Không Lẽ Là Yêu?!

Chương 15: TÔI THUA ANH RỒI!

Heochuchuu

26/06/2015

“Tic tóc…” Cái tiếng đt tôi vang lên rõ mồng một…

From “Hải Chó Đin”

– Ui da, tôi đau quá nè. Nghĩ lại chịu dùm bà nhát dao hơi bị uổng, trả thù lao cho tôi đi… (=’.’=)

Bà cho tôi 3điều ước đi Cùi xinh đẹp…*mắt long lanh* Bà nhất định phải thực hiện, nếu không tôi nhảy lầu chết cho bà vừa lòng á… Nhớ nhá… “ừ ừ” xem như đồng ý á… Chuẩn bị tinh thần hoàn thành điều ước cho tôi đi…

——————————–

Lớp học võ

“Yahh…” Cái giọng la đầy mạnh mẽ này… là giọng tôi chớ ai… Trước mắt tôi là một cục thịt mỡ to đùng vô cùng đau thương.

-Ây da… Cái mông xinh đẹp của tôi. Chị Bảo Châu lợi hại quá à. Mốt mọi người đừng bắt tôi đấu với Bảo Châu nữa á. Đấu với cổ chẳng khác gì vác cái xác đến dâng cho “hổ”

Đó là anh Hoàng, học võ cũng được 3năm, thân hình chuẩn men-mập bởi nên mới được gán cho cái biệt danh”thịt mỡ”…

Tôi nở nụ cười tự mãn nhất của mình” azz… Vậy không ai muốn đấu với tôi nữa à. Thầy ơi, thầy cũng không đấu ạ” Tôi nói rồi, nhìn sang người thầy kính yêu đang bễu môi lắc đầu….

*À mà mọi người sẽ thấy con người hoàn toàn khác về tôi trong cái lớp võ này… Vì nơi đây xem như “ổ” của tôi rồi… Tôi không có “đại” đâu á*

-Thầy còn không muốn, tụi tôi sao muốn đấu đây. Ai da, bái phục cô nương quá đê mà…

Chị Mai cũng lên tiếng sau một hồi ngỡ ngàng trước vài đòn tấn công của tôi “ban tặng” cho Hoàng…

-Chị Châu hay quá… Em cũng muốn như chị, muốn là nhất cơ, muốn ai cũng phải nể…

Bé Thảo- Cô bé chỉ mới vào tập được 1năm, nhỏ tuổi hơn tôi nhưng lại rất dễ thương, trong đây tôi quý nhất là em ấy…

Tôi đi đến rồi xoa xoa đầu Thảo” Nhất định rồi, nhất định Thảo sẽ được giống chị thôi, sẽ là nhất nhất luôn á hihi” tôi cười hiền với em ấy…

Bỗng, một giọng nói vang lên, tôi thấy đâu đó chị Mai và vài người con gái trong lớp võ này đang”ầm ầm” trước cái gì đó…

-Hazz… Nghe nói ở đây là “nhất nhất”… Sợ quá. Không biết cô nương đây có dám đấu với tôi không.

Đấu? Ai mà dám gan trời mà đòi đấu với chị. Tôi quay đầu lại.

Á! Là hắn. Không phải nằm trên giường bệnh sao? Mới có 1tuần thôi mà…

-Sao lại đây, vết thương chưa lành mà dám đi đi lại lại hả cái thằng cha kia…

Tôi quát vào mặt hắn, một phần là tức do có sự hiện diện của hắn, phần chính là lo cho cái thân xác vết thương đầy người kia

-A… Bạn trai chị Châu kìa… Woaa đẹp trai qúa đi…

Cái giọng nói này … là cái cô bé mà tôi mới khen là dễ thương đây mà. Cái thằng cha nào dám nói con nít ngây thơ, hồn nhiên đâu, ra đây tôi phi dép cho…



-À, Thảo ơi không… Chưa kịp nói hết câu thì lại cái giọng nói khó ưa đó nhảy vào O_o

-Bé ngoan quá, biết anh chị là người yêu luôn!!! Nói rồi, hắn lấy tay bếu lấy cái má phụng phịu của Thảo…

Khỏi phải nói, cái mặt con bé hiện rành rành cái vệt hồng hồng, miệng thì cười toe tét…

-Cái tên này…. Tôi nhìn cái cảnh đó mà tức ói màu. “Người yêu” của nhau? Điên lên mất thôi. Không để sự việc đánh mất lý trí. Vô vấn đề”Đến đây làm gì?”

Tôi nhìn hắn, mắt chạm mắt, một bên như muốn ăn tươi nuốt sống ánh mắt đối diện, một bên thì hiền diệu, đôi mắt to tròn cứ liên hồi chớp chớp…

-Để cho Cùi thực hiện điều ước thứ nhất.

Cái nụ cười nham hiểm lại xuất hiện. Ôi! Nhìn mà nổi da gà mà. Ờ mà… sao mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào tôi với hắn thế?

Hoàng: Điều ước thứ nhất gì. Không lẽ Châu là “bà bụt”

Mai: Cùi? Ủa cái anh đẹp trai đó kêu ai vậy ta *ngó nghiêng, ngó dọc*

Thảo: Hai anh chị nhìn đẹp đôi phết Q_Q

Tôi cố mò tìm lại dữ liệu não xem coi cái thứ”điều ước” đó là gì… Á! Cái điều ước, điều ước “trả thù lao”. Tôi nhìn hắn, vẻ mặt chuẩn thiếu nữ nghiêm túc. Nhớ lại cái tin nhắn lúc sáng, đọc mà cứ tưởng hắn tự gửi xong rồi tự trả lời luôn… Nhưng biết làm sao giờ… thấy cái thân xác tàn tạ của hắn do cứu tôi nên cũng chấp nhận vậy… Có ba điều thôi mà…

-Sao ? Ước gì???

