Chương 7: Tiểu Tử Ngốc Một Lần Đã Khỏi Cơn Sốt
Xuân Sơn Do Chi
20/09/2024
[ Tài nguyên đã sắp xếp xong, quá trình chọn nghề nghiệp cho ký chủ khởi động, chính thức mở ra hệ thống nghề nghiệp. Căn cứ vào độ phù hợp cao nhất, danh hiệu nghề cuối cùng của ký chủ là “Thần Nông đời này”. ]
Hạ Sâm: “…..”
“A A, Thần Nông không phải là ý ta muốn!” Hạ Sâm ngã xuống, vùng vẫy.
Thế nhưng, hệ thống lạnh lùng, vô tình lại chẳng có chút thương xót mà mau chóng phá tan ảo tưởng của Hạ Sâm.
[Không gian hệ thống đã mở, mong ký chủ cố gắng cày cấy, sớm ngày đạt đến đỉnh cao cuộc đời.]
Hạ Sâm: “…..”
==
Đến từ một hệ thống công nghệ cao ngoài hành tinh, dường như không cảm nhận được sự lúng túng câm nín trong lòng của Hạ Sâm, nó lặng lẽ lặp lại: [Cậu có muốn tiến vào không gian hệ thống hay không?]
Hạ Sâm im lặng rất lâu, sau một hồi ngập ngừng khó khăn, cất tiếng: "Không, hãy để ta ra ngoài."
Cậu cần thời gian để trấn tĩnh, tránh việc bị chính cái hệ thống "bàn tay vàng" rác rưởi này làm cho tức chết.
[Hệ thống không thể can thiệp vào ý thức của ký chủ, nhưng ký chủ có thể tự mình lựa chọn thoát khỏi.]
Hạ Sâm suy ngẫm một lúc, thầm niệm lệnh trở về. Quả nhiên, trước mắt cậu tối sầm, cảm giác nặng nề truyền đến từ cơ thể, cậu đã trở lại với thân xác của mình.
Bảy năm phiêu bạt, nay đột nhiên có lại thân thể, Hạ Sâm cảm thấy không được thoải mái. Cậu cố gắng điều khiển cơ thể mình, mở mắt, nhấc tay, từng bước hành động tựa như một người vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài giống như người thực vật tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Xảo Nương vừa mới vắt xong một chiếc khăn để thay chiếc khăn đã nóng trên trán Hạ Sâm, đột nhiên nàng phát hiện ra tiểu tử đã hôn mê hai ngày nay đã mở mắt, dùng cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nàng.
Tay Xảo Nương run lên, suýt chút nữa làm rơi khăn lên mặt Hạ Sâm. Cậu chớp mắt hướng về phía Xảo Nương mà nở nụ cười yếu ớt: “Tẩu…”
“Mẫu thân!” Xảo Nương giật mình một cái rồi cất bước chạy ra ngoài bất chấp va phải bàn trà làm đổ ấm trà, “Mẫu thân, Đại Lang, Nguyên Bảo tỉnh rồi, Nguyên Bảo tỉnh rồi!”
Hạ Sâm nhìn đại tẩu chạy ra khỏi cửa mà không thể nói nên lời, việc nói chuyện đối với cậu quá khó khăn. Là một tiểu tử ngốc, Hạ Sâm không thể mở miệng, cổ họng tắc nghẽn. Dù cậu đã cố gắng hồi lâu, nhưng một tiếng "Tẩu" vẫn chưa kịp thốt ra thì người đã chạy mất.
Chỉ trong chốc lát, phòng bệnh của Hạ Sâm đã chật kín người. Hạ phu nhân vừa được gọi dậy, chỉ kịp khoác vội một chiếc áo bông, tóc tai rối bù, lao đến bên giường Hạ Sâm, ôm chặt lấy đứa con út vừa tỉnh lại, không nỡ buông tay.
"Đi, đi mời Trương đại phu đến xem tình trạng của Bảo Nhi." Hạ lão gia kích động đến mức vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, trông có chút đáng sợ.
Hạ Sâm ló đầu ra từ sau vai mẹ, ngơ ngác nhìn Hạ lão gia – người mà dù gương mặt đã bị hủy dung, vẫn có thể nhận ra đôi chút nét tuấn tú ngày nào.
Hạ lão gia là người xuất thân từ quân ngũ, sản nghiệp của Hạ gia đều nhờ ông đổi lấy từ chiến trường, và ông cũng mang đầy thương tích trên người. Ngoài vết sẹo chạy chéo qua cả khuôn mặt, Hạ lão gia còn què một chân và mất hai đốt ngón tay.
Ngày thường, bọn trẻ trong thôn không dám lại gần Hạ lão gia, thậm chí sau lưng gọi ông là "Hạ lão quỹ", nhưng khi Hạ Sâm còn là một linh hồn lơ lửng, cậu đã nhiều lần thấy Hạ lão gia đặt tiểu tử ngốc lên vai, thậm chí quỳ rạp xuống đất để đóng giả làm ngựa, chọc cho tiểu tử ngốc ấy cười tít mắt. Sau đó, Hạ lão gia cũng cười theo. Nụ cười của ông rất đáng sợ, bởi vết sẹo trên mặt trông như một vết nứt sâu, nhưng Hạ Sâm biết rõ ông yêu thương bọn trẻ đến nhường nào.
“Ôi, sao chàng lại tới gần như vậy, hù dọa Bảo Nhi của ta.’’ Hạ phu nhân vừa kích động, vừa đỡ lấy con trai, định nói vài lời với ông ấy, nhưng lại thấy ánh mắt Hạ Sâm ngơ ngác nhìn về phía sau. Theo hướng ánh mắt của Hạ Sâm, liếc qua một cái liền thấy người nam nhân kia, chính là Hạ lão gia với gương mặt đã bị hủy dung.
