Chương 31: KÍ ỨC BỊ MẤT KIA! NGƯƠI ĐÂU RỒI?!
Heochuchuu
26/06/2015
– Không! Tôi không muốn! Ông đừng lại đây…
Tiếng la thất thanh của tôi khiến anh Tuấn và ông bác sĩ phải dè chừng mà bước lùi lại…
-Cô ấy! Bị chấn động thần kinh quá mức rồi…Cần phải giúp cô ấy bình tĩnh bằng mọi cách!// Ông lắc đầu vô dụng! Rồi khẽ nhìn sang tôi! Nhìn tôi bây giờ đi, tôi như một nhỏ điên khùng nào đó, vò đầu bứt tóc, mắt sưng đỏ cả lên! Thật đáng sợ!!!
-Cô ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng lắm sao! 30năm trong nghề bác sĩ này tôi chưa từng gặp một bệnh nhân nào có căn bệnh tâm lí khủng hoảng đến như vậy
Bác sĩ mệt mỏi đi xuống lầu và kéo theo là anh đi cùng!!! Tôi hết đường chữa khỏi rồi sao?
Ngồi trên chiếc giường, suy nghĩ bông lung! Cảm giác sợ hãi, cảm giác mất tự tin dường như ùa về với tôi! Tôi rất sợ… Sự tin tưởng ở mọi người tôi mất rồi!
“Yêu anh yêu anh yêu mỗi anh thôi…”
Tiếng điện thoại reo lên, thoáng làm tôi giật mình mà sợ hãi khóc lên!!! Núp khuôn mặt sau chiếc gối, tôi hé nhìn… là điện thoại của tôi mà!!!
Nhích đầu gối lại bên chiếc điện thoại được đặt trên bàn, tôi nhìn tên người gọi… Nhưng chỉ đơn thuần xuất hiện là 11 con số lạ hoắc, không tên! Rốt cuộc ai lại gọi tôi chứ?
Lấy hết can đảm, tôi cầm điện thoại lên và lướt tay ở nút “Trả lời”
-A..Alô!!!
-Châu hả?!// Đầu dây bên kia bỗng phát lên giọng nữ, nhưng có phải nó quá quen thuộc sao!!!?
-Là…là ai thế!!
-Nhi đây! Mai Ngọc Nhi đây! Lâu rồi không nói chuyện với bà tôi nhớ bà lắm á!!
Tôi ngơ người khi nghe đến cái tên này! Không phải đây là người tôi ghét nhất và cũng là người mà ghét tôi nhất sao! Vậy tại sao bây giờ lại nói chuyện thân thiết đến vậy!!!
-Tôi có thân với bà à// Nói rồi tôi định sẽ cúp máy nhưng… không thể!
-Bà với Hải sao rồi??!
Câu hỏi này! Là nó! Là nó làm tôi không cúp máy được…
Và nó cũng là nguyên nhân của hiện tại bây giờ! Tôi mở chừng mắt đến ngạc nhiên, răng cắn chặt môi đến ra máu! Tại sao lại nhắc người đó chứ!
-Đừng nhắc! Đừng nhắc! Cậu ta… không!!! Tôi và cậu ta không biết gì hết// Giọng nói ngập ngừng, tiếng thở hổn hển của tôi khiến cho Nhi khó hiểu!!!
– Bà sao vậy! Không phải là hai người đang “yêu” nhau sao?!
Yêu?! Yêu sao???!
-Tôi và cậu ta có…yêu nhau sao!? Cậu ta yêu tôi sao! Hay … là chỉ mình tôi yêu cậu ta chứ! Yêu…!!! Hơ… Nhưng mà… tại sao bà lại biết chuyện này chứ!
Nhi khó hiểu nay lại càng khó hiểu, không phải là Hải đã rất yêu Châu sao? Cớ sao bây giờ Châu lại khóc, lại mất bình tĩnh như vậy! Chuyện Hải yêu Châu đến chừng nào Nhi cô đây đều hiểu rất rõ cơ mà!
– Hải đã nói là yêu bà mà!!! Năm 4tuổi bà không nhớ sao?! Đến bây giờ tôi vẫn muốn điều kì diệu nào đó xuất hiện, tôi không tin là câu nói của ông bác sĩ hồi trước lại không có cách khắc phục nào!
_______14 năm trước_______
-Nè nè, sao mặt bà xụ xuống như cái mâm ăn cơmm vậy// Hải ngồi chồm hỏm trên sân trường, đưa mắt lia lịa nhìn mặt tôi!!!
-Tại tôi đói!!!
