Chương 14: CHAP 14
Heochuchuu
26/06/2015
Bệnh viện Sunshine
“Mau mau lên có người cần cấp cứu” Tôi chỉ biết la lên, la thật lớn, đầu óc tôi bây giờ chỉ cần hắn sống…
Bỗng có vài người y tá và bác sĩ chạy tới, nhanh chóng đưa hắn lên giường đẩy nhanh đến phòng cấp cứu…
Tôi nắm chặt tay hắn”Bảo Châu” đôi môi khẽ nói, đôi môi ấy bắt đầu chuyển sang màu “tái” do không còn sức lực…
“Tôi ở đây… ở đây… Xin ông đừng có chuyện gì! Xin ông mà” Đôi tay nay đã nắm chặt nay còn nắm chặt hơn…
-Xin cô buông tay anh ấy ra để chúng tôi bắt đầu phẫu thuật.
Buông tay hắn ra, tuy nhiên tôi vẫn còn luyến tiếc đến ngón tay cuối cùng…
Chiếc cửa đóng sập lại.
Tôi ngồi trên ghế vẫn chưa hoàn hồn lại những gì đang và sẽ xảy ra.
Bỗng đằng xa, Ngọc Chi chạy đến ” Tiết Hải sao rồi” giọng nói dịu dàng nhưng đâu đó vẫn rõ ràng hiện lên vẻ tức giận nhìn tôi.
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu, “tóc” nước mắt tôi rơi, rơi trên gò má, rơi xuống đôi bàn tay tôi. Tôi khẽ nhìn đôi bàn tay tôi lúc này. Những vết máu loang lỗ thấm đều vào da tôi… Là máu hắn…
-Tại sao? Tại sao ông lại đón nhận nhát dao thay tôi. Tôi mới là người bị đâm. Tôi mới là người bị thiệt của tất cả sự việc này. Nỗi đau ngay tim đó phải là tôi. Người nằm trong phòng cấp cứu là tôi chớ không phải ông. Tất cả đều là tôi nên nhận. Không phải ông. Chắc đau lắm… Đau lắm đúng không. Tim ông đau làm tim tôi cũng đau nghiến lại đây.
Xin lỗi-Cảm ơn.
Ngọc Chi nhìn chằm vào tôi rồi khẽ cười” Là do cậu ấy thích cô, đúng là cô rất ngốc” Chi vừa nghĩ vừa cười trước sự ngốc nghếch của ai đó.
———————-
Hai tiếng đồng hồ trôi qua
Tôi và Ngọc Chi vẫn ngồi hẫn hờ cho đến khi chiếc cửa được mở toạch ra…
Tôi vội chạy tới:
-Bác sĩ cậu ấy sao rồi
-Không sao rồi, phẫu thuật thành công. Thật sự trường hợp này rất là nguy hiểm, chỉ cần 1cm nữa thôi là trúng tim rồi. Lúc ấy chỉ có thể là tử vong. Hiện giờ cậu ấy còn rất yếu hãy cố đợi đến khi cậu ấy tỉnh dậy.
Tôi ngồi bệt xuống sàn sau khi nghe bác sĩ nói”Cảm ơnn!” Tôi mệt mỏi, không còn sức lực nào nữa…
-Cô nên về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại chăm lo cho Hải, vì ba mẹ cậu ấy cũng đã đi công tác nước ngoài rồi.
Mặc dù tôi rất muốn nhìn hắn an toàn hẳn rồi mới dám về nhưng làm sao đây, cái bụng nó cứ ồn ào náo nhiệt trong đó. Nên tôi gật đầu đồng ý…
Bước đi ra khỏi bệnh viện, mọi người xung quanh cứ nhìn tôi một cách khó hiểu cứ như “kẻ giết người”. À mà cũng phải thôi, nhìn xem người tôi toàn là máu, bộ đồng phục, tay chân, và tóc tai đều dính hết…
“Bảo Châu” Đó là… anh Tuấn… Tôi chạy đi, không muốn để anh thấy bộ dạng này đâu, nhưng tôi không còn sức lực nào để chạy nữa. Cứ thế đứng đó cho anh chạy đến… Thế nào anh cũng sẽ hỏi đã có chuyện gì xảy ra…
Anh chạy đến, khoác lên người tôi chiếc áo khoác rồi nắm lấy đôi tay đầy máu của tôi đưa về nhà tôi. Anh không hỏi sao? Không hỏi vì sao tôi như vậy à
———————
Nhà tôi
Tôi đang tắm rửa sạch sẽ thì bên ngoài anh đang nấu ăn…
Trong bàn ăn, tôi ăn một cách chậm rãi mặc cho rất đói, vì trong tâm trí tôi bây giờ chỉ nghĩ về hắn. Tất nhiên rồi, làm sao có thể ăn uống ngon lành trong khi cứu nhân của mình đang nằm trên giường bệnh. Và tôi hoàn toàn quên mất sự hiện diện của anh Tuấn
-Em không ổn à? Anh chỉ hỏi thế thôi. Anh sẽ không tra hỏi gì đâu.