Hạ Sâm: “…..”
“A A, Thần Nông không phải là ý ta muốn!” Hạ Sâm ngã xuống, vùng vẫy.
Thế nhưng, hệ thống lạnh lùng, vô tình lại chẳng có chút thương xót mà mau chóng phá tan ảo tưởng của Hạ Sâm.
[Không gian hệ thống đã mở, mong ký chủ cố gắng cày cấy, sớm ngày đạt đến đỉnh cao cuộc đời.]
Hạ Sâm: “…..”
==
Đến từ một hệ thống công nghệ cao ngoài hành tinh, dường như không cảm nhận được sự lúng túng câm nín trong lòng của Hạ Sâm, nó lặng lẽ lặp lại: [Cậu có muốn tiến vào không gian hệ thống hay không?]
Hạ Sâm im lặng rất lâu, sau một hồi ngập ngừng khó khăn, cất tiếng: "Không, hãy để ta ra ngoài."
Cậu cần thời gian để trấn tĩnh, tránh việc bị chính cái hệ thống "bàn tay vàng" rác rưởi này làm cho tức chết.
[Hệ thống không thể can thiệp vào ý thức của ký chủ, nhưng ký chủ có thể tự mình lựa chọn thoát khỏi.]
Hạ Sâm suy ngẫm một lúc, thầm niệm lệnh trở về. Quả nhiên, trước mắt cậu tối sầm, cảm giác nặng nề truyền đến từ cơ thể, cậu đã trở lại với thân xác của mình.
Bảy năm phiêu bạt, nay đột nhiên có lại thân thể, Hạ Sâm cảm thấy không được thoải mái. Cậu cố gắng điều khiển cơ thể mình, mở mắt, nhấc tay, từng bước hành động tựa như một người vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài giống như người thực vật tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Xảo Nương vừa mới vắt xong một chiếc khăn để thay chiếc khăn đã nóng trên trán Hạ Sâm, đột nhiên nàng phát hiện ra tiểu tử đã hôn mê hai ngày nay đã mở mắt, dùng cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nàng.
Tay Xảo Nương run lên, suýt chút nữa làm rơi khăn lên mặt Hạ Sâm. Cậu chớp mắt hướng về phía Xảo Nương mà nở nụ cười yếu ớt: “Tẩu…”
“Mẫu thân!” Xảo Nương giật mình một cái rồi cất bước chạy ra ngoài bất chấp va phải bàn trà làm đổ ấm trà, “Mẫu thân, Đại Lang, Nguyên Bảo tỉnh rồi, Nguyên Bảo tỉnh rồi!”
Hạ Sâm nhìn đại tẩu chạy ra khỏi cửa mà không thể nói nên lời, việc nói chuyện đối với cậu quá khó khăn. Là một tiểu tử ngốc, Hạ Sâm không thể mở miệng, cổ họng tắc nghẽn. Dù cậu đã cố gắng hồi lâu, nhưng một tiếng "Tẩu" vẫn chưa kịp thốt ra thì người đã chạy mất.
Chỉ trong chốc lát, phòng bệnh của Hạ Sâm đã chật kín người. Hạ phu nhân vừa được gọi dậy, chỉ kịp khoác vội một chiếc áo bông, tóc tai rối bù, lao đến bên giường Hạ Sâm, ôm chặt lấy đứa con út vừa tỉnh lại, không nỡ buông tay.
"Đi, đi mời Trương đại phu đến xem tình trạng của Bảo Nhi." Hạ lão gia kích động đến mức vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, trông có chút đáng sợ.
Hạ Sâm ló đầu ra từ sau vai mẹ, ngơ ngác nhìn Hạ lão gia – người mà dù gương mặt đã bị hủy dung, vẫn có thể nhận ra đôi chút nét tuấn tú ngày nào.
Hạ lão gia là người xuất thân từ quân ngũ, sản nghiệp của Hạ gia đều nhờ ông đổi lấy từ chiến trường, và ông cũng mang đầy thương tích trên người. Ngoài vết sẹo chạy chéo qua cả khuôn mặt, Hạ lão gia còn què một chân và mất hai đốt ngón tay.
Ngày thường, bọn trẻ trong thôn không dám lại gần Hạ lão gia, thậm chí sau lưng gọi ông là "Hạ lão quỹ", nhưng khi Hạ Sâm còn là một linh hồn lơ lửng, cậu đã nhiều lần thấy Hạ lão gia đặt tiểu tử ngốc lên vai, thậm chí quỳ rạp xuống đất để đóng giả làm ngựa, chọc cho tiểu tử ngốc ấy cười tít mắt. Sau đó, Hạ lão gia cũng cười theo. Nụ cười của ông rất đáng sợ, bởi vết sẹo trên mặt trông như một vết nứt sâu, nhưng Hạ Sâm biết rõ ông yêu thương bọn trẻ đến nhường nào.
“Ôi, sao chàng lại tới gần như vậy, hù dọa Bảo Nhi của ta.’’ Hạ phu nhân vừa kích động, vừa đỡ lấy con trai, định nói vài lời với ông ấy, nhưng lại thấy ánh mắt Hạ Sâm ngơ ngác nhìn về phía sau. Theo hướng ánh mắt của Hạ Sâm, liếc qua một cái liền thấy người nam nhân kia, chính là Hạ lão gia với gương mặt đã bị hủy dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.