Chương 32: ĐÔI MẮT ẤY! NÓ VỐN DĨ LÀ CỦA EM MÀ!!!
Heochuchuu
26/06/2015
Ôm đầu, siết chặt ngấu nghiến từng cọng tóc! Đầu tôi thật sự quá nhức!
Kí ức của tôi về quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi chỉ nhớ rằng “Anh đã từng yêu tôi”
-Châu!!! // Tiếng gọi của hai giọng nói khác nhau khiến tôi tò mò mà nhìn lại!
Là Chi! Và anh Tuấn đang đứng kế bên…Anh đang nắm tay cô ta!!!
Nhìn thấy tôi, anh chợt buông tay ra! Vẻ mặt sợ sệt nhìn lấy tôi!
-Em đừng hiểu nhầm! Anh chỉ là không muốn Chi lên đây làm phiền em thôi!!!
Tôi nhìn Chi! Chi đến đây thăm tôi đã là một điều khó hiểu vậy mà trên tay lại còn là một bó hoa- Hoa hồng xanh
Vâng, tôi không nhìn lầm! Là hoa hồng xanh! Là hoa mà tôi yêu thích nhất!!! Và điều đặc biệt hơn nữa là “Chỉ mình Hải mới biết loài hoa này là yêu thích của tôi” Ngoài ra, chả ai biết được! Không một ai cả!
Kí ức 14 năm đánh mất của tôi đã có lại! Tôi đã nhớ lại hết. Nhưng điều mà tôi vẫn không biết bây giờ là
“Anh có còn yêu tôi như 14năm vừa qua?”
-Chi à! … Hải vẫn còn yêu tôi đúng chứ?
Chi giật thoáng người khi nghe câu hỏi này của tôi!
Đúng, Châu hỏi cô quả thật rất đúng! Cô chính là chìa khóa của mọi chuyện! 14 năm trước của Châu và Hải ra sao cô đều biết! Sự thật cô và Hải chỉ là diễn kịch để lừa Châu cô quá rành! Cô biết luôn cả những lần Hải không bên Châu đều là do Hải cùng cô vào bệnh viện chữa trị! Và lần vào bệnh viện lần rồi đều là do căn bệnh của Hải, do Hải không nhìn thấy được nên mới bị xe đụng! Chi cô đây biết hết tất cả!
-Châu…cô nói gì thế// Chi ngập ngừng nhìn tôi!
-Cô nói đi chứ!!! Hải vẫn còn yêu tôi đúng chứ!? Tôi nhớ hết rồi…nhớ lại tất cả rồi…Nhớ rằng 14năm qua Hải đều phải chịu khổ với đôi mắt của tôi đúng chứ?Tôi không tin Hải lại xem tôi là “đồ bỏ”. Tôi không tin một người đã hy sinh đôi mắt cho tôi lại là một con người tồi tệ được. Cô trả lời đi chứ?// Tôi ngồi trên giường và đối diện tôi là Chi! Tôi nhìn Chi, nước mắt đầm đìa!
.
.
.
.
.
– Chi à! Cô trả lời tôi đi!?
.
.
.
.
.
-Đúng!!! Hải vẫn yêu cô… Yêu cô rất nhiều!
Lời nói của Chi khiến tôi và ngay cả anh Tuấn đứng kế bên không khỏi ngạc nhiên!!!
-Là Hải yêu cô rất nhiều! Yêu cô nhiều đến nỗi cô không tưởng tượng được! Tôi thật sự rất muốn trách Hải! Anh ấy bây giờ lại làm cô ra nông nổi này! Và Hải cũng không phải trường hợp ngoại lệ, cô khóc… anh ấy khóc gấp đôi, cô đau… anh ấy đau gấp vạn! Tôi nhìn cô và Hải như vậy thật sự là không thể diễn kịch được nữa rồi!! Hải quá ngốc, vở kịch này chỉ tổ làm thêm đau khổ cho cả hai thôi! Tôi xin lỗi vì đã lừa dối cô!