Cuối cùng anh Tuấn cũng đã nói chuyện sau hồi lâu im lặng.
Tôi nhẹ lòng khi nghe anh nói. Vâng chỉ có mình anh là hiểu tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ về hắn. Chưa bao giờ tôi lại để hắn trong tâm trí tôi lâu đến thế.
————————–
“Reng…” Chỉ lần reng thứ nhất, tôi đã nhanh chóng tắt đi và để lại nó trên bàn… Không giống như bao lần tôi phải mua thật nhiều đồng hồ báo thức để xung quanh, như vậy mới có tác dụng được với tôi-con nhỏ chuyên gia nướng khét ngẹt.
Hôm nay, tôi sẽ đến thăm hắn… Làm ơn, đến khi tôi đến đó, xin cậu hãy mở mắt ra, xin đừng cứ mãi nhắm lại như thế…
Bước đi trên con đường quen thuộc, tôi đi thăm hắn, nhưng lại không thoải mái chút nào… Vì sao à?Để ý một chút. Nhìn đi, hôm nay tôi mặc váy đó. Tối qua, tôi đã đi mua ngay một chiếc váy chỉ để được mặc hôm nay.
Hắn nói rồi mà, hắn nói rằng khi nhìn tôi mặc váy rất đẹp. Nên giờ tôi mới mặc váy, thế hắn phải mở mắt ra mà nhìn tôi chớ! Tôi còn kẹp chiếc nơ hôm đi thi hắn đã kẹp cho tôi nè. Nhìn tôi bây giờ rất xinh xắn đó!
Tôi lại còn nhờ anh Tuấn chỉ cho cách nấu cháo đó. Vì hắn mà lần đầu tôi vào bếp, nhưng đừng lo, nó không có tệ đâu^^. Tôi đã cố gắng hết sức vì hắn, dù rất mệt nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt là khuôn mặt của hắn lại hiện ra. Lần đầu…lần đầu hắn xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều đến thế đó
Đi một hồi cũng đến nơi, bệnh viện “Sunshine” đây rồi. Tôi bước nhanh đến phòng số 01*VIP*…
Bao nhiêu niềm hy vọng khi nhìn thấy hắn liền tan biến một cách vô vọng, đôi mắt to tròn ngày nào ấy vẫn chưa mở lên, nụ cười ấy vẫn không còn thấy nữa, có thể nào gọi tên “Cùi” không?Cái tên mà tôi từng ghét bỏ. Nhưng..Tôi muốn nghe…
-Cùi!!
Cái gì vậy, không lẽ mình hoang tưởng luôn à. Suy nghĩ rồi, lại nghe thấy giọng nói luôn. Tôi dùng tay tát vào mặt mình”Tỉnh lại coi, ảo tưởng quá rồi haha”
-Cùi, bà làm cái chuyện ngốc nghếch gì vậy…
Cái giọng ấy vẫn vang lên…không lẽ là… tôi đưa mắt sang giường bệnh thì lại thấy được nụ cười Angle ấy rồi. Cái nụ cười đã làm cho tim tôi loạn nhịp bao nhiêu lần, làm cho tất cả cơ quan trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động.
Tôi chạy tới” Ông…ông tỉnh rồi hả?” tôi cười, hạnh phúc khi được nhìn thấy hắn thế này và ngay cả cái nụ cười đó, tôi muốn được ngắm, được lỡ nhịp tôi vì hắn… Á… Sao vậy… Không lẽ là yêu hắn rồi…. Azz làm gì có chuyện đó, chắc là chỉ có tình cảm… người cứu mình… mình được người ta cứu… ●﹏●
-Đâu có, nảy giờ tôi ngủ mà, tỉnh từ hôm qua rồi!
