Chương 10:
Xuân Sơn Do Chi
14/11/2024
Hạ Sâm đang giao lưu với hệ thống, còn Lôi bà tử thì luôn dè dặt, len lén dùng mắt nhìn trộm cậu. Bà ta cũng không ngờ rằng tiểu tử ngốc này mệnh lại lớn đến vậy, trong trời tiết lạnh giá rơi vào sông băng mà vẫn không chết.
Cũng chỉ trách Từ lão đạo sĩ xen vào chuyện người khác, nhưng lời oán trách này Lôi lão bà chỉ dám giữ trong lòng. Đừng nhìn vẻ ngoài Từ lão đạo sĩ trông nghèo khổ, Lôi lão bà hiểu rõ ông không phải là hạng đạo sĩ tầm thường trong giang hồ.
Lúc trước, khi nghe thấy trong phòng Hạ lão gia kêu lên rằng tiểu tử ngốc có thể nói chuyện, Lôi lão bà giật mình đến mức nhảy dựng. Bà ta sợ rằng lời đồn của các bà trong thôn về việc tiểu tử ngốc bị sốt mà tỉnh lại là đúng.
Giờ thấy cậu vẫn như xưa, ngoại trừ việc có thể nói vài lời mơ hồ không rõ, đối với bà ta cũng không có gì bài xích, Lôi lão bà mới tạm an lòng. Bà ta quyết định rằng trong những ngày tới phải hành sự càng thận trọng hơn, mưu đồ hậu sự.
Lôi lão bà vừa ra khỏi cửa, Hạ Sâm liền đem miệng đầy điểm tâm nhổ ra, cậu căn bản không nuốt xuống, dù sao về sau Lôi lão bà kia đừng nghĩ tới việc hại cậu.
Đến nổi những người khác trong nhà, Hạ Sâm cảm thấy tạm thời vẫn còn an toàn, Lôi lão bà cũng không dám trực tiếp hạ thủ đối với bọn họ. Hạ gia trừ Hạ phu nhân, những người khác thân thể đều rất tốt. Nếu là đột nhiên xảy ra chuyện, trừ phi người Hạ gia chết hết, nếu không Lôi lão bà tuyệt không trốn thoát.
Hạ Sâm không dám trực tiếp đem mình suy đoán toàn bộ nói cho người nhà. Sau bảy năm mê man, cậu có thể mở miệng nói chuyện thật sự là nhờ cơn sốt cao làm cho tỉnh táo lại. Cậu cảm thấy mình cần phân tích một cách chín chắn những gì đã xảy ra với mình, và sợ rằng nếu những người xung quanh cùng tham gia vào màn kịch này, có thể sẽ bị cho là bản thân cậu đã bị một linh hồn nào đó chiếm hữu.
Dĩ nhiên, Hạ Sâm cũng không định đơn độc hành động. Để giải quyết kẻ đứng sau cậu chắc chắn cần dựa vào sự trợ giúp của trưởng bối trong gia đình. Cậu hiện tại không thể làm gì mà không có sự chỉ đạo của trưởng bối trong nhà. Cậu chỉ cần âm thầm điều manh mối và thu thập bằng chứng trước khi tiết lộ cho người nhà.
Trong lòng Hạ Sâm âm thầm tính toán, trên mặt không lộ vẻ gì, giả bộ như một đứa trẻ vừa tỉnh táo lại. Vì còn đang bệnh, Hạ phu nhân không cho phép cậu xuống đất đi lại, Hạ Sâm chỉ có thể nhỏ giọng luyện tập nói chuyện, làm quen với việc sử dụng dây thanh và đầu lưỡi.
Khi tiểu thiếu gia tỉnh lại, cả gia đình Hạ gia đều rất vui mừng. Trước đây, khi Trương đại phu từ Bảo An Đường đến khám bệnh cho Hạ Sâm, có nói rằng nếu Hạ Sâm tỉnh lại sau khi uống thuốc, thì từ từ hồi phục là có thể. Nhưng nếu không tỉnh lại, thì không còn cách nào. Chỉ là dù có tỉnh lại, sau một thời gian dài bị sốt, có khả năng làm tổn hại đến trí não.
Những lời này khiến cho gia đình Hạ gia không quá lo lắng, vốn dĩ Hạ Sâm đã là một tiểu tử ngốc, còn có thể ngốc hơn bao nhiêu nữa? Không ngờ, sự hồi phục của Hạ Sâm lại khiến Hạ phu nhân vô cùng mừng rỡ, bà đã niệm nhiều câu Vô Lượng Thiên Tôn, còn định lên núi dâng lễ vật cho đạo trưởng, cảm tạ sự trợ giúp của hắn đã cứu mạng Hạ Sâm.
Sau khi tỉnh lại, Hạ Sâm ăn nửa chén cháo do đại tẩu tự nấu, híp mắt và nói muốn ngủ. Hạ phu nhân sợ hãi, không dám để cậu nhắm mắt, cố gắng trò chuyện để giữ cậu tỉnh, đồng thời chờ đợi Hạ Đại Lang mời đại phu đến kiểm tra lại mới yên lòng.