-Đấu võ với tôi, tôi muốn xem cái tài đấu võ của “nhất nhất” ấy như thế nào?

-Đấu võ với tôi?

Đặt tay lên trán, mọi người nhìn hắn mà rùng mình lo sợ dùm hắn…

Đấu với tôi, hắn sao?Để chị đây xem xét lại em nhá:

Bề ngoài của dân võ: quá công tử

Kinh nghiệm võ : Zero…

Suy ra tư cách: Bích cửa nha kuu

– Nằm mơ hả cưng, cái trình độ khoai mì như cưng mà bày đặt thách đấu với khoai từ chị à. Không sợ nhục hỏ???

Hắn lắc đầu rồi lại cái tiếp tục cái màn khoe răng quen thuộc” Thì bà đấu với tôi đi”

Hắn khùng hả? Đấu thì tức nhiên quá ư bình thường đối với tôi rồi. Nhưng cái vết thương đó… Không được, nhất định là không được. Tôi lắc đầu, lắc đầu lia lịa…Quá ghê, quá nguy hiểm…

-Tại sao? Đây là điều ước thứ nhất của tôi đó nha…



Ò ha… dù cái gì cũng phải giữ lời hứa chớ. Mình đã hứa với hắn mà. Bảo Châu ta đây đã nói là phải làm. Lời nói đi chung với hành động… Hừ hừ

Vâng, một màn gật đầu, lắc đầu, xoa cằm tự kỉ của tôi cũng chấm dứt…

-Ok đấu,tôi sẽ nhẹ tay với ông. Với lại đối với ông thì không cần phải tung chiêu gì nhiều, chỉ cần dùng những cách cơ bản thôi…

Cái nụ cười tự mãn của tôi một lần nữa hé nở… Hahaha chị cho cưng nhụt mặt nò* Au: Cái mặt nham hiểm gớm*

“Dô” Cái giọng nhỏ nhỏ xinh xinh của bé Thảo phát lên ra hiệu cuộc đấu xin được phép bắt đầu..

Tôi với hắn bắt đầu đấu với nhau. Thừa biết tên này sẽ chẳng có võ vó gì nên cứ bình tỉnh đá 1cái rồi vương mặt lên mà chiến thắng thôi…

Tôi tiến tới nhẹ nhàng nhưng vẫn đâu đó có chút mai phục. Ơ hay, hắn vẫn đứng đó cười”Đang đấu đó nha”. Hazz đã yếu mà bày đặt cạo gió á lộn ra gió. Rồi ra gió hả chị đây kết thúc em lẹ luôn…

Tôi bước tới định đưa tay đến đánh thì một cái móc chân, tôi hoảng hốt và theo tự nhiên, lực hút của Trái Đất thì cái môn* xinh đẹp của tôi sẽ được đáp đất một cách nhẹ nhàng tựa gió bay. Đang chờ đợi giây phút thiêng liêng ấy xảy ra thì “chập” một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi lại…

Nhìn lại cảnh tượng này xem… Chàng trai nắm cổ tay cô gái, tay kia của hai người thì đưa ra, ánh mắt nhìn nhau.Cứ tưởng xem nhầm chỗ đấu chứ, đang coi đánh võ đó nha, không phải khiêu vũ đâu…

Quay lại hiện trường, một cách nhẹ nhàng, hắn kéo tôi lại. Cái khoảng cách này không đùa đâu, cái khuôn mặt xinh xắn của tôi đang áp vào ngực hắn, “thình thịch…” nghe tim hắn đập mà mặt tôi đỏ như gấc ấy.

“Tôi không muốn làm bà đau đâu!”Cái giọng khàn đục của hắn lên tiếng..

Cái gì chứ? Tôi bực mình nhảy ra khỏi người hắn, đấm đấm ra đòn cực “sung”.

Nhưng sau tất cả cú đấm ấy hắn đều né được, né một cách rất chuẩn nha. Tôi vừa đánh vừa ngạc nhiên…

Cuối cùng, giới hạn bùng nổ rồi. Tôi chuẩn bị dùng cái chiêu nhảy lên rồi móc cổ lại, cái chiêu này cả thầy cũng “nể” chị đấy nhá… Đâu đó có vài người đang lùi lại với sự lo sợ về chuyện sắp diễn ra…

Rồi, xem ra chị đây phải đánh một cách bạo lực rồi…

Tôi chạy đến chuẩn bị tung tuyệt chiêu của mình thì hắn móc tay này, giữ chân kia…

Cuối cùng lại cái cảnh tượng xấu hổ vô cùng. Tay chân tôi bị hắn kìm chế một cách “đắng lòng”…

Lưng tôi áp vào trong lòng hắn, hắn nhẹ khẽ nói vào tai tôi” Trình độ của bà không tệ nhưng lần này thì gặp phải cao thủ rồi”

“Châu thua rồi!” Cái giọng nói vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng đầy thích thú của anh “thịt mỡ”

“Hộc..hộc..” Tôi thở điên cuồng..Làm sao có thể. Không một ai có thể làm tôi mệt mỏi như vậy… Hắn không biết võ cơ mà… Làm sao có thể…

Cái bầu không khí đang hướng mọi ánh mắt về hắn đầy hâm mộ thì…

-Thực hiện điều ước thứ hai nào

————————–

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Lẽ Là Yêu?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook