Chương 8:
Xuân Sơn Do Chi
14/11/2024
Hạ lão gia lúng túng lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi đứa con út, ngập ngừng nâng tay áo lên, muốn học theo văn nhân che mặt bằng tay áo rộng. Đáng tiếc, ông luôn ghét việc mặc áo tay dài, nên giờ cái tay áo ngắn hẹp không thể nào che nổi khuôn mặt ông.
Hạ Sâm kịp thời đưa tay ra, giọng khàn khàn cất lời: 'Cha, cha, ôm con.'
Đứa bé trai bảy tuổi, giọng nói như đứa trẻ vừa học nói, mồm miệng chưa rõ ràng, nhưng cả gia đình Hạ lại cảm động đến rơi nước mắt, giống như vừa nghe thấy tiếng của trời kêu vậy.
“Con ta biết nói!” Hạ lão gia run rẩy tay ôm Hạ Sâm vào lòng, hạ giọng dỗ dành: “Nguyên Bảo à, gọi thêm một tiếng nữa đi, gọi cha thêm một tiếng nữa đi.’’
Hạ Sâm lại gọi thêm một tiếng, lần này âm thanh rõ ràng hơn nhiều. Hạ lão gia vui sướng đến mức không biết phải làm sao, Hạ phu nhân cũng đỏ mắt, tiến tới dỗ dành Hạ Sâm gọi nương, Hạ Đại Lang cùng Xảo Nương cũng lần lượt đến xem. Hạ Sâm đành phải lần lượt gọi từng người, gọi ai cũng giống như nhặt được tiền, vui sướng không kiềm chế được.
Sau khi gọi liền mấy vòng, Hạ Sâm nói muốn uống nước. Mọi người trong Hạ gia như bừng tỉnh, vội vàng rót nước cho cậu uống, sau đó chuẩn bị thức ăn cho cậu.
Hạ gia sở hữu trăm mẫu ruộng tốt, lại có những mối làm ăn phát đạt, là một trong những phú hộ nổi danh trong vùng Thanh Hà thôn. Trong nhà có một bà lão nấu bếp mà lão gia Hạ mua từ huyện thành về, bà lão này rất giỏi làm những món điểm tâm tinh xảo. Nhờ vào tay nghề này, Hạ lão gia đã bỏ ra chừng năm lượng bạc, trong khi đó, mua một tiểu nha đầu đang độ tuổi xuân thì cũng chỉ có bốn lượng bạc mà thôi.
Lôi lão bà trước đây từng làm người hầu trong gia đình giàu có, rất tinh ý và hiểu biết. Bà biết Hạ Sâm, tiểu tử ngốc là bảo vật trong nhà, còn được cưng chiều hơn cả Đông ca nhi – cháu đích tôn. Vì thế, bà thường xuyên làm những món điểm tâm mà bọn trẻ thích, khiến Hạ Sâm vui vẻ. Nhờ vậy, cả gia đình Hạ gia đều có ấn tượng rất tốt với bà.
Lần này nghe nói tiểu thiếu gia đã tỉnh lại, Hạ phu nhân sai người chuẩn bị cơm canh nên Lôi lão bà vội mang điểm tâm tới mà không cần tiểu nha đầu Quế Hoa giúp đỡ. Bà mang khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tiến đến trước mặt Hạ Sâm, cảm thán trời đất một hồi đã thương xót cho tiểu thiếu gia và liên tục nói rằng cậu đã chịu nhiều khổ cực, cần phải ăn chút đồ ngon để bồi bổ.
“Trẻ con lúc nào cũng đói, tiểu thiếu gia hãy ăn chút điểm tâm này trức để lót dạ, lão bà này sẽ đi chuẩn bị cơm canh.” Lôi lão bà nói rất chu đáo khiến Hạ phu nhân gật đầu hài lòng.
Hạ Sâm bề ngoài tỏ ra ngây thơ, nhưng trong lòng thì cuống cuồng gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống, mau giúp ta xem, điểm tâm này có độc không."
Cũng không phải Hạ Sâm quá đa nghi, mà là Lôi lão bà này chính là đồng lõa của âm mưu hại cậu rơi xuống nước lần này.
Hạ Sâm trước kia là một kẻ ngốc, Hạ gia yêu thương cậu như vậy nên không thể nào để cậu ra ngoài chơi một mình được.
Hạ gia tuy nói là phú hộ ở Thanh Hà, nhưng thực chất chỉ là một địa chủ nhỏ. Vì phát tài quá nhanh nên không có nhiều mối quan hệ. Trong nhà ngoài Lôi lão bà ra chỉ có ba người hầu: một ông già biết tính toán đi theo Hạ lão gia làm việc. Một tiểu nha đầu 11-12 tuổi tên Quế Hoa cùng Lôi lão bà xử lý việc vặt vãnh trong nhà.
Ngày ấy Hạ Sâm rơi xuống nước bởi vì tuyết vừa cứng lại, mọi người trong gia đình đều bận nên đã dặn dò hai đứa trẻ là Đông Ca nhi và Nam Ca nhi trông chừng tiểu thúc thúc.
Đông Ca Nhi là trưởng tử của Hạ Đại Lang, năm nay vừa tròn mười tuổi, còn Nam Ca Nhi thì chỉ hơn Hạ Sâm ba tháng tuổi, cả hai đều là nam hài tử tuổi nhỏ, lại chưa từng đến học đường đọc sách, nhà cửa lại giàu có, nên chẳng muốn bị nhốt trong sân.