Tôi thững thờ! Sự thật là như vậy sao?! Tất cả việc anh làm đều là vì tôi sao!
-Cô … Những lời vừa nãy đều là sự thật sao!
.
.
.
-Tôi nghĩ … cô nên gặp Hải và tất cả sự thật hãy quay lại! Bây giờ Hải vẫn ở căn phòng trong bệnh viện cũ! Cô hãy tới đó đi!!!
.
.
.
.
.
.
Kí ức! Sự thật! Tôi biết hết rồi!
.
.
.
-Anh ấy còn yêu tôi! Hải chỉ là diễn kịch….Tất cả chỉ là vì tôi, vì muốn tôi hạnh phúc anh mới làm như vậy!
.
.
.
.
-Anh ấy….Tôi phải tìm anh ấy! Tôi phải tìm Hải!// Tôi đứng dậy và bước ra khỏi giường! Miệng vẫn hoay hoay nói rằng”Nhất định phải tìm”
Tôi bước ra khỏi phòng, mặc cho tất cả có cản, tôi vẫn phải đi!
.
.
.
-Em đừng đi! // Cánh tay tôi bỗng được níu lại! Rất chặt! Chặt đến nỗi tay tôi đỏ bừng cả lên
.
.
.
.
-Đừng đi! Tại sao em lại muốn đi tìm người đó chứ? Lỡ như nó lại làm cho em đau khổ như mới hôm qua thì thế nào! Anh không muốn nhìn em như vậy
.
.
.
-Anh buông ra đi! Anh làm em đau đó!Em phải đi tìm Hải mà// Tôi quay lại và kéo mạnh tay anh ra
.
.
-Nếu anh muốn em trả lời câu hỏi tại sao của anh thì em sẽ nói rằng”Em yêu Hải” anh vừa lòng chưa!?
.
.
.
.
.
.
-Nhưng anh cũng yêu em mà!!!
.
.
.
.
.
Tôi ngơ người,chừng mắt nhìn anh! Lời anh nói thật sự làm tôi muốn thốt tim!
.
.
-Anh….
.
.
.
.
-Không lẽ em ngốc đến nỗi không nhận thấy được tình yêu anh dành cho em sao! 14 năm anh và em đã ở bên nhau cơ mà…Như vậy vẫn chưa đủ để em ở lại sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
-Nhưng Hải cũng là 14năm chịu đựng đôi mắt dùm em đó anh! Chả vì em thương hại hay biết ơn Hải nên mới nói như vậy mà là em yêu Hải thật lòng…
.
.
.
-Còn anh! Em biết anh yêu em từ rất lâu rồi!!! Nhưng…em chỉ xem anh như là một người anh trai thôi! Em xin lỗi, em đi đây// Nói rồi, tôi quay lưng mà bước đi! Để lại anh phía sau lưng có đau khổ thế nào!?
“Em xin lỗi anh”
.
.
.
.
.
.
.
.
“Nếu như anh có thể được nhìn thấy thì anh muốn người đầu tiên anh thấy sẽ là em”
.
.
.
.
.
.
“Nhưng hiện tại thứ anh nhìn thấy được chỉ là một thứ bóng tối không hạnh phúc”
.
.
.
.
.
.
.
Bệnh viện Sunshine
Đứng trước chỗ tiếp tân của bệnh viện, tôi thở hồng học vì lúc nãy đã quá cố sức để chạy đến đây!
-Chị cho em hỏi phòng 278 có phải của bệnh nhân Lâm Tiết Hải không?
Chị tiếp tân nhìn tôi tỏ vẻ nhăn nhó rồi lật cuốn sổ ra!
Điều tôi chú tâm hơn hết là tại sao chị không mở cuốn sổ danh sách bệnh nhân mà lại là danh sách cấm của bệnh nhân chứ…
Sau một hồi tra tra nhìn nhìn chị lại nhìn tôi một cách quá nguy hiểm!
