Chương 15:
Xuân Sơn Do Chi
14/11/2024
Hạ Sâm ở trong không gian đãi hơn một giờ, đem hệ thống không gian giao diện thượng các bản khối đều hiểu biết rõ ràng sau, liền chuẩn bị rời đi. Hắn muốn đi ngoại giới thu thập hạt giống cùng công cụ, trước đem tay mới nhiệm vụ làm.
Trước khi đi, Hạ Sâm thuận miệng hỏi một câu: “Bản Nhi, ta hiện ở nơi nào?”
Hắn mới vừa xem xét thổ địa danh sách, biểu hiện hắn trước mắt có được sơ đẳng linh cấp thổ địa một khối, nhưng là hắn mọi nơi xem qua, nơi nhìn thấy, thổ địa đều là hoàn chỉnh một mảnh, không giống như là có khai khẩn tốt đồng ruộng, chẳng lẽ là chính hắn phải khai khẩn một khối ra sao?
“Hả?” Hạ Sâm nghi hoặc, dịch chân ra, cúi đầu nhìn qua, dường như không có gì khác biệt, không đúng, miếng đất này… Hạ Sâm cảm thấy một dự cảm không lành.
Hắn ngồi xổm xuống, quả nhiên không nhìn lầm, có một khối đất màu hơi nâu nhạt, hình dạng rất vuông vức. Nếu ở nơi khác, hắn đã sớm phát hiện ra, chỉ vì khối đất này luôn bị hắn dẫm lên nên không chú ý tới.
Vì sao lại mù quáng như vậy? Đại khái vì khối đất này quá nhỏ, chỉ khoảng mười centimet vuông, thật sự như bàn tay của đại địa…
Hạ Sâm vuốt khối đất nhỏ, ngón tay run rẩy, không dám tin tưởng hỏi: “Đây là đất của ta?”
[ Đúng vậy, mong ký chủ cố gắng làm ruộng, sớm mở rộng quy mô đất đai. ]
Có lẽ thấy Hạ Sâm bị đả kích quá nặng nề, hệ thống thêm vào một câu: [ Cày cấy bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu, chỉ cần ký chủ cố gắng, toàn bộ hệ thống không gian đều sẽ thuộc về ngươi. ]
“Ha ha, cảm ơn ngươi.” Hạ Sâm cắn răng, chân thành nói: “Hạ Đồng Bản, ngươi thật sự là một người anh em tốt.”
*
Hạ Sâm tỉnh lại sau, lại nằm trên giường thêm hai ngày. Hắn mới hồi phục, Hạ phu nhân không chịu cho hắn xuống giường, bà cảm thấy hắn còn đang bệnh nặng, cần phải nằm yên để dưỡng bệnh.
Sau hai ngày, cơm nước đều được đưa đến mép giường. Nếu không phải Hạ Sâm kiên quyết từ chối, Hạ phu nhân và đại tẩu đã định cho hắn ăn uống ngay tại giường.
Khi cảm thấy gân cốt đã tê liệt, Hạ Sâm không thể chịu nổi, đành phải dùng đến chiêu trò của tiểu hài tử, la lối khóc lóc và làm trò quậy phá để đòi ra ngoài chơi. Hạ phu nhân không lay chuyển được hắn, đành phải cho hắn ra ngoài, nhưng không được đi xa nhà, chỉ có thể ở trong sân chơi đùa.
Nhà Hạ gia là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, mái ngói màu xanh, không có gì đặc biệt, nhưng ở Thanh Hà thôn, nơi toàn là nhà tranh và thôn nhỏ, thì đã được coi là một biệt thự cao cấp.
Hạ gia từ thời Hạ lão gia, đều là những người thô lỗ, không có vẻ ngoài hoa lệ, trong sân trồng toàn cây ăn quả. Vào mùa đông giá rét, cây cối trụi lủi, Hạ Sâm ngồi dưới mái hiên, nhìn chằm chằm những cành cây trơ trụi mà cảm thấy buồn bã.
Hạ phu nhân tự mình bận rộn việc nhà, Xảo Nương cầm cái khay nhỏ đan trên đầu gối, vừa làm việc vừa khâu vá bên cạnh Hạ Sâm.
Không thể ra ngoài, Hạ Sâm không khỏi thở dài. Dù có người đi theo, hắn không thể tìm kiếm hạt giống nông cụ, cũng không thể tìm thấy bà Lôi phía sau ác nhân.
Khi đang mơ màng trong sầu khổ, viện môn ngoài ló ra một cái đầu nhỏ. Hạ Sâm mới chỉ lướt nhìn qua, cái đầu nhỏ liền rụt về, một lúc sau lại ló ra, nhưng lần này lại là một người khác.
Hạ Sâm mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng ở ngoài viện. Không ngờ, không những không gọi được họ vào, mà còn làm họ hoảng sợ chạy đi.
Xảo Nương thu lại kim chỉ trên tay, nhăn mặt nói: “Tiểu thúc thúc gọi các ngươi còn dám trốn, hãy để ta vào!”
Hai thiếu niên xô đẩy nhau bước vào, chính là hai chất nhi của Hạ Sâm, Đông ca nhi và Nam ca nhi.
Vì việc Hạ Sâm bị ngã xuống nước, hai chất nhi của Hạ Sâm cũng bị phạt, Hạ Đại Lang tự mình ra tay, nghiêm khắc trừng trị hai nhi tử của mình. Đặc biệt là đại nhi tử Đông ca nhi, khi bước tới, Hạ Sâm thấy hắn còn khập khiễng, rõ ràng trên mông vẫn chưa khỏi hẳn.