Vâng, vậy là… Một khuôn mặt nũng nịu cộng với câu nói rất ư là có tính chất gây hài của tôi khiến bạn Hải bật cười ngã ngửa.
-Vậy thì đi ăn cơm sườn chả bì với tôi// Nói rồi, Hải dựt lấy áo tôi kéo đi… nhưng chỉ kéo thôi, còn chuyện đi lại là một chuyện khác và rất khó.
Cảm thấy nặng nhọc khi kéo mà chả có dịch chuyển 1cm nào Hải khó chịu quay lại…
Ô hay!!! Một biểu cảm mới lại bùng phát: mỏ xệ, mắt nhắm tít, thỉnh mũi… Đó là nghệ thuật về nan nĩ của tôi.
-Ế!!! Mặt bà giống quỷ quá! Nói đói mà sao không đi…
-Đưa tôi đến cái nơi rất tuyệt mà lần nào ông cũng dắt tôi đi á!!!
-Hả??? // Là giả ngu, Hải đang giả ngu giả điếc đấy ạ!
-Ayyy…! Là kem đó! Sờ ô cô lờ a la! Ít i ờ sô cô la…
Thế là, với sự dằn vặt về biểu cảm và tiếng la, Hải cũng chịu dắt tôi ra khỏi trường mua kem!!! Chúng tôi có xin phép cô giáo đấy nhá!
Đứng bên đây, và bên kia đường là quán kem nhỏ nhỏ giá rẻ! Tôi và Hải nhìn nó mà thèm thuồng…
-Vậy đi, tôi qua mua kem cho! Bà đứng đợi tôi đi, bà đâu biết qua đường đâu đúng không?!
-Ố kê// Tôi ngây thơ, chả biết gì, chỉ nghĩ đơn giản mua kem xong là tôi và Hải sẽ được ăn… Nhưng ông trời và bạn Hải nhà ta đâu cho như vậy!!
Hải qua bên đường mua kem, cầm trên tay hai cây kem ốc quế có socôla ở trên, tươi cười nhìn qua tôi!
-Á mua được rồi hả! Qua đây lẹ đi// Tôi bên kia đường đứng lắc tay lắc chân tứ tung, chỉ mong Hải biết mà qua đây ! Nhưng… với sự nhiệt tình kêu gọi của tôi như vậy, bạn Hải lại lè lưỡi “lêu lêu” và làm đều kinh khủng, bỉ ổi nhất là….
-Tôi ăn hết luôn nè :p// Và cảnh tượng giết người đã diễn ra! Hải đưa hai cây kem trước mặt và “liếm”
…
-Ơ……. Hải à!!!
Này nhá, tôi đây sắp bùng nổ rồi!
Liếm 1 lần
Liếm 2 lần
Liếm 3 lần
Yahhh!!! Thế là mặc cho sóng thần hay bão táp tôi một mạch chạy ra đường!!!
-Trả kem lại cho …..
“Tít…tít….tít…..”
“Rầm”
“Ơ… mau điện thoại cho xe cấp cứu mau”
“Đứa bé chảy máu nhiều quá!”
Đôi tay run rẩy, để rớt mất hai cây kem xuống đất… chính xác là Hải!
Cậu nhóc nhìn đám người tụ lại đông ngay giữa đường mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng! 5giây trước cậu…là cậu!!! Cậu chứng kiến tất cả… Châu bị xe đụng….
Và rồi cậu chạy nhanh đến chỗ đông người trước mắt, chen chúc vào đám người lớn ôm sòm đó
-Này nhóc ranh tránh ra có biết là có tai nạn không?!
-Là bạn cháu…. bạn cháu mà!!! // Cậu òa khóc, dù cho có ai đẩy cậu ra cậu vẫn cố xông vào…
Và rồi… cậu chen vào được bên trong!!!
Nước đỏ… Tại sao lại nhiều đến thế!? Tại sao lại chảy ra từ đầu của Châu chứ… Sao Châu lại nhắm mắt!!! Tại sao và tại sao!? Hàng ngàn hàng vạn câu “Tại sao?” được đặt ra….
Nhưng…Câu trả lời duy nhất bây giờ chỉ là ” Tại cậu ”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cách cửa cấp cứu mở toạt ra, theo đó là một người bác sĩ bước ra!
Cậu nhìn thấy ông, liền chạy nhanh đến bên! Nắm lấy tay ông… cậu hy vọng những điều ông sắp nói ra sẽ thật tốt đẹp…
-Ông ơi!!! Bạn…bạn ấy sẽ không không sao đúng không ạ?