-Đúng là phòng 278 nhưng bệnh nhân này không muốn cô vào! Cô là Bảo Châu đúng chứ?
-Vâng, tôi là Bảo Châu! Nhưng tại sao lại không cho vào chứ?
-Đơn giản là bệnh nhân không muốn cho cô vào! Dù cô có muốn vào đi vào chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi hai anh bảo vệ cơ tay cơ chân to đùng kia đâu!Xin cô đi về!
.
.
.
Khó hiểu! Thật sự quá khó hiểu! Anh sợ gặp tôi sao!? Hay là anh không cho tôi nhìn thấy tình cảnh của anh lúc này!
Không bỏ cuộc, tôi lại tiếp tục tra hỏi chị tiếp tân!
.
.
.
-Anh ấy, có thể nào hết bệnh không vậy chị!?
.
.
.
.
Nếu hỏi, bảo đảm câu trả lời của chị là “Không biết”! Nhưng ở tôi thoáng lên một vẻ không hoàn toàn là người xấu nên chị đã khai hết! :D
-Cô nghĩ bệnh “Hư tổn thể thủy tinh”có thể chữa được à? Bây giờ cậu ta chỉ còn con đường trong bóng tôi thôi!!!
.
.
.
-Thật sự là hết cách!?
.
.
.
-Hết rồi!!!
.
.
.
.
-Không còn cách nào khác sao!?
.
.
.
.
.
.
-Đã nói là hết rồi mà!!! Nếu cô muốn thì đi mà thay mắt cho cậu ta! // Khó chịu! Chị tiếp tân quát mắng vào tôi! Nhưng chị lại cho tôi một ý nghĩ khác bây giờ!
-Chị ơi anh ấy có đăng ký ở danh sách những người cần “đôi mắt” không ạ!?
-Cô hỏi lạ nếu không đăng ký thì biết lấy gì mà hy vọng chứ?
.
.
.
.
-Vậy…Tôi muốn thay mắt với bệnh nhân đó thì cần phải làm hủ tục gì không!?
.
.
.
Chị nhìn tôi, lướt ánh mắt từ trên xuống dưới! Tạo vẻ không tin tưởng gì là mấy! Sao cô bé này lại muốn thay mắt cho cậu ta chứ! Không phải cậu ta cấm cô bé này vào phòng rồi sao!
-Tại sao cô lại muốn thay mắt cho cậu ta chứ!?
.
.
.
-Cô cấm tôi vào phòng không lẽ cô cũng muốn cấm luôn quyền giúp đỡ cho bệnh nhân này à?!
.
.
.
-Cô chắc chứ!! Nếu vậy tôi phải đi báo cho cậu ta biết! Cậu ta phải đồng ý thì mới tiến hành phẫu thuật thay mắt được!
Nói rồi, chị tiếp viên vui vẻ có ý định sẽ chạy nhanh đi nhưng may mắn là tôi kịp thời ngăn lại!
-À…chị! Chị có thể nào nói người giúp đỡ cậu ấy là một người đàn ông bị AIDS thời kỳ cuối không?
Chị tiếp viên cau mày nhìn tôi! Cô bé này tại sao lại như vậy chứ?Tại sao lại muốn giấu đi thân phận của mình! Thật sự là cô này có quan hệ gì với bệnh nhân phòng278?
Gạt bỏ dòng suy nghĩ! Cứu người vẫn là trên hết! Thế là chị tiếp viên gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng chạy lên báo cho anh!
.
.
.
.
Đứng trước phòng anh, nhìn qua cửa kính! Bên trong có mẹ anh, có anh và có cả chị tiếp viên lúc nảy! Chị đã trình bày lại tất cả những gì tôi bảo: bảo rằng tôi là người đàn ông bị AIDS kỳ cuối! Chứ không phải là Trần Bảo Châu mà anh từng yêu thương!