Hôm qua! Vậy mà làm cho người ta suy nghĩ nảy giờ. Tưởng nhắm mắt đi luôn rồi chớ…
-Bà ra đằng kia, quay một vòng cho tôi
Hahaha chắc thấy tôi mặc váy đẹp chớ gì… Tôi ngoan hiền, hai tay xoè chiếc váy quay một vòng*Cảnh tượng này là lần đầu, thường thì: mặc quần, một bên thì săn lên nhìn như đi lội sông lội ruộng chỗ nào mới về vậy á*
Tưởng chừng sẽ được khen ai nghè:
-Lại đây! Hắn quát lớn vào tôi
Cái trò gì đây. Không lẽ mình mặc xấu lắm hả.
Nói rồi, hắn lục lục tìm tìm cái gì trong cái tủ được đặt kế bên giường hắn… Lấy ra cái hộp cứu thương [+]
-Á. Ông bị gì dọ, tự nhiên lấy hộp cứu thương ra làm gì. Hay bị đâm rồi ảnh hưởng đến não bộ của trẻ sơ sinh à
Hắn không để ý, cứ thế lấy ra chai sát trùng vết thương và băng keo cá nhân.
Rồi hắn cầm lấy cánh tay tôi…
1giây…2giây…3giây… Tôi đã hiểu lý do vì sao hắn lại làm chuyện này rồi…
Hắn nhẹ nhàng rửa sạch vết thương ngay cánh tay tôi, có lẽ do hôm bữa cầm vật gì nhọn để mở dây nên quẹt chúng tay đây mà… Đôi mắt ân cần của hắ… “Á, Đau… nhẹ thôi ông nội”
-Bộ, ông không thấy hôm nay tôi mặc váy sao? Đau..Không chú ý đến à. Á..nhẹ…Làm tôi tối qua tất tốc chạy đi tìm mua váy…
Hắn nhìn tôi, mặt nhăn nhó:
-Sao bà không lo cho bản thân đi, để bị thương mà còn giúp nó nhiễm trùng nữa chứ. Như vậy không phải để tôi chịu giúp bà một nhát dao vô ích à!
Hắn…Tôi nhìn hắn, không nói nên lời, chỉ biết gụp mặt xuống…
-Mà thật sự, hôm nay bà rất đẹp, mặc váy rất xinh. Nói rồi hắn lấy tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, cho đến khi sờ đến cây kẹp” Bà đã dao động về tôi chưa”
Câu hỏi này… Tôi toàn tập đứng hình trước nó… Đã dao dộng…gì chưa…
Thật lòng thì nếu như hỏi đã dao động hắn chưa à?
Bảo Châu (Đại): Làm gì có, có cái mà cầm dao, rồi hành động với hắn thì có… Tối ngày cứ bám tôi như Đỉa mà còn Cùi Cúi gì nữa chớ
Bảo Châu(Như bao người con gái bình thường khác): Dao động á?… Không biết có hay không, chỉ biết là gần mấy tháng nay, cảm xúc của tôi cứ cứng đầu không nghe lời gì cả, bên hắn có vui có buồn, hạnh phúc và giận dỗi đều có. Và đặc biệt, từ ngày tiếp xúc với hắn, không biết tôi có bệnh tim không nữa, nó cứ đau, nghiến chặt lại rồi còn nhảy loạn xạ trong đó…
Dẹp hết qua một bên, tôi phải vặn óc, móc óc ra chấm muối tiêu suy nghĩ để làm sao đánh trỗng lãng được hắn…
-A..a… Tôi.. tôi nấu cháo á… Ăn đi, rồi nhận xét…
Kinh nghiêm: nửa ngày rưỡi của tôi á
Hắn nghe mà cười đau bụng, nữa ngày rưỡi…hahaha… ăn vô chắc nhập viện lần nữa…
Nhìn hắn cười tôi cũng cười theo, sở dĩ rằng mình đã trốn được hắn câu hỏi đầy gai ốc này
*Au Heo:Châu ơi là Châu chuẩn bị chap tiếp theo đi, cô không còn đường chạy nữa đâu…
Châu: Why? Chap 15 có gì hot à*
End Chap
**************************
Mọi người đọc xong cho Heo xin cái cmt, có nhìu bạn nói rằng truyện Heo viết tình yêu vẫn còn yên bình quá…. hahaha các bạn cứ bình tĩnh đi nào. Truyện chưa hết mà…
“Mau mau lên có người cần cấp cứu” Tôi chỉ biết la lên, la thật lớn, đầu óc tôi bây giờ chỉ cần hắn sống…
Bỗng có vài người y tá và bác sĩ chạy tới, nhanh chóng đưa hắn lên giường đẩy nhanh đến phòng cấp cứu…
Tôi nắm chặt tay hắn”Bảo Châu” đôi môi khẽ nói, đôi môi ấy bắt đầu chuyển sang màu “tái” do không còn sức lực…
“Tôi ở đây… ở đây… Xin ông đừng có chuyện gì! Xin ông mà” Đôi tay nay đã nắm chặt nay còn nắm chặt hơn…
-Xin cô buông tay anh ấy ra để chúng tôi bắt đầu phẫu thuật.
