết ngươi, không giết. . . . . .”
Không giết ta? Còn muốn trả thù ta sao?
Hắn ngượng ngùng buông tay đang nắm chặt tay của ta ra, im lặng đứng dậy, ở trước mặt ta đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc phẩy tay áo bỏ đi. Bóng dáng của hắn, ở trong mắt của ta càng ngày càng nhỏ. Từ từ, tự giễu cười lên. Hắn luôn thận trọng, hôm nay, hắn đến nhất định là có ý đồ. Người nào, có thể phản hắn? Tiết Tùng Ninh? Không. Ta lắc đầu. Hắn trung thành với Hoàng thượng, trên tay Quân Lâm, mới là di chiếu thật sự, Hoàng vị của hắn là tới quang minh chính đại.
Thử muốn đứng lên, nhưng trên đùi, làm thế nào cũng không thể xuất ra lực. Nằm ở trên đất, thở hổn hển, chợt nhìn thấy một đôi giày màu đen xuất hiện trước tầm mắt, tiếp, một cái tay đưa tới đỡ ta. Ta lấy làm kinh hãi, ngước mắt, đột nhiên chấn kinh. Dương Trọng Vân!
“Nương nương.” Hắn kêu ta, giọng nói thường thường. Đây là lần đầu tiên, hắn nói chuyện cùng với ta. Hắn nâng ta dậy, mở miệng nói: “Hoàng thượng đã đại xá thiên hạ, Phượng lê Mạch đã không còn là đào phạm.”
Trái tim hung hăng chấn động, ta ngước mắt không thể tin nhìn hắn. Hắn nói gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.