Chương 11:
Xuân Sơn Do Chi
14/11/2024
Hạ Sâm bình tĩnh suy ngẫm rốt cuộc thì hệ thống chỉ là một công cụ hỗ trợ mà thôi.
Trong thời đại thịnh thế, hệ thống có ảnh hưởng cực lớn đối với ký chủ bởi phần lớn những người sở hữu hệ thống loại này đều ở trong tình trạng nghèo khó thiếu thốn tài nguyên hoặc dựa theo kế hoạch của hệ thống để có được sự chỉ đạo và những tiện lợi khác cũng như tài nguyên nhằm đảm bảo nhu cầu sinh tồn của bản thân. Thậm chí, những người có thiên phú xuất chúng có thể trở thành người thành công trong cuộc sống nhờ hệ thống tên gọi tương tự.
Nói cách khác, mục đích cuối cùng của hệ thống là khai thác tài nguyên nhân lực lớn nhất trong thời đại thiếu thốn tài nguyên.
Do đó, hệ thống không cưỡng chế thi hành, nó không yêu cầu ký chủ nhất định phải đi theo con đường nghề nghiệp mà nó sắp xếp. Ký chủ chỉ cần không thể sử dụng tài nguyên do hệ thống cung cấp là được.
Dù hệ thống chưa nói rõ, Hạ Sâm cũng hiểu rằng trong một thời đại nhất định vẫn có người không chịu sự ràng buộc của hệ thống. Ngoài lý tưởng về một xã hội đại đồng, nếu không thì ở bất kỳ thời điểm nào sự chênh lệch giữa bần cùng và sung túc vẫn tồn tại. Người có tài nguyên dư dả tự nhiên sẽ làm theo cách của họ. Họ có thể chọn theo kế hoạch của hệ thống để phát triển thiên phú của bản thân, hoặc học những thứ mà họ cảm thấy hứng thú.
Ngay từ đầu, Hạ Sâm cảm thấy bối rối trước sự chênh lệch lớn này. Nhưng rất nhanh, cậu đã bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo rằng trên thực tế cậu ta sở hữu một loại tài nguyên dồi dào. Ngay cả trong hệ thống tính toán và đo lường rằng con đường nghề nghiệp phù hợp nhất với cậu là làm nông, kế thừa sản nghiệp của cha để trở thành địa chủ thì Hạ Sâm hoàn toàn có thể từ bỏ "bàn tay vàng" này để làm những việc mình muốn.
Nhưng vì không muốn tiêu hao quá nhiều sức lực, Hạ Sâm quyết định thử xem có thể vừa đi hai con đường cùng lúc hay không. Một bên dựa vào quy hoạch của hệ thống để chọn con đường chức nghiệp thực tiễn, đổi lại nhận lấy tài nguyên mà hệ thống cung cấp, một bên lại toan tính một chức nghiệp mới cao sang, có đường ra rõ ràng.
Trong lòng còn mang nặng suy tư, Hạ Sâm giả vờ ngủ để hòng đánh lừa Hạ phu nhân rời đi, chỉ còn lại Xảo Nương ở lại chăm sóc Hạ Sâm. Cũng may, Hạ Sâm có thể điều khiển ý thức tiến vào không gian, bề ngoài trông như đã ngủ say, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận động tĩnh từ thế giới bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau khi Hạ Sâm nằm xuống, đại tỷ của cậu đã xuất giá nghe tin đệ đệ đã tỉnh lại liền vội vã tới thăm và bị Xảo Nương ngăn lại, chỉ đứng bên mép giường nhìn Hạ Sâm một lúc rồi rời đi, dường như đại tỷ đi tìm Hạ phu nhân để bàn chuyện.
Nghe bên ngoài không có thêm động tĩnh nào khác, chỉ có tiếng thở đều đặn của Xảo Nương và tiếng lụa vải nhẹ nhàng cọ xát, Hạ Sâm theo hướng dẫn của hệ thống mà đưa ý thức nhập vào không gian hệ thống.
Lần này, trước mắt Hạ Sâm bừng sáng, không còn là gian phòng trống rỗng với công nghệ cao như lần trước, mà là một cảnh vật như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía trước cậu là một dải đất rộng lớn, xa đến mức không thấy được điểm cuối, bên phải có dòng suối chảy róc rách, phía sau còn thấp thoáng dãy núi liên miên cùng rừng cây rậm rạp.
Hạ Sâm nhìn quanh một vòng trong lòng chấn động vô cùng. Dù là ở kiếp trước hay hiện tại, việc sở hữu một mảnh đất rộng lớn thế này cũng đồng nghĩa với có một khối tài sản khổng lồ.
Không nói đâu xa, ở thôn Thanh Hà, Hạ gia là một trong những phú hộ lớn nhất. Theo như Hạ Sâm biết, Hạ gia có tổng cộng 112 mẫu đất canh tác.
Trong số đó, 38 mẫu là đất thượng đẳng, mỗi mẫu đất được mua với giá sáu lượng bạc trắng, 64 mẫu đất trung đẳng mỗi mẫu bốn lượng, và 10 mẫu đất hạ đẳng với giá chỉ hai lượng bạc trắng.
