Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 153: Xưng đế (3)
Phôi Phi Vãn Vãn
18/04/2014
Nàng hoảng sợ trừng lớn cặp mắt, thái giám tuyên đọc di chiếu chính là tâm phúc của nàng! Rốt cuộc bị mua chuộc lúc nào chứ? Khó trách khi hắn nhìn thấy nội dung di chiếu, một chút cũng không kinh ngạc, lại còn đọc hết một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh, rành mạch rõ ràng! Như vậy, di chiếu lúc đầu nàng cầm lên chính là di chiếu giả mà nàng làm.
Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, lại thấy hắn chậm rãi cười nói: ” Trong tay Trẫm, là di chiếu chân chính, ngài nhất định không nghĩ tới. . . . . .” Tiếng nói từ từ chìm xuống.
Hoàng hậu rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của hắn thoáng qua một tầng sương mù mỏng, nụ cười trên mặt bị từng chút từng chút rút đi. Cầm quyền, nàng lúc nào mà không nghĩ tới, nếu không cũng sẽ không viết xuống huyết thư này.
Nhìn trên mặt nàng lộ ra vẻ thất bại, thế nhưng hắn lại không có bao nhiêu vui sướng, ngược lại có chút khó chịu. Chợt xoay người đi, nhớ tới lúc Tiên hoàng tìm hắn nói chuyện. Lần đó,lời của Tiên hoàng, từng chữ từng câu hắn cũng nhớ. Càng nhớ, càng cảm thấy khó khăn. . . . . .
Hoàng hậu cúi đầu cười lên, mùi vị châm chọc dần dần tăng. Thì ra là, hoàng thượng mới là người gian xảo thực sự! Hắn căn bản, không tin Loan Phi! Hắn sủng ái nàng, chỉ là vì muốn phân tán sự chú ý của mình sao? Nàng chuẩn bị nhiều như vậy, cũng không thể lấy được một phần tin tưởng của hắn. Di chiếu, di chiếu. . . . . . Rốt cuộc là dấu ở nơi nào? Nó căn bản, đang ở trong tay Quân Lâm! Hay là, Loan Phi cũng chỉ là một quân cờ để hắn nguỵ trang? Cả người run rẩy, cuối cùng Hoàng hậu không đứng vững được, xụi lơ, ngã xuống mặt đất.
Quân Lâm nhìn biểu tình thất bại của người ngồi trên đất, tay hơi buộc chặt, hít một hơi thật sâu mở miệng: “Bị người cướp đi nhiều thứ như vậy, cuối cùng hôm nay Trẫm cũng lấy lại được tất cả, giờ là lúc nên trả lại! Hôm nay phụ hoàng ra đi, vợ chồng hai người tình thâm. Lần này Trẫm tới, là cung tiễn mẫu hậu .” Tâm chợt chìm xuống, hắn muốn nàng tự vận. Nghĩ lại, liền cười rộ lên. Không phải chính nàng cũng đối với Loan Phi như vậy sao?
“Người tới, trình đồ lên!” Giọng nói Quân Lâm rất lạnh. Thái giám ở bên ngoài vội vàng đi vào, trên tay cầm một cái khay, dùng vải trắng che đi. Quân Lâm xoay người, bỏ lại một câu: “Đưa hoàng hậu nương nương lên đường.” Sau đó, bước nhanh ra ngoài.
“Khoan đã…!” Hoàng hậu đột nhiên kêu to, nhìn bóng lưng người trước mặt, nước mắt không nhịn được tràn mi ra, môi run rẩy, rốt cuộc mở miệng, “Việc đã đến nước này, Bổn cung không lời nào để nói. Cầu xin ngươi, bỏ qua cho Ngạn nhi.”
Quân Lâm đứng chắp tay, cũng không quay đầu. Bỏ qua cho Quân Ngạn. . . . . . Hắn cùng với phụ hoàng trong lần nói chuyện cuối cùng, cũng là nói tới Quân Ngạn, ý tứ phụ hoàng, hắn làm sao không hiểu? Hắn không ngừng muốn mình bỏ qua cho Quân Ngạn, càng thêm, không muốn mình làm khó bất kỳ một người huynh đệ nào.