Nhìn vẻ hớn hở của mẹ anh kìa! Bà đang rất vui mừng và thúc đẩy con mình phẫu thuật!
.
.
.
Nghe lời mẹ, anh gật đầu đồng ý! Vâng, đó chẳng phải là hy vọng cuối cùng sao?!
.
.
.
.
Cuộc phẫu thuật thay mắt được bắt đầu
.
.
.
.
.
.
.
.
Em sẽ trả lại anh đôi mắt tinh anh ngày nào?
.
.
.
.
Còn đôi mắt của em! Xin anh hãy trả lại! Nó vốn dĩ là của em mà!
.
.
.
.
Trước phòng phẫu thuật, mẹ anh ngồi thấp thỏm vui mừng! Mừng vì anh đã có thể nhìn thấy, mừng vì người đã hy sinh đôi mắt cho anh cũng là người mất hy vọng trong việc chữa trị! Nên bà sẽ không thấy tội lỗi….
-Dì ơi!!!// Từ đằng xa, Chi chạy nhanh đến chỗ bà, khuôn mặt sợ hãi nhìn bà…
Nhìn thấy Chi bà vui mừng chạy tới ôm lấy cô
-Có người thay mắt cho Hải rồi con ạ! Hải sẽ lại được nhìn thấy rồi !// Nói rồi, bà lắc vai cô rồi khóc lên! Là nước mắt của sự hạnh phúc!
.
.
.
.
.
-Dì à! Người thay mắt cho Hải là Bảo Châu! Là cô bé mà Hải đã thay mắt cho 14năm về trước! Không phải người đàn ông bị AIDS nào đâu!
_____________________
Chap ra tiếp đây! Heo quá siêng luôn!
Mọi người cmt+vote thật nhiều nha đừng để Heo thất vọng
Mấy bạn ơi! Mấy bạn cmt thật nhiều thật nhiều nha! 50cái vote mà chỉ có 5,6 người cmt! Heo buồn quá chừng! Lấy đâu tinh thân để ra chap đây!
Mà truyện sắp đến hồi kết rồi! Vui quá!
Kí ức của tôi về quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi chỉ nhớ rằng “Anh đã từng yêu tôi”
-Châu!!! // Tiếng gọi của hai giọng nói khác nhau khiến tôi tò mò mà nhìn lại!
Là Chi! Và anh Tuấn đang đứng kế bên…Anh đang nắm tay cô ta!!!
Nhìn thấy tôi, anh chợt buông tay ra! Vẻ mặt sợ sệt nhìn lấy tôi!
-Em đừng hiểu nhầm! Anh chỉ là không muốn Chi lên đây làm phiền em thôi!!!
Tôi nhìn Chi! Chi đến đây thăm tôi đã là một điều khó hiểu vậy mà trên tay lại còn là một bó hoa- Hoa hồng xanh
Vâng, tôi không nhìn lầm! Là hoa hồng xanh! Là hoa mà tôi yêu thích nhất!!! Và điều đặc biệt hơn nữa là “Chỉ mình Hải mới biết loài hoa này là yêu thích của tôi” Ngoài ra, chả ai biết được! Không một ai cả!
Kí ức 14 năm đánh mất của tôi đã có lại! Tôi đã nhớ lại hết. Nhưng điều mà tôi vẫn không biết bây giờ là
“Anh có còn yêu tôi như 14năm vừa qua?”
-Chi à! … Hải vẫn còn yêu tôi đúng chứ?
Chi giật thoáng người khi nghe câu hỏi này của tôi!
Đúng, Châu hỏi cô quả thật rất đúng! Cô chính là chìa khóa của mọi chuyện! 14 năm trước của Châu và Hải ra sao cô đều biết! Sự thật cô và Hải chỉ là diễn kịch để lừa Châu cô quá rành! Cô biết luôn cả những lần Hải không bên Châu đều là do Hải cùng cô vào bệnh viện chữa trị! Và lần vào bệnh viện lần rồi đều là do căn bệnh của Hải, do Hải không nhìn thấy được nên mới bị xe đụng! Chi cô đây biết hết tất cả!
