Chương 16:
Xuân Sơn Do Chi
14/11/2024
“Lại đây cùng tiểu thúc thúc nhận lỗi.” Xảo Nương tỏ vẻ nghiêm khắc, không chút ôn nhu đối với Hạ Sâm.
Hạ Sâm còn nhỏ, trong xương cốt là người trưởng thành, hai cháu trai mới chỉ ở độ tuổi học tiểu học. Nói đến việc hắn bị ngã xuống nước, cũng chẳng có gì lạ đối với hai hài tử này.
Hắn biết mình cản ngăn không hiệu quả, vội vàng nói: “Đại tẩu, có thể để Đông ca nhi và Nam ca nhi chơi cùng ta được không?”
Hai thiếu niên mở to mắt, họ chỉ nghe người trong nhà nói tiểu thúc thúc có trí nhớ tốt, nhưng chưa gặp mặt. Lúc này thấy Hạ Sâm rõ ràng nói chuyện, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Xảo Nương bị Hạ Sâm làm phân tâm, liếc mắt một cái về phía hai nhi tử: “Các ngươi hãy cùng tiểu thúc thúc chơi đùa, không được ra ngoài sân, nếu dám khi dễ hắn, xem ta sẽ xử lý các ngươi thế nào.”
Hạ Sâm nghe xong, vui mừng nhảy lên, lôi kéo hai cháu trai chạy vào trong viện. Xảo Nương đứng phía sau kêu gọi, dặn dò bọn họ không được chơi đùa trong tuyết.
Khi không có mặt Xảo Nương, Nam ca nhi lập tức hoạt bát, vòng quanh Hạ Sâm một vòng, ngạc nhiên nói: “Nguyên Bảo thúc, ngươi thật sự không ngốc chút nào.”
Hạ Sâm giờ đây không thích nghe cái tên đó, dù là cha mẹ gọi thế thì vẫn không chịu nổi khi tiểu bối gọi như vậy.
“Chớ gọi ta là Nguyên Bảo thúc, hãy gọi ta là tiểu thúc.” Hạ Sâm sắc mặt nghiêm túc, cảm thấy danh hiệu ấy không xứng với hắn, về sau khi hắn làm Trạng Nguyên, trên bảng vàng viết tên Hạ Nguyên Bảo, thật sự quá xấu hổ.
Nam ca kỳ quái liếc hắn một cái: “Vì sao không thể gọi Nguyên Bảo thúc, ta vẫn luôn gọi ngươi là Nguyên Bảo thúc.”
Đông ca nhi đánh đệ đệ một cái, hổ thẹn khuôn mặt nhỏ: “Làm ngươi gọi thì cứ gọi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Nam ca ủy khuất cúi đầu: “Đã biết, Nguyên Bảo thúc.”
Hạ Sâm: “......” Đứa nhỏ ngốc này từ đâu có sự tự tin mà nói hắn ngốc?
Đông ca nhi dạy đệ đệ một hồi, lúng túng lôi từ túi ra một tờ giấy đưa cho Hạ Sâm, mặt nhỏ đỏ bừng: “Xin lỗi, ta không nên ném ngươi xuống để chạy đi chơi, về sau, về sau ta đi đâu đều mang theo ngươi, ta sẽ không ném ngươi!”
Nam ca sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Ca ngươi sao lại muốn ném ta?”
Hạ Sâm không nhịn được cười vì sự ngây ngô của hai đứa cháu trai, hắn mở tờ giấy Đông ca nhi đưa cho, bên trong là vài loại mứt hoa quả khác nhau. Mứt hoa quả như vậy lại muốn cả quả để tiêu phí đường, thôn xóm ít thấy được, nếu không có khả năng rộng rãi cung cấp, nhìn như Đông ca nhi đã tiết kiệm chút ít để mua cho tiểu hài tử ăn.
Nam ca nhi đã quên chất vấn ca ca, nhìn chằm chằm vào mứt hoa quả trong tay Hạ Sâm, nước miếng gần như chảy ra.
Hạ Sâm mỉm cười phân mứt hoa quả ra, một cái đưa vào miệng, Nam ca nhi lập tức vui mừng nheo mắt, Đông ca nhi nhường quả tử nói: “Ta không ăn, là cho ngươi, để xin lỗi......”
“Ta là trưởng bối, các ngươi hãy lắng nghe ta.” Hạ Sâm mỉm cười phân phát mứt hoa quả, trong lòng bắt đầu cân nhắc đến các loại cây ăn quả có thể trồng trong không gian.