– Chị đây với cháu lên phòng của tôi đi! Tôi sẽ nói rõ tình hình của cô bé này!
Thế là, cậu cùng mẹ đi cùng bác sĩ vào phòng cá nhân!
-Theo tôi biết thì…hai người đâu phải người thân của bé Châu đúng không?! Ba mẹ cô bé đã lị dị và di cư bên Mỹ rồi đúng chứ?
– Đúng ạ// Cậu nhanh nhảu trả lời. Vâng, cậu biết…biết hết về tôi! Biết về bạn bè nhân tạo của tôi là ai! Biết ba mẹ tôi đã thương con như thế nào! Tất cả cậu đều biết và hiểu!
-Vậy thì…thật sự! Đối với cô bé như vậy làm sao có thể chịu nổi căn bệnh này khi không có người thân chứ…
-Ý ông là sao? Con bé…// Nhận thấy được ở ông bác sĩ có gì đó khó hiểu! Mẹ cậu cuối cùng cũng phải đích thân ra hỏi…
-Do va chạm với xe! Thể thủy tinh ở hai mắt của bé đã có hiệu chứng bị vỡ!!! Có thể 18tuổi sẽ là thời kỳ mà thể thủy tinh vỡ hoàn toàn! Lúc ấy, cô bé sẽ…không nhìn thấy được nữa…
“Không nhìn thấy!!!”
Không khí trong căn phòng bỗng lặng xuống!!! Chả ai nói gì!
Và rồi …
-Cháu muốn thay mắt cho…bạn ấy
Câu nói của cậu khiến mẹ và bác sĩ hốt hoảng…
-Con nói gì vậy!! Tại sao lại muốn thay mắt cho con bé đó chứ??!
-Không phải chuyện này đều do con làm sao! Con phải giúp Châu mẹ ạ// Cậu quỳ xuống rồi ôm lấy chân mẹ mà khóc lóc van xin!
-À còn một chuyện tôi chưa nói với chị và cháu đây là: Cô bé cũng sẽ mất đi một phần trí nhớ! Tôi không biết đó là kí ức gì nhưng cú va chạm này rất mạnh và kí ức bị mất ấy sẽ không hồi phục được.
Những lời bác sĩ vừa nói cậu và mẹ cậu đã nghe rõ! Vâng, càng như vậy mẹ cậu lại càng không muốn con mình giúp cô bé này, có thể phần kí ức bị mất lại chính là con mình thì sao!
-Không được! Lỡ nếu như giúp được cô bé ấy thì con của mẹ phải làm sao đây! Có khi kí ức nó bị mất lại chính là con thì sao…. nếu vậy chúng ta giúp vô ích… rồi! Tại sao con không suy nghĩ đi chứ!?
– Tại con quý Châu!! Thích Châu!! Và con yêu Châu! Mẹ không cản con được!!!
– Con…// Mẹ cậu kiệt sức, kiệt sức thật rồi! Lần đầu bà thấy đứa con của mình kiên quyết đến thế! Mặc dù nó chỉ là đứa trẻ 4tuổi nhưng bà tin con bà…
-Bác sĩ… Hãy lấy mắt của con tôi đi
________Hiện tại____________
-Hải đã kể cho tôi nghe hết từ lúc sau vụ tôi lại trường của bà! Vậy mà tôi lại không ngờ phần kí ức bị mất lại là kí ức quan trọng nhất là kí ức của bà và Hải…// Nhi kể hết những chuyện đã xảy ra của 14 năm về trước. Vì cô tin cô hy vọng bạn mình không bất hạnh đến nỗi mất cả tình yêu đáng giá nhất…
-Bà… Tôi nhức đầu quá! Tại sao…! Tôi và Hải! Kí ức?! Đôi mắt…// Đầu tôi nhức điên cuồng khi nghe Nhi kể! Kí ức của tôi bị mất là thế nào?! Đôi mắt của tôi là của Hải! Tôi không nhớ….
Đầu tôi nhức đến nỗi đau từng dây thần kinh! Tôi buông thõng chiếc điện thoại xuống rồi ôm đầu nằm quằn quại trên giường!
-Aaaaaaaa!!!
Hải! Tôi! Tôi và Hải lúc nhỏ! Bên nhau! Cùi yêu!? Tai nạn! Cháu muốn thay mắt cho bạn ấy!?
Tôi nhớ lại tất cả rồi!!! Kí ức bị mất của tôi!
_________________________
Heo mừng rơi nước mắt ><
Châu đã nhớ lại rồi! Nhưng Châu có thật sự biết việc hiện tại bây giờ Hải vẫn yêu Châu không?