-Châu…cô nói gì thế// Chi ngập ngừng nhìn tôi!
-Cô nói đi chứ!!! Hải vẫn còn yêu tôi đúng chứ!? Tôi nhớ hết rồi…nhớ lại tất cả rồi…Nhớ rằng 14năm qua Hải đều phải chịu khổ với đôi mắt của tôi đúng chứ?Tôi không tin Hải lại xem tôi là “đồ bỏ”. Tôi không tin một người đã hy sinh đôi mắt cho tôi lại là một con người tồi tệ được. Cô trả lời đi chứ?// Tôi ngồi trên giường và đối diện tôi là Chi! Tôi nhìn Chi, nước mắt đầm đìa!
.
.
.
.
.
– Chi à! Cô trả lời tôi đi!?
.
.
.
.
.
-Đúng!!! Hải vẫn yêu cô… Yêu cô rất nhiều!
Lời nói của Chi khiến tôi và ngay cả anh Tuấn đứng kế bên không khỏi ngạc nhiên!!!
-Là Hải yêu cô rất nhiều! Yêu cô nhiều đến nỗi cô không tưởng tượng được! Tôi thật sự rất muốn trách Hải! Anh ấy bây giờ lại làm cô ra nông nổi này! Và Hải cũng không phải trường hợp ngoại lệ, cô khóc… anh ấy khóc gấp đôi, cô đau… anh ấy đau gấp vạn! Tôi nhìn cô và Hải như vậy thật sự là không thể diễn kịch được nữa rồi!! Hải quá ngốc, vở kịch này chỉ tổ làm thêm đau khổ cho cả hai thôi! Tôi xin lỗi vì đã lừa dối cô!
Tôi thững thờ! Sự thật là như vậy sao?! Tất cả việc anh làm đều là vì tôi sao!
-Cô … Những lời vừa nãy đều là sự thật sao!
.
.
.
-Tôi nghĩ … cô nên gặp Hải và tất cả sự thật hãy quay lại! Bây giờ Hải vẫn ở căn phòng trong bệnh viện cũ! Cô hãy tới đó đi!!!
.
.
.
.
.
.
Kí ức! Sự thật! Tôi biết hết rồi!
.
.
.
-Anh ấy còn yêu tôi! Hải chỉ là diễn kịch….Tất cả chỉ là vì tôi, vì muốn tôi hạnh phúc anh mới làm như vậy!
.
.
.
.
-Anh ấy….Tôi phải tìm anh ấy! Tôi phải tìm Hải!// Tôi đứng dậy và bước ra khỏi giường! Miệng vẫn hoay hoay nói rằng”Nhất định phải tìm”
Tôi bước ra khỏi phòng, mặc cho tất cả có cản, tôi vẫn phải đi!
.
.
.
-Em đừng đi! // Cánh tay tôi bỗng được níu lại! Rất chặt! Chặt đến nỗi tay tôi đỏ bừng cả lên
.
.
.
.
-Đừng đi! Tại sao em lại muốn đi tìm người đó chứ? Lỡ như nó lại làm cho em đau khổ như mới hôm qua thì thế nào! Anh không muốn nhìn em như vậy
.
.
.
-Anh buông ra đi! Anh làm em đau đó!Em phải đi tìm Hải mà// Tôi quay lại và kéo mạnh tay anh ra
.
.
-Nếu anh muốn em trả lời câu hỏi tại sao của anh thì em sẽ nói rằng”Em yêu Hải” anh vừa lòng chưa!?
.
.
.
.
.
.
-Nhưng anh cũng yêu em mà!!!
.
.
.
.
.
Tôi ngơ người,chừng mắt nhìn anh! Lời anh nói thật sự làm tôi muốn thốt tim!
.
.