Lúc này không có rau dưa và trái cây quý giá, mứt hoa quả là món ăn vặt hiếm có, dù là tự ăn hay bán kiếm tiền, đều là một lựa chọn tốt.
“Ngươi so với ta, còn nhỏ.” Đông ca nhi thầm nói một câu, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng.
Trước kia, cha mẹ hắn giao hắn chăm sóc tiểu thúc thúc thì Đông ca nhi trong lòng không khỏi oán trách. Tiểu thúc thúc là kẻ ngốc nghếch nên dẫn hắn ra ngoài chơi lúc nào cũng nhìn ngó lung tung, chẳng biết cách tận hưởng. Trong nhà có gì ngon, cũng cho tiểu thúc thúc ăn trước, Đông ca nhi nhìn mà tức.
Nhưng hắn lại không đến nỗi ghét bỏ tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, tuy ít nói nhưng rất ngoan ngoãn không giống những đệ đệ khác ồn ào đến nỗi người ta muốn ném đi.
Lần này tiểu thúc thúc bị rơi xuống nước, Đông ca nhi bị cha tàn nhẫn đánh một trận. Hắn vốn tức giận oán trách Hạ Sâm không nghe lời mà chạy lung tung khiến hắn bị đánh nhưng khi nghe thấy nương hắn khóc bên giường bệnh của tiểu thúc thúc, thấy đại phu đi rồi mà tiểu thúc thúc vẫn chưa khỏe, Đông ca nhi liền hốt hoảng. Hắn chỉ muốn đi chơi nên không hề muốn hại chết tiểu thúc thúc. Hạ Sâm ốm nên nương không cho hắn vào thăm khiến Đông ca nhi trốn trong phòng mà khóc thầm.
Không ngờ tiểu thúc thúc đã khỏi bệnh, đầu óc cũng tỉnh táo, không những không trách mắng hắn mà còn vui vẻ đút mật cho hắn ăn, Đông ca nhi trong lòng vô cùng áy náy.
“Sau này ngươi muốn chơi gì, ta đều sẽ cùng ngươi đi.” Đông ca nhi ăn mà áy náy, không có gì tốt để tặng nên đành phải hứa thêm một lần nữa.
Hạ Sâm định cười xua đi nhưng chợt nhớ ra chưa có tin tức về hạt giống và dụng cụ làm nông liền nảy ra ý hay. Hắn không tự chủ động, vậy thì tìm đứa cháu trai này làm chân chạy việc là được.
Hạ Sâm còn nhỏ, trong xương cốt là người trưởng thành, hai cháu trai mới chỉ ở độ tuổi học tiểu học. Nói đến việc hắn bị ngã xuống nước, cũng chẳng có gì lạ đối với hai hài tử này.
Hắn biết mình cản ngăn không hiệu quả, vội vàng nói: “Đại tẩu, có thể để Đông ca nhi và Nam ca nhi chơi cùng ta được không?”
Hai thiếu niên mở to mắt, họ chỉ nghe người trong nhà nói tiểu thúc thúc có trí nhớ tốt, nhưng chưa gặp mặt. Lúc này thấy Hạ Sâm rõ ràng nói chuyện, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Xảo Nương bị Hạ Sâm làm phân tâm, liếc mắt một cái về phía hai nhi tử: “Các ngươi hãy cùng tiểu thúc thúc chơi đùa, không được ra ngoài sân, nếu dám khi dễ hắn, xem ta sẽ xử lý các ngươi thế nào.”
Hạ Sâm nghe xong, vui mừng nhảy lên, lôi kéo hai cháu trai chạy vào trong viện. Xảo Nương đứng phía sau kêu gọi, dặn dò bọn họ không được chơi đùa trong tuyết.
Khi không có mặt Xảo Nương, Nam ca nhi lập tức hoạt bát, vòng quanh Hạ Sâm một vòng, ngạc nhiên nói: “Nguyên Bảo thúc, ngươi thật sự không ngốc chút nào.”
Hạ Sâm giờ đây không thích nghe cái tên đó, dù là cha mẹ gọi thế thì vẫn không chịu nổi khi tiểu bối gọi như vậy.
“Chớ gọi ta là Nguyên Bảo thúc, hãy gọi ta là tiểu thúc.” Hạ Sâm sắc mặt nghiêm túc, cảm thấy danh hiệu ấy không xứng với hắn, về sau khi hắn làm Trạng Nguyên, trên bảng vàng viết tên Hạ Nguyên Bảo, thật sự quá xấu hổ.
Nam ca kỳ quái liếc hắn một cái: “Vì sao không thể gọi Nguyên Bảo thúc, ta vẫn luôn gọi ngươi là Nguyên Bảo thúc.”