Hoàng hậu thấy hắn dừng bước, giống như nhìn thấy hi vọng, lại nói: “Năm đó, Bổn cung nhất thời mềm lòng, lúc ban đầu đã định giết chết nhi tử do Nhã phi hạ sinh. Nhớ lại Bổn cung năm đó tha cho ngươi một cái mạng nhỏ, mong ngươi hãy bỏ qua cho con trai của ta đi!”
Quân Lâm nhẹ giọng cười, lạnh lùng nói: “Mẫu hậu đi được rồi.” Rồi sau đó, sải bước đi ra ngoài. Hắn có lẽ sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hắn không muốn cho Hoàng hậu biết, không muốn để cho nàng yên lòng chết đi.
“Không, ngươi đừng đi! Ngươi đứng lại cho Bổn cung! Đứng lại ——” Hoàng hậu tựa như phát điên đứng dậy từ dưới đất, muốn đuổi theo hắn. Lại bị thái giám liều mạng giữ lại, thái giám trong miệng hô”Hoàng hậu nương nương” , giọng nói đã sớm không hề cung kính như lúc ban đầu nữa.
Từng bước từng bước đi xa, cửa cung của Phượng Nghi cung bị chậm rãi đóng lại, thanh âm Hoàng hậu tê tâm liệt phế càng ngày càng xa. Bầu trời xa xăm nhiễn lên những áng máy thật mỏng, trong hoảng hốt, sinh ra sặc sỡ . “Mẫu phi. . . . . .” Hắn nhỏ giọng nhớ tới, một giọt trong suốt lệ từ khóe mắt chảy xuống. Tay, chậm rãi lau ngực. Thù đã báo. Vì sao, hận, vẫn như cũ, không mất đi? Vì sao, nơi này, vẫn không thể cảm thấy vui vẻ? Ít đi cái gì. . . . . . Một ít ti, ấm áp. Một bóng dáng, ngay trước mắt đung đưa. Này cười, này bóng dáng.
“Hoàng thượng.” Thái giám đột nhiên lời nói làm hắn bỗng chấn động, ngay sau đó xoay người lại, thấy thái giám từ trong tay áo lấy ra phần di chiếu do Hoàng hậu làm giả, giao cho hắn, nói, “Cái này phải xử lý như thế nào?”
Lông mày thanh tú nhíu lại, đưa tay ra tiếp nhận, hạ mí mắt nhìn xuống. Chợt, sắc mặt của hắn biến đổi, nắm thật chặt vật cầm trong tay, một giây kế tiếp, cả người như tên rời cung xông thẳng đi ra ngoài. . . . . . Vân Lạc Cung!
Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, lại thấy hắn chậm rãi cười nói: ” Trong tay Trẫm, là di chiếu chân chính, ngài nhất định không nghĩ tới. . . . . .” Tiếng nói từ từ chìm xuống.
Hoàng hậu rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của hắn thoáng qua một tầng sương mù mỏng, nụ cười trên mặt bị từng chút từng chút rút đi. Cầm quyền, nàng lúc nào mà không nghĩ tới, nếu không cũng sẽ không viết xuống huyết thư này.
Nhìn trên mặt nàng lộ ra vẻ thất bại, thế nhưng hắn lại không có bao nhiêu vui sướng, ngược lại có chút khó chịu. Chợt xoay người đi, nhớ tới lúc Tiên hoàng tìm hắn nói chuyện. Lần đó,lời của Tiên hoàng, từng chữ từng câu hắn cũng nhớ. Càng nhớ, càng cảm thấy khó khăn. . . . . .
Hoàng hậu cúi đầu cười lên, mùi vị châm chọc dần dần tăng. Thì ra là, hoàng thượng mới là người gian xảo thực sự! Hắn căn bản, không tin Loan Phi! Hắn sủng ái nàng, chỉ là vì muốn phân tán sự chú ý của mình sao? Nàng chuẩn bị nhiều như vậy, cũng không thể lấy được một phần tin tưởng của hắn. Di chiếu, di chiếu. . . . . . Rốt cuộc là dấu ở nơi nào? Nó căn bản, đang ở trong tay Quân Lâm! Hay là, Loan Phi cũng chỉ là một quân cờ để hắn nguỵ trang? Cả người run rẩy, cuối cùng Hoàng hậu không đứng vững được, xụi lơ, ngã xuống mặt đất.