-Anh….
.
.
.
.
-Không lẽ em ngốc đến nỗi không nhận thấy được tình yêu anh dành cho em sao! 14 năm anh và em đã ở bên nhau cơ mà…Như vậy vẫn chưa đủ để em ở lại sao?
.
.
.
.
.
.
.
.
-Nhưng Hải cũng là 14năm chịu đựng đôi mắt dùm em đó anh! Chả vì em thương hại hay biết ơn Hải nên mới nói như vậy mà là em yêu Hải thật lòng…
.
.
.
-Còn anh! Em biết anh yêu em từ rất lâu rồi!!! Nhưng…em chỉ xem anh như là một người anh trai thôi! Em xin lỗi, em đi đây// Nói rồi, tôi quay lưng mà bước đi! Để lại anh phía sau lưng có đau khổ thế nào!?
“Em xin lỗi anh”
.
.
.
.
.
.
.
.
“Nếu như anh có thể được nhìn thấy thì anh muốn người đầu tiên anh thấy sẽ là em”
.
.
.
.
.
.
“Nhưng hiện tại thứ anh nhìn thấy được chỉ là một thứ bóng tối không hạnh phúc”
.
.
.
.
.
.
.
Bệnh viện Sunshine
Đứng trước chỗ tiếp tân của bệnh viện, tôi thở hồng học vì lúc nãy đã quá cố sức để chạy đến đây!
-Chị cho em hỏi phòng 278 có phải của bệnh nhân Lâm Tiết Hải không?
Chị tiếp tân nhìn tôi tỏ vẻ nhăn nhó rồi lật cuốn sổ ra!
Điều tôi chú tâm hơn hết là tại sao chị không mở cuốn sổ danh sách bệnh nhân mà lại là danh sách cấm của bệnh nhân chứ…
Sau một hồi tra tra nhìn nhìn chị lại nhìn tôi một cách quá nguy hiểm!
-Đúng là phòng 278 nhưng bệnh nhân này không muốn cô vào! Cô là Bảo Châu đúng chứ?
-Vâng, tôi là Bảo Châu! Nhưng tại sao lại không cho vào chứ?
-Đơn giản là bệnh nhân không muốn cho cô vào! Dù cô có muốn vào đi vào chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi hai anh bảo vệ cơ tay cơ chân to đùng kia đâu!Xin cô đi về!
.
.
.
Khó hiểu! Thật sự quá khó hiểu! Anh sợ gặp tôi sao!? Hay là anh không cho tôi nhìn thấy tình cảnh của anh lúc này!
Không bỏ cuộc, tôi lại tiếp tục tra hỏi chị tiếp tân!
.
.
.
-Anh ấy, có thể nào hết bệnh không vậy chị!?
.
.
.
.
Nếu hỏi, bảo đảm câu trả lời của chị là “Không biết”! Nhưng ở tôi thoáng lên một vẻ không hoàn toàn là người xấu nên chị đã khai hết! :D
-Cô nghĩ bệnh “Hư tổn thể thủy tinh”có thể chữa được à? Bây giờ cậu ta chỉ còn con đường trong bóng tôi thôi!!!
.
.
.
-Thật sự là hết cách!?
.
.
.
-Hết rồi!!!
.
.
.
.
-Không còn cách nào khác sao!?
.
.
.
.
.
.
-Đã nói là hết rồi mà!!! Nếu cô muốn thì đi mà thay mắt cho cậu ta! // Khó chịu! Chị tiếp tân quát mắng vào tôi! Nhưng chị lại cho tôi một ý nghĩ khác bây giờ!
-Chị ơi anh ấy có đăng ký ở danh sách những người cần “đôi mắt” không ạ!?
-Cô hỏi lạ nếu không đăng ký thì biết lấy gì mà hy vọng chứ?
.
.
.
.
-Vậy…Tôi muốn thay mắt với bệnh nhân đó thì cần phải làm hủ tục gì không!?