Thực ra, hệ thống nói rất chính xác. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, Hạ Sâm bắt đầu hạ sốt. Hiện tại, ngoài việc cơ thể mệt mỏi sau bệnh thì không còn triệu chứng gì khác. Cậu không thực sự mệt mỏi, chuẩn bị kiểm tra lại bàn tay vàng của mình và nghiên cứu một cách cẩn thận.
Cũng chỉ trách Từ lão đạo sĩ xen vào chuyện người khác, nhưng lời oán trách này Lôi lão bà chỉ dám giữ trong lòng. Đừng nhìn vẻ ngoài Từ lão đạo sĩ trông nghèo khổ, Lôi lão bà hiểu rõ ông không phải là hạng đạo sĩ tầm thường trong giang hồ.
Lúc trước, khi nghe thấy trong phòng Hạ lão gia kêu lên rằng tiểu tử ngốc có thể nói chuyện, Lôi lão bà giật mình đến mức nhảy dựng. Bà ta sợ rằng lời đồn của các bà trong thôn về việc tiểu tử ngốc bị sốt mà tỉnh lại là đúng.
Giờ thấy cậu vẫn như xưa, ngoại trừ việc có thể nói vài lời mơ hồ không rõ, đối với bà ta cũng không có gì bài xích, Lôi lão bà mới tạm an lòng. Bà ta quyết định rằng trong những ngày tới phải hành sự càng thận trọng hơn, mưu đồ hậu sự.
Lôi lão bà vừa ra khỏi cửa, Hạ Sâm liền đem miệng đầy điểm tâm nhổ ra, cậu căn bản không nuốt xuống, dù sao về sau Lôi lão bà kia đừng nghĩ tới việc hại cậu.
Đến nổi những người khác trong nhà, Hạ Sâm cảm thấy tạm thời vẫn còn an toàn, Lôi lão bà cũng không dám trực tiếp hạ thủ đối với bọn họ. Hạ gia trừ Hạ phu nhân, những người khác thân thể đều rất tốt. Nếu là đột nhiên xảy ra chuyện, trừ phi người Hạ gia chết hết, nếu không Lôi lão bà tuyệt không trốn thoát.
Hạ Sâm không dám trực tiếp đem mình suy đoán toàn bộ nói cho người nhà. Sau bảy năm mê man, cậu có thể mở miệng nói chuyện thật sự là nhờ cơn sốt cao làm cho tỉnh táo lại. Cậu cảm thấy mình cần phân tích một cách chín chắn những gì đã xảy ra với mình, và sợ rằng nếu những người xung quanh cùng tham gia vào màn kịch này, có thể sẽ bị cho là bản thân cậu đã bị một linh hồn nào đó chiếm hữu.
Dĩ nhiên, Hạ Sâm cũng không định đơn độc hành động. Để giải quyết kẻ đứng sau cậu chắc chắn cần dựa vào sự trợ giúp của trưởng bối trong gia đình. Cậu hiện tại không thể làm gì mà không có sự chỉ đạo của trưởng bối trong nhà. Cậu chỉ cần âm thầm điều manh mối và thu thập bằng chứng trước khi tiết lộ cho người nhà.
Trong lòng Hạ Sâm âm thầm tính toán, trên mặt không lộ vẻ gì, giả bộ như một đứa trẻ vừa tỉnh táo lại. Vì còn đang bệnh, Hạ phu nhân không cho phép cậu xuống đất đi lại, Hạ Sâm chỉ có thể nhỏ giọng luyện tập nói chuyện, làm quen với việc sử dụng dây thanh và đầu lưỡi.
Khi tiểu thiếu gia tỉnh lại, cả gia đình Hạ gia đều rất vui mừng. Trước đây, khi Trương đại phu từ Bảo An Đường đến khám bệnh cho Hạ Sâm, có nói rằng nếu Hạ Sâm tỉnh lại sau khi uống thuốc, thì từ từ hồi phục là có thể. Nhưng nếu không tỉnh lại, thì không còn cách nào. Chỉ là dù có tỉnh lại, sau một thời gian dài bị sốt, có khả năng làm tổn hại đến trí não.
Những lời này khiến cho gia đình Hạ gia không quá lo lắng, vốn dĩ Hạ Sâm đã là một tiểu tử ngốc, còn có thể ngốc hơn bao nhiêu nữa? Không ngờ, sự hồi phục của Hạ Sâm lại khiến Hạ phu nhân vô cùng mừng rỡ, bà đã niệm nhiều câu Vô Lượng Thiên Tôn, còn định lên núi dâng lễ vật cho đạo trưởng, cảm tạ sự trợ giúp của hắn đã cứu mạng Hạ Sâm.
Sau khi tỉnh lại, Hạ Sâm ăn nửa chén cháo do đại tẩu tự nấu, híp mắt và nói muốn ngủ. Hạ phu nhân sợ hãi, không dám để cậu nhắm mắt, cố gắng trò chuyện để giữ cậu tỉnh, đồng thời chờ đợi Hạ Đại Lang mời đại phu đến kiểm tra lại mới yên lòng.
Thực ra, hệ thống nói rất chính xác. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, Hạ Sâm bắt đầu hạ sốt. Hiện tại, ngoài việc cơ thể mệt mỏi sau bệnh thì không còn triệu chứng gì khác. Cậu không thực sự mệt mỏi, chuẩn bị kiểm tra lại bàn tay vàng của mình và nghiên cứu một cách cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.