Đông ca nhi đánh đệ đệ một cái, hổ thẹn khuôn mặt nhỏ: “Làm ngươi gọi thì cứ gọi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Nam ca ủy khuất cúi đầu: “Đã biết, Nguyên Bảo thúc.”
Hạ Sâm: “......” Đứa nhỏ ngốc này từ đâu có sự tự tin mà nói hắn ngốc?
Đông ca nhi dạy đệ đệ một hồi, lúng túng lôi từ túi ra một tờ giấy đưa cho Hạ Sâm, mặt nhỏ đỏ bừng: “Xin lỗi, ta không nên ném ngươi xuống để chạy đi chơi, về sau, về sau ta đi đâu đều mang theo ngươi, ta sẽ không ném ngươi!”
Nam ca sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Ca ngươi sao lại muốn ném ta?”
Hạ Sâm không nhịn được cười vì sự ngây ngô của hai đứa cháu trai, hắn mở tờ giấy Đông ca nhi đưa cho, bên trong là vài loại mứt hoa quả khác nhau. Mứt hoa quả như vậy lại muốn cả quả để tiêu phí đường, thôn xóm ít thấy được, nếu không có khả năng rộng rãi cung cấp, nhìn như Đông ca nhi đã tiết kiệm chút ít để mua cho tiểu hài tử ăn.
Nam ca nhi đã quên chất vấn ca ca, nhìn chằm chằm vào mứt hoa quả trong tay Hạ Sâm, nước miếng gần như chảy ra.
Hạ Sâm mỉm cười phân mứt hoa quả ra, một cái đưa vào miệng, Nam ca nhi lập tức vui mừng nheo mắt, Đông ca nhi nhường quả tử nói: “Ta không ăn, là cho ngươi, để xin lỗi......”
“Ta là trưởng bối, các ngươi hãy lắng nghe ta.” Hạ Sâm mỉm cười phân phát mứt hoa quả, trong lòng bắt đầu cân nhắc đến các loại cây ăn quả có thể trồng trong không gian.
Lúc này không có rau dưa và trái cây quý giá, mứt hoa quả là món ăn vặt hiếm có, dù là tự ăn hay bán kiếm tiền, đều là một lựa chọn tốt.
“Ngươi so với ta, còn nhỏ.” Đông ca nhi thầm nói một câu, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng.
Trước kia, cha mẹ hắn giao hắn chăm sóc tiểu thúc thúc thì Đông ca nhi trong lòng không khỏi oán trách. Tiểu thúc thúc là kẻ ngốc nghếch nên dẫn hắn ra ngoài chơi lúc nào cũng nhìn ngó lung tung, chẳng biết cách tận hưởng. Trong nhà có gì ngon, cũng cho tiểu thúc thúc ăn trước, Đông ca nhi nhìn mà tức.
Nhưng hắn lại không đến nỗi ghét bỏ tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, tuy ít nói nhưng rất ngoan ngoãn không giống những đệ đệ khác ồn ào đến nỗi người ta muốn ném đi.
Lần này tiểu thúc thúc bị rơi xuống nước, Đông ca nhi bị cha tàn nhẫn đánh một trận. Hắn vốn tức giận oán trách Hạ Sâm không nghe lời mà chạy lung tung khiến hắn bị đánh nhưng khi nghe thấy nương hắn khóc bên giường bệnh của tiểu thúc thúc, thấy đại phu đi rồi mà tiểu thúc thúc vẫn chưa khỏe, Đông ca nhi liền hốt hoảng. Hắn chỉ muốn đi chơi nên không hề muốn hại chết tiểu thúc thúc. Hạ Sâm ốm nên nương không cho hắn vào thăm khiến Đông ca nhi trốn trong phòng mà khóc thầm.
Không ngờ tiểu thúc thúc đã khỏi bệnh, đầu óc cũng tỉnh táo, không những không trách mắng hắn mà còn vui vẻ đút mật cho hắn ăn, Đông ca nhi trong lòng vô cùng áy náy.
“Sau này ngươi muốn chơi gì, ta đều sẽ cùng ngươi đi.” Đông ca nhi ăn mà áy náy, không có gì tốt để tặng nên đành phải hứa thêm một lần nữa.
Hạ Sâm định cười xua đi nhưng chợt nhớ ra chưa có tin tức về hạt giống và dụng cụ làm nông liền nảy ra ý hay. Hắn không tự chủ động, vậy thì tìm đứa cháu trai này làm chân chạy việc là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.