Trước khi đi, Hạ Sâm thuận miệng hỏi một câu: “Bản Nhi, ta hiện ở nơi nào?”
Hắn mới vừa xem xét thổ địa danh sách, biểu hiện hắn trước mắt có được sơ đẳng linh cấp thổ địa một khối, nhưng là hắn mọi nơi xem qua, nơi nhìn thấy, thổ địa đều là hoàn chỉnh một mảnh, không giống như là có khai khẩn tốt đồng ruộng, chẳng lẽ là chính hắn phải khai khẩn một khối ra sao?
“Hả?” Hạ Sâm nghi hoặc, dịch chân ra, cúi đầu nhìn qua, dường như không có gì khác biệt, không đúng, miếng đất này… Hạ Sâm cảm thấy một dự cảm không lành.
Hắn ngồi xổm xuống, quả nhiên không nhìn lầm, có một khối đất màu hơi nâu nhạt, hình dạng rất vuông vức. Nếu ở nơi khác, hắn đã sớm phát hiện ra, chỉ vì khối đất này luôn bị hắn dẫm lên nên không chú ý tới.
Vì sao lại mù quáng như vậy? Đại khái vì khối đất này quá nhỏ, chỉ khoảng mười centimet vuông, thật sự như bàn tay của đại địa…
Hạ Sâm vuốt khối đất nhỏ, ngón tay run rẩy, không dám tin tưởng hỏi: “Đây là đất của ta?”
[ Đúng vậy, mong ký chủ cố gắng làm ruộng, sớm mở rộng quy mô đất đai. ]
Có lẽ thấy Hạ Sâm bị đả kích quá nặng nề, hệ thống thêm vào một câu: [ Cày cấy bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu, chỉ cần ký chủ cố gắng, toàn bộ hệ thống không gian đều sẽ thuộc về ngươi. ]
“Ha ha, cảm ơn ngươi.” Hạ Sâm cắn răng, chân thành nói: “Hạ Đồng Bản, ngươi thật sự là một người anh em tốt.”
*
Hạ Sâm tỉnh lại sau, lại nằm trên giường thêm hai ngày. Hắn mới hồi phục, Hạ phu nhân không chịu cho hắn xuống giường, bà cảm thấy hắn còn đang bệnh nặng, cần phải nằm yên để dưỡng bệnh.
Sau hai ngày, cơm nước đều được đưa đến mép giường. Nếu không phải Hạ Sâm kiên quyết từ chối, Hạ phu nhân và đại tẩu đã định cho hắn ăn uống ngay tại giường.
Khi cảm thấy gân cốt đã tê liệt, Hạ Sâm không thể chịu nổi, đành phải dùng đến chiêu trò của tiểu hài tử, la lối khóc lóc và làm trò quậy phá để đòi ra ngoài chơi. Hạ phu nhân không lay chuyển được hắn, đành phải cho hắn ra ngoài, nhưng không được đi xa nhà, chỉ có thể ở trong sân chơi đùa.
Nhà Hạ gia là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, mái ngói màu xanh, không có gì đặc biệt, nhưng ở Thanh Hà thôn, nơi toàn là nhà tranh và thôn nhỏ, thì đã được coi là một biệt thự cao cấp.
Hạ gia từ thời Hạ lão gia, đều là những người thô lỗ, không có vẻ ngoài hoa lệ, trong sân trồng toàn cây ăn quả. Vào mùa đông giá rét, cây cối trụi lủi, Hạ Sâm ngồi dưới mái hiên, nhìn chằm chằm những cành cây trơ trụi mà cảm thấy buồn bã.
Hạ phu nhân tự mình bận rộn việc nhà, Xảo Nương cầm cái khay nhỏ đan trên đầu gối, vừa làm việc vừa khâu vá bên cạnh Hạ Sâm.
Không thể ra ngoài, Hạ Sâm không khỏi thở dài. Dù có người đi theo, hắn không thể tìm kiếm hạt giống nông cụ, cũng không thể tìm thấy bà Lôi phía sau ác nhân.
Khi đang mơ màng trong sầu khổ, viện môn ngoài ló ra một cái đầu nhỏ. Hạ Sâm mới chỉ lướt nhìn qua, cái đầu nhỏ liền rụt về, một lúc sau lại ló ra, nhưng lần này lại là một người khác.
Hạ Sâm mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng ở ngoài viện. Không ngờ, không những không gọi được họ vào, mà còn làm họ hoảng sợ chạy đi.
Xảo Nương thu lại kim chỉ trên tay, nhăn mặt nói: “Tiểu thúc thúc gọi các ngươi còn dám trốn, hãy để ta vào!”
Hai thiếu niên xô đẩy nhau bước vào, chính là hai chất nhi của Hạ Sâm, Đông ca nhi và Nam ca nhi.
Vì việc Hạ Sâm bị ngã xuống nước, hai chất nhi của Hạ Sâm cũng bị phạt, Hạ Đại Lang tự mình ra tay, nghiêm khắc trừng trị hai nhi tử của mình. Đặc biệt là đại nhi tử Đông ca nhi, khi bước tới, Hạ Sâm thấy hắn còn khập khiễng, rõ ràng trên mông vẫn chưa khỏi hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.