Hạ Sâm kịp thời đưa tay ra, giọng khàn khàn cất lời: 'Cha, cha, ôm con.'
Đứa bé trai bảy tuổi, giọng nói như đứa trẻ vừa học nói, mồm miệng chưa rõ ràng, nhưng cả gia đình Hạ lại cảm động đến rơi nước mắt, giống như vừa nghe thấy tiếng của trời kêu vậy.
“Con ta biết nói!” Hạ lão gia run rẩy tay ôm Hạ Sâm vào lòng, hạ giọng dỗ dành: “Nguyên Bảo à, gọi thêm một tiếng nữa đi, gọi cha thêm một tiếng nữa đi.’’
Hạ Sâm lại gọi thêm một tiếng, lần này âm thanh rõ ràng hơn nhiều. Hạ lão gia vui sướng đến mức không biết phải làm sao, Hạ phu nhân cũng đỏ mắt, tiến tới dỗ dành Hạ Sâm gọi nương, Hạ Đại Lang cùng Xảo Nương cũng lần lượt đến xem. Hạ Sâm đành phải lần lượt gọi từng người, gọi ai cũng giống như nhặt được tiền, vui sướng không kiềm chế được.
Sau khi gọi liền mấy vòng, Hạ Sâm nói muốn uống nước. Mọi người trong Hạ gia như bừng tỉnh, vội vàng rót nước cho cậu uống, sau đó chuẩn bị thức ăn cho cậu.
Hạ gia sở hữu trăm mẫu ruộng tốt, lại có những mối làm ăn phát đạt, là một trong những phú hộ nổi danh trong vùng Thanh Hà thôn. Trong nhà có một bà lão nấu bếp mà lão gia Hạ mua từ huyện thành về, bà lão này rất giỏi làm những món điểm tâm tinh xảo. Nhờ vào tay nghề này, Hạ lão gia đã bỏ ra chừng năm lượng bạc, trong khi đó, mua một tiểu nha đầu đang độ tuổi xuân thì cũng chỉ có bốn lượng bạc mà thôi.
Lôi lão bà trước đây từng làm người hầu trong gia đình giàu có, rất tinh ý và hiểu biết. Bà biết Hạ Sâm, tiểu tử ngốc là bảo vật trong nhà, còn được cưng chiều hơn cả Đông ca nhi – cháu đích tôn. Vì thế, bà thường xuyên làm những món điểm tâm mà bọn trẻ thích, khiến Hạ Sâm vui vẻ. Nhờ vậy, cả gia đình Hạ gia đều có ấn tượng rất tốt với bà.
Lần này nghe nói tiểu thiếu gia đã tỉnh lại, Hạ phu nhân sai người chuẩn bị cơm canh nên Lôi lão bà vội mang điểm tâm tới mà không cần tiểu nha đầu Quế Hoa giúp đỡ. Bà mang khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tiến đến trước mặt Hạ Sâm, cảm thán trời đất một hồi đã thương xót cho tiểu thiếu gia và liên tục nói rằng cậu đã chịu nhiều khổ cực, cần phải ăn chút đồ ngon để bồi bổ.
“Trẻ con lúc nào cũng đói, tiểu thiếu gia hãy ăn chút điểm tâm này trức để lót dạ, lão bà này sẽ đi chuẩn bị cơm canh.” Lôi lão bà nói rất chu đáo khiến Hạ phu nhân gật đầu hài lòng.
Hạ Sâm bề ngoài tỏ ra ngây thơ, nhưng trong lòng thì cuống cuồng gọi hệ thống: "Hệ thống, hệ thống, mau giúp ta xem, điểm tâm này có độc không."
Cũng không phải Hạ Sâm quá đa nghi, mà là Lôi lão bà này chính là đồng lõa của âm mưu hại cậu rơi xuống nước lần này.
Hạ Sâm trước kia là một kẻ ngốc, Hạ gia yêu thương cậu như vậy nên không thể nào để cậu ra ngoài chơi một mình được.
Hạ gia tuy nói là phú hộ ở Thanh Hà, nhưng thực chất chỉ là một địa chủ nhỏ. Vì phát tài quá nhanh nên không có nhiều mối quan hệ. Trong nhà ngoài Lôi lão bà ra chỉ có ba người hầu: một ông già biết tính toán đi theo Hạ lão gia làm việc. Một tiểu nha đầu 11-12 tuổi tên Quế Hoa cùng Lôi lão bà xử lý việc vặt vãnh trong nhà.
Ngày ấy Hạ Sâm rơi xuống nước bởi vì tuyết vừa cứng lại, mọi người trong gia đình đều bận nên đã dặn dò hai đứa trẻ là Đông Ca nhi và Nam Ca nhi trông chừng tiểu thúc thúc.
Đông Ca Nhi là trưởng tử của Hạ Đại Lang, năm nay vừa tròn mười tuổi, còn Nam Ca Nhi thì chỉ hơn Hạ Sâm ba tháng tuổi, cả hai đều là nam hài tử tuổi nhỏ, lại chưa từng đến học đường đọc sách, nhà cửa lại giàu có, nên chẳng muốn bị nhốt trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.