Trong thời đại thịnh thế, hệ thống có ảnh hưởng cực lớn đối với ký chủ bởi phần lớn những người sở hữu hệ thống loại này đều ở trong tình trạng nghèo khó thiếu thốn tài nguyên hoặc dựa theo kế hoạch của hệ thống để có được sự chỉ đạo và những tiện lợi khác cũng như tài nguyên nhằm đảm bảo nhu cầu sinh tồn của bản thân. Thậm chí, những người có thiên phú xuất chúng có thể trở thành người thành công trong cuộc sống nhờ hệ thống tên gọi tương tự.
Nói cách khác, mục đích cuối cùng của hệ thống là khai thác tài nguyên nhân lực lớn nhất trong thời đại thiếu thốn tài nguyên.
Do đó, hệ thống không cưỡng chế thi hành, nó không yêu cầu ký chủ nhất định phải đi theo con đường nghề nghiệp mà nó sắp xếp. Ký chủ chỉ cần không thể sử dụng tài nguyên do hệ thống cung cấp là được.
Dù hệ thống chưa nói rõ, Hạ Sâm cũng hiểu rằng trong một thời đại nhất định vẫn có người không chịu sự ràng buộc của hệ thống. Ngoài lý tưởng về một xã hội đại đồng, nếu không thì ở bất kỳ thời điểm nào sự chênh lệch giữa bần cùng và sung túc vẫn tồn tại. Người có tài nguyên dư dả tự nhiên sẽ làm theo cách của họ. Họ có thể chọn theo kế hoạch của hệ thống để phát triển thiên phú của bản thân, hoặc học những thứ mà họ cảm thấy hứng thú.
Ngay từ đầu, Hạ Sâm cảm thấy bối rối trước sự chênh lệch lớn này. Nhưng rất nhanh, cậu đã bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo rằng trên thực tế cậu ta sở hữu một loại tài nguyên dồi dào. Ngay cả trong hệ thống tính toán và đo lường rằng con đường nghề nghiệp phù hợp nhất với cậu là làm nông, kế thừa sản nghiệp của cha để trở thành địa chủ thì Hạ Sâm hoàn toàn có thể từ bỏ "bàn tay vàng" này để làm những việc mình muốn.
Nhưng vì không muốn tiêu hao quá nhiều sức lực, Hạ Sâm quyết định thử xem có thể vừa đi hai con đường cùng lúc hay không. Một bên dựa vào quy hoạch của hệ thống để chọn con đường chức nghiệp thực tiễn, đổi lại nhận lấy tài nguyên mà hệ thống cung cấp, một bên lại toan tính một chức nghiệp mới cao sang, có đường ra rõ ràng.
Trong lòng còn mang nặng suy tư, Hạ Sâm giả vờ ngủ để hòng đánh lừa Hạ phu nhân rời đi, chỉ còn lại Xảo Nương ở lại chăm sóc Hạ Sâm. Cũng may, Hạ Sâm có thể điều khiển ý thức tiến vào không gian, bề ngoài trông như đã ngủ say, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận động tĩnh từ thế giới bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau khi Hạ Sâm nằm xuống, đại tỷ của cậu đã xuất giá nghe tin đệ đệ đã tỉnh lại liền vội vã tới thăm và bị Xảo Nương ngăn lại, chỉ đứng bên mép giường nhìn Hạ Sâm một lúc rồi rời đi, dường như đại tỷ đi tìm Hạ phu nhân để bàn chuyện.
Nghe bên ngoài không có thêm động tĩnh nào khác, chỉ có tiếng thở đều đặn của Xảo Nương và tiếng lụa vải nhẹ nhàng cọ xát, Hạ Sâm theo hướng dẫn của hệ thống mà đưa ý thức nhập vào không gian hệ thống.
Lần này, trước mắt Hạ Sâm bừng sáng, không còn là gian phòng trống rỗng với công nghệ cao như lần trước, mà là một cảnh vật như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía trước cậu là một dải đất rộng lớn, xa đến mức không thấy được điểm cuối, bên phải có dòng suối chảy róc rách, phía sau còn thấp thoáng dãy núi liên miên cùng rừng cây rậm rạp.
Hạ Sâm nhìn quanh một vòng trong lòng chấn động vô cùng. Dù là ở kiếp trước hay hiện tại, việc sở hữu một mảnh đất rộng lớn thế này cũng đồng nghĩa với có một khối tài sản khổng lồ.
Không nói đâu xa, ở thôn Thanh Hà, Hạ gia là một trong những phú hộ lớn nhất. Theo như Hạ Sâm biết, Hạ gia có tổng cộng 112 mẫu đất canh tác.
Trong số đó, 38 mẫu là đất thượng đẳng, mỗi mẫu đất được mua với giá sáu lượng bạc trắng, 64 mẫu đất trung đẳng mỗi mẫu bốn lượng, và 10 mẫu đất hạ đẳng với giá chỉ hai lượng bạc trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.