Quân Lâm nhìn biểu tình thất bại của người ngồi trên đất, tay hơi buộc chặt, hít một hơi thật sâu mở miệng: “Bị người cướp đi nhiều thứ như vậy, cuối cùng hôm nay Trẫm cũng lấy lại được tất cả, giờ là lúc nên trả lại! Hôm nay phụ hoàng ra đi, vợ chồng hai người tình thâm. Lần này Trẫm tới, là cung tiễn mẫu hậu .” Tâm chợt chìm xuống, hắn muốn nàng tự vận. Nghĩ lại, liền cười rộ lên. Không phải chính nàng cũng đối với Loan Phi như vậy sao?
“Người tới, trình đồ lên!” Giọng nói Quân Lâm rất lạnh. Thái giám ở bên ngoài vội vàng đi vào, trên tay cầm một cái khay, dùng vải trắng che đi. Quân Lâm xoay người, bỏ lại một câu: “Đưa hoàng hậu nương nương lên đường.” Sau đó, bước nhanh ra ngoài.
“Khoan đã…!” Hoàng hậu đột nhiên kêu to, nhìn bóng lưng người trước mặt, nước mắt không nhịn được tràn mi ra, môi run rẩy, rốt cuộc mở miệng, “Việc đã đến nước này, Bổn cung không lời nào để nói. Cầu xin ngươi, bỏ qua cho Ngạn nhi.”
Quân Lâm đứng chắp tay, cũng không quay đầu. Bỏ qua cho Quân Ngạn. . . . . . Hắn cùng với phụ hoàng trong lần nói chuyện cuối cùng, cũng là nói tới Quân Ngạn, ý tứ phụ hoàng, hắn làm sao không hiểu? Hắn không ngừng muốn mình bỏ qua cho Quân Ngạn, càng thêm, không muốn mình làm khó bất kỳ một người huynh đệ nào.
Hoàng hậu thấy hắn dừng bước, giống như nhìn thấy hi vọng, lại nói: “Năm đó, Bổn cung nhất thời mềm lòng, lúc ban đầu đã định giết chết nhi tử do Nhã phi hạ sinh. Nhớ lại Bổn cung năm đó tha cho ngươi một cái mạng nhỏ, mong ngươi hãy bỏ qua cho con trai của ta đi!”
Quân Lâm nhẹ giọng cười, lạnh lùng nói: “Mẫu hậu đi được rồi.” Rồi sau đó, sải bước đi ra ngoài. Hắn có lẽ sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hắn không muốn cho Hoàng hậu biết, không muốn để cho nàng yên lòng chết đi.
“Không, ngươi đừng đi! Ngươi đứng lại cho Bổn cung! Đứng lại ——” Hoàng hậu tựa như phát điên đứng dậy từ dưới đất, muốn đuổi theo hắn. Lại bị thái giám liều mạng giữ lại, thái giám trong miệng hô”Hoàng hậu nương nương” , giọng nói đã sớm không hề cung kính như lúc ban đầu nữa.
Từng bước từng bước đi xa, cửa cung của Phượng Nghi cung bị chậm rãi đóng lại, thanh âm Hoàng hậu tê tâm liệt phế càng ngày càng xa. Bầu trời xa xăm nhiễn lên những áng máy thật mỏng, trong hoảng hốt, sinh ra sặc sỡ . “Mẫu phi. . . . . .” Hắn nhỏ giọng nhớ tới, một giọt trong suốt lệ từ khóe mắt chảy xuống. Tay, chậm rãi lau ngực. Thù đã báo. Vì sao, hận, vẫn như cũ, không mất đi? Vì sao, nơi này, vẫn không thể cảm thấy vui vẻ? Ít đi cái gì. . . . . . Một ít ti, ấm áp. Một bóng dáng, ngay trước mắt đung đưa. Này cười, này bóng dáng.
“Hoàng thượng.” Thái giám đột nhiên lời nói làm hắn bỗng chấn động, ngay sau đó xoay người lại, thấy thái giám từ trong tay áo lấy ra phần di chiếu do Hoàng hậu làm giả, giao cho hắn, nói, “Cái này phải xử lý như thế nào?”
Lông mày thanh tú nhíu lại, đưa tay ra tiếp nhận, hạ mí mắt nhìn xuống. Chợt, sắc mặt của hắn biến đổi, nắm thật chặt vật cầm trong tay, một giây kế tiếp, cả người như tên rời cung xông thẳng đi ra ngoài. . . . . . Vân Lạc Cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.