Buông tay hắn ra, tuy nhiên tôi vẫn còn luyến tiếc đến ngón tay cuối cùng…
Chiếc cửa đóng sập lại.
Tôi ngồi trên ghế vẫn chưa hoàn hồn lại những gì đang và sẽ xảy ra.
Bỗng đằng xa, Ngọc Chi chạy đến ” Tiết Hải sao rồi” giọng nói dịu dàng nhưng đâu đó vẫn rõ ràng hiện lên vẻ tức giận nhìn tôi.
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu, “tóc” nước mắt tôi rơi, rơi trên gò má, rơi xuống đôi bàn tay tôi. Tôi khẽ nhìn đôi bàn tay tôi lúc này. Những vết máu loang lỗ thấm đều vào da tôi… Là máu hắn…
-Tại sao? Tại sao ông lại đón nhận nhát dao thay tôi. Tôi mới là người bị đâm. Tôi mới là người bị thiệt của tất cả sự việc này. Nỗi đau ngay tim đó phải là tôi. Người nằm trong phòng cấp cứu là tôi chớ không phải ông. Tất cả đều là tôi nên nhận. Không phải ông. Chắc đau lắm… Đau lắm đúng không. Tim ông đau làm tim tôi cũng đau nghiến lại đây.
Xin lỗi-Cảm ơn.
Ngọc Chi nhìn chằm vào tôi rồi khẽ cười” Là do cậu ấy thích cô, đúng là cô rất ngốc” Chi vừa nghĩ vừa cười trước sự ngốc nghếch của ai đó.
———————-
Hai tiếng đồng hồ trôi qua
Tôi và Ngọc Chi vẫn ngồi hẫn hờ cho đến khi chiếc cửa được mở toạch ra…
Tôi vội chạy tới:
-Bác sĩ cậu ấy sao rồi
-Không sao rồi, phẫu thuật thành công. Thật sự trường hợp này rất là nguy hiểm, chỉ cần 1cm nữa thôi là trúng tim rồi. Lúc ấy chỉ có thể là tử vong. Hiện giờ cậu ấy còn rất yếu hãy cố đợi đến khi cậu ấy tỉnh dậy.
Tôi ngồi bệt xuống sàn sau khi nghe bác sĩ nói”Cảm ơnn!” Tôi mệt mỏi, không còn sức lực nào nữa…
-Cô nên về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại chăm lo cho Hải, vì ba mẹ cậu ấy cũng đã đi công tác nước ngoài rồi.
Mặc dù tôi rất muốn nhìn hắn an toàn hẳn rồi mới dám về nhưng làm sao đây, cái bụng nó cứ ồn ào náo nhiệt trong đó. Nên tôi gật đầu đồng ý…
Bước đi ra khỏi bệnh viện, mọi người xung quanh cứ nhìn tôi một cách khó hiểu cứ như “kẻ giết người”. À mà cũng phải thôi, nhìn xem người tôi toàn là máu, bộ đồng phục, tay chân, và tóc tai đều dính hết…
“Bảo Châu” Đó là… anh Tuấn… Tôi chạy đi, không muốn để anh thấy bộ dạng này đâu, nhưng tôi không còn sức lực nào để chạy nữa. Cứ thế đứng đó cho anh chạy đến… Thế nào anh cũng sẽ hỏi đã có chuyện gì xảy ra…
Anh chạy đến, khoác lên người tôi chiếc áo khoác rồi nắm lấy đôi tay đầy máu của tôi đưa về nhà tôi. Anh không hỏi sao? Không hỏi vì sao tôi như vậy à
———————
Nhà tôi
Tôi đang tắm rửa sạch sẽ thì bên ngoài anh đang nấu ăn…
Trong bàn ăn, tôi ăn một cách chậm rãi mặc cho rất đói, vì trong tâm trí tôi bây giờ chỉ nghĩ về hắn. Tất nhiên rồi, làm sao có thể ăn uống ngon lành trong khi cứu nhân của mình đang nằm trên giường bệnh. Và tôi hoàn toàn quên mất sự hiện diện của anh Tuấn
-Em không ổn à? Anh chỉ hỏi thế thôi. Anh sẽ không tra hỏi gì đâu.