.
.
.
Chị nhìn tôi, lướt ánh mắt từ trên xuống dưới! Tạo vẻ không tin tưởng gì là mấy! Sao cô bé này lại muốn thay mắt cho cậu ta chứ! Không phải cậu ta cấm cô bé này vào phòng rồi sao!
-Tại sao cô lại muốn thay mắt cho cậu ta chứ!?
.
.
.
-Cô cấm tôi vào phòng không lẽ cô cũng muốn cấm luôn quyền giúp đỡ cho bệnh nhân này à?!
.
.
.
-Cô chắc chứ!! Nếu vậy tôi phải đi báo cho cậu ta biết! Cậu ta phải đồng ý thì mới tiến hành phẫu thuật thay mắt được!
Nói rồi, chị tiếp viên vui vẻ có ý định sẽ chạy nhanh đi nhưng may mắn là tôi kịp thời ngăn lại!
-À…chị! Chị có thể nào nói người giúp đỡ cậu ấy là một người đàn ông bị AIDS thời kỳ cuối không?
Chị tiếp viên cau mày nhìn tôi! Cô bé này tại sao lại như vậy chứ?Tại sao lại muốn giấu đi thân phận của mình! Thật sự là cô này có quan hệ gì với bệnh nhân phòng278?
Gạt bỏ dòng suy nghĩ! Cứu người vẫn là trên hết! Thế là chị tiếp viên gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng chạy lên báo cho anh!
.
.
.
.
Đứng trước phòng anh, nhìn qua cửa kính! Bên trong có mẹ anh, có anh và có cả chị tiếp viên lúc nảy! Chị đã trình bày lại tất cả những gì tôi bảo: bảo rằng tôi là người đàn ông bị AIDS kỳ cuối! Chứ không phải là Trần Bảo Châu mà anh từng yêu thương!
Nhìn vẻ hớn hở của mẹ anh kìa! Bà đang rất vui mừng và thúc đẩy con mình phẫu thuật!
.
.
.
Nghe lời mẹ, anh gật đầu đồng ý! Vâng, đó chẳng phải là hy vọng cuối cùng sao?!
.
.
.
.
Cuộc phẫu thuật thay mắt được bắt đầu
.
.
.
.
.
.
.
.
Em sẽ trả lại anh đôi mắt tinh anh ngày nào?
.
.
.
.
Còn đôi mắt của em! Xin anh hãy trả lại! Nó vốn dĩ là của em mà!
.
.
.
.
Trước phòng phẫu thuật, mẹ anh ngồi thấp thỏm vui mừng! Mừng vì anh đã có thể nhìn thấy, mừng vì người đã hy sinh đôi mắt cho anh cũng là người mất hy vọng trong việc chữa trị! Nên bà sẽ không thấy tội lỗi….
-Dì ơi!!!// Từ đằng xa, Chi chạy nhanh đến chỗ bà, khuôn mặt sợ hãi nhìn bà…
Nhìn thấy Chi bà vui mừng chạy tới ôm lấy cô
-Có người thay mắt cho Hải rồi con ạ! Hải sẽ lại được nhìn thấy rồi !// Nói rồi, bà lắc vai cô rồi khóc lên! Là nước mắt của sự hạnh phúc!
.
.
.
.
.
-Dì à! Người thay mắt cho Hải là Bảo Châu! Là cô bé mà Hải đã thay mắt cho 14năm về trước! Không phải người đàn ông bị AIDS nào đâu!
_____________________
Chap ra tiếp đây! Heo quá siêng luôn!
Mọi người cmt+vote thật nhiều nha đừng để Heo thất vọng
Mấy bạn ơi! Mấy bạn cmt thật nhiều thật nhiều nha! 50cái vote mà chỉ có 5,6 người cmt! Heo buồn quá chừng! Lấy đâu tinh thân để ra chap đây!
Mà truyện sắp đến hồi kết rồi! Vui quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.