Cuối cùng anh Tuấn cũng đã nói chuyện sau hồi lâu im lặng.
Tôi nhẹ lòng khi nghe anh nói. Vâng chỉ có mình anh là hiểu tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ về hắn. Chưa bao giờ tôi lại để hắn trong tâm trí tôi lâu đến thế.
————————–
“Reng…” Chỉ lần reng thứ nhất, tôi đã nhanh chóng tắt đi và để lại nó trên bàn… Không giống như bao lần tôi phải mua thật nhiều đồng hồ báo thức để xung quanh, như vậy mới có tác dụng được với tôi-con nhỏ chuyên gia nướng khét ngẹt.
Hôm nay, tôi sẽ đến thăm hắn… Làm ơn, đến khi tôi đến đó, xin cậu hãy mở mắt ra, xin đừng cứ mãi nhắm lại như thế…
Bước đi trên con đường quen thuộc, tôi đi thăm hắn, nhưng lại không thoải mái chút nào… Vì sao à?Để ý một chút. Nhìn đi, hôm nay tôi mặc váy đó. Tối qua, tôi đã đi mua ngay một chiếc váy chỉ để được mặc hôm nay.
Hắn nói rồi mà, hắn nói rằng khi nhìn tôi mặc váy rất đẹp. Nên giờ tôi mới mặc váy, thế hắn phải mở mắt ra mà nhìn tôi chớ! Tôi còn kẹp chiếc nơ hôm đi thi hắn đã kẹp cho tôi nè. Nhìn tôi bây giờ rất xinh xắn đó!
Tôi lại còn nhờ anh Tuấn chỉ cho cách nấu cháo đó. Vì hắn mà lần đầu tôi vào bếp, nhưng đừng lo, nó không có tệ đâu^^. Tôi đã cố gắng hết sức vì hắn, dù rất mệt nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt là khuôn mặt của hắn lại hiện ra. Lần đầu…lần đầu hắn xuất hiện trong tâm trí tôi nhiều đến thế đó
Đi một hồi cũng đến nơi, bệnh viện “Sunshine” đây rồi. Tôi bước nhanh đến phòng số 01*VIP*…
Bao nhiêu niềm hy vọng khi nhìn thấy hắn liền tan biến một cách vô vọng, đôi mắt to tròn ngày nào ấy vẫn chưa mở lên, nụ cười ấy vẫn không còn thấy nữa, có thể nào gọi tên “Cùi” không?Cái tên mà tôi từng ghét bỏ. Nhưng..Tôi muốn nghe…
-Cùi!!
Cái gì vậy, không lẽ mình hoang tưởng luôn à. Suy nghĩ rồi, lại nghe thấy giọng nói luôn. Tôi dùng tay tát vào mặt mình”Tỉnh lại coi, ảo tưởng quá rồi haha”
-Cùi, bà làm cái chuyện ngốc nghếch gì vậy…
Cái giọng ấy vẫn vang lên…không lẽ là… tôi đưa mắt sang giường bệnh thì lại thấy được nụ cười Angle ấy rồi. Cái nụ cười đã làm cho tim tôi loạn nhịp bao nhiêu lần, làm cho tất cả cơ quan trong cơ thể tôi như ngừng hoạt động.
Tôi chạy tới” Ông…ông tỉnh rồi hả?” tôi cười, hạnh phúc khi được nhìn thấy hắn thế này và ngay cả cái nụ cười đó, tôi muốn được ngắm, được lỡ nhịp tôi vì hắn… Á… Sao vậy… Không lẽ là yêu hắn rồi…. Azz làm gì có chuyện đó, chắc là chỉ có tình cảm… người cứu mình… mình được người ta cứu… ●﹏●
-Đâu có, nảy giờ tôi ngủ mà, tỉnh từ hôm qua rồi!
Hôm qua! Vậy mà làm cho người ta suy nghĩ nảy giờ. Tưởng nhắm mắt đi luôn rồi chớ…
-Bà ra đằng kia, quay một vòng cho tôi
Hahaha chắc thấy tôi mặc váy đẹp chớ gì… Tôi ngoan hiền, hai tay xoè chiếc váy quay một vòng*Cảnh tượng này là lần đầu, thường thì: mặc quần, một bên thì săn lên nhìn như đi lội sông lội ruộng chỗ nào mới về vậy á*
Tưởng chừng sẽ được khen ai nghè:
-Lại đây! Hắn quát lớn vào tôi
Cái trò gì đây. Không lẽ mình mặc xấu lắm hả.
Nói rồi, hắn lục lục tìm tìm cái gì trong cái tủ được đặt kế bên giường hắn… Lấy ra cái hộp cứu thương [+]
-Á. Ông bị gì dọ, tự nhiên lấy hộp cứu thương ra làm gì. Hay bị đâm rồi ảnh hưởng đến não bộ của trẻ sơ sinh à
Hắn không để ý, cứ thế lấy ra chai sát trùng vết thương và băng keo cá nhân.
Rồi hắn cầm lấy cánh tay tôi…
1giây…2giây…3giây… Tôi đã hiểu lý do vì sao hắn lại làm chuyện này rồi…
Hắn nhẹ nhàng rửa sạch vết thương ngay cánh tay tôi, có lẽ do hôm bữa cầm vật gì nhọn để mở dây nên quẹt chúng tay đây mà… Đôi mắt ân cần của hắ… “Á, Đau… nhẹ thôi ông nội”
-Bộ, ông không thấy hôm nay tôi mặc váy sao? Đau..Không chú ý đến à. Á..nhẹ…Làm tôi tối qua tất tốc chạy đi tìm mua váy…
Hắn nhìn tôi, mặt nhăn nhó:
-Sao bà không lo cho bản thân đi, để bị thương mà còn giúp nó nhiễm trùng nữa chứ. Như vậy không phải để tôi chịu giúp bà một nhát dao vô ích à!
Hắn…Tôi nhìn hắn, không nói nên lời, chỉ biết gụp mặt xuống…
-Mà thật sự, hôm nay bà rất đẹp, mặc váy rất xinh. Nói rồi hắn lấy tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, cho đến khi sờ đến cây kẹp” Bà đã dao động về tôi chưa”
Câu hỏi này… Tôi toàn tập đứng hình trước nó… Đã dao dộng…gì chưa…
Thật lòng thì nếu như hỏi đã dao động hắn chưa à?
Bảo Châu (Đại): Làm gì có, có cái mà cầm dao, rồi hành động với hắn thì có… Tối ngày cứ bám tôi như Đỉa mà còn Cùi Cúi gì nữa chớ
Bảo Châu(Như bao người con gái bình thường khác): Dao động á?… Không biết có hay không, chỉ biết là gần mấy tháng nay, cảm xúc của tôi cứ cứng đầu không nghe lời gì cả, bên hắn có vui có buồn, hạnh phúc và giận dỗi đều có. Và đặc biệt, từ ngày tiếp xúc với hắn, không biết tôi có bệnh tim không nữa, nó cứ đau, nghiến chặt lại rồi còn nhảy loạn xạ trong đó…
Dẹp hết qua một bên, tôi phải vặn óc, móc óc ra chấm muối tiêu suy nghĩ để làm sao đánh trỗng lãng được hắn…
-A..a… Tôi.. tôi nấu cháo á… Ăn đi, rồi nhận xét…
Kinh nghiêm: nửa ngày rưỡi của tôi á
Hắn nghe mà cười đau bụng, nữa ngày rưỡi…hahaha… ăn vô chắc nhập viện lần nữa…
Nhìn hắn cười tôi cũng cười theo, sở dĩ rằng mình đã trốn được hắn câu hỏi đầy gai ốc này
*Au Heo:Châu ơi là Châu chuẩn bị chap tiếp theo đi, cô không còn đường chạy nữa đâu…
Châu: Why? Chap 15 có gì hot à*
End Chap
**************************
Mọi người đọc xong cho Heo xin cái cmt, có nhìu bạn nói rằng truyện Heo viết tình yêu vẫn còn yên bình quá…. hahaha các bạn cứ bình tĩnh đi nào. Truyện chưa hết mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.