Châu sẽ làm gì khi thấy Hải không nhìn thấy được nữa :(
Đón chờ chap sau nha mấy bạn :)
***Lưu ý*** Các bạn nhớ vote +cmt chap nha!!! >< Heo thích đọc cmt của các bạn lắm đó!
Love yeww
Tiếng la thất thanh của tôi khiến anh Tuấn và ông bác sĩ phải dè chừng mà bước lùi lại…
-Cô ấy! Bị chấn động thần kinh quá mức rồi…Cần phải giúp cô ấy bình tĩnh bằng mọi cách!// Ông lắc đầu vô dụng! Rồi khẽ nhìn sang tôi! Nhìn tôi bây giờ đi, tôi như một nhỏ điên khùng nào đó, vò đầu bứt tóc, mắt sưng đỏ cả lên! Thật đáng sợ!!!
-Cô ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng lắm sao! 30năm trong nghề bác sĩ này tôi chưa từng gặp một bệnh nhân nào có căn bệnh tâm lí khủng hoảng đến như vậy
Bác sĩ mệt mỏi đi xuống lầu và kéo theo là anh đi cùng!!! Tôi hết đường chữa khỏi rồi sao?
Ngồi trên chiếc giường, suy nghĩ bông lung! Cảm giác sợ hãi, cảm giác mất tự tin dường như ùa về với tôi! Tôi rất sợ… Sự tin tưởng ở mọi người tôi mất rồi!
“Yêu anh yêu anh yêu mỗi anh thôi…”
Tiếng điện thoại reo lên, thoáng làm tôi giật mình mà sợ hãi khóc lên!!! Núp khuôn mặt sau chiếc gối, tôi hé nhìn… là điện thoại của tôi mà!!!
Nhích đầu gối lại bên chiếc điện thoại được đặt trên bàn, tôi nhìn tên người gọi… Nhưng chỉ đơn thuần xuất hiện là 11 con số lạ hoắc, không tên! Rốt cuộc ai lại gọi tôi chứ?
Lấy hết can đảm, tôi cầm điện thoại lên và lướt tay ở nút “Trả lời”
-A..Alô!!!
-Châu hả?!// Đầu dây bên kia bỗng phát lên giọng nữ, nhưng có phải nó quá quen thuộc sao!!!?
-Là…là ai thế!!
-Nhi đây! Mai Ngọc Nhi đây! Lâu rồi không nói chuyện với bà tôi nhớ bà lắm á!!
Tôi ngơ người khi nghe đến cái tên này! Không phải đây là người tôi ghét nhất và cũng là người mà ghét tôi nhất sao! Vậy tại sao bây giờ lại nói chuyện thân thiết đến vậy!!!
-Tôi có thân với bà à// Nói rồi tôi định sẽ cúp máy nhưng… không thể!
-Bà với Hải sao rồi??!
Câu hỏi này! Là nó! Là nó làm tôi không cúp máy được…
Và nó cũng là nguyên nhân của hiện tại bây giờ! Tôi mở chừng mắt đến ngạc nhiên, răng cắn chặt môi đến ra máu! Tại sao lại nhắc người đó chứ!
-Đừng nhắc! Đừng nhắc! Cậu ta… không!!! Tôi và cậu ta không biết gì hết// Giọng nói ngập ngừng, tiếng thở hổn hển của tôi khiến cho Nhi khó hiểu!!!
– Bà sao vậy! Không phải là hai người đang “yêu” nhau sao?!
Yêu?! Yêu sao???!
-Tôi và cậu ta có…yêu nhau sao!? Cậu ta yêu tôi sao! Hay … là chỉ mình tôi yêu cậu ta chứ! Yêu…!!! Hơ… Nhưng mà… tại sao bà lại biết chuyện này chứ!
Nhi khó hiểu nay lại càng khó hiểu, không phải là Hải đã rất yêu Châu sao? Cớ sao bây giờ Châu lại khóc, lại mất bình tĩnh như vậy! Chuyện Hải yêu Châu đến chừng nào Nhi cô đây đều hiểu rất rõ cơ mà!
– Hải đã nói là yêu bà mà!!! Năm 4tuổi bà không nhớ sao?! Đến bây giờ tôi vẫn muốn điều kì diệu nào đó xuất hiện, tôi không tin là câu nói của ông bác sĩ hồi trước lại không có cách khắc phục nào!
_______14 năm trước_______
-Nè nè, sao mặt bà xụ xuống như cái mâm ăn cơmm vậy// Hải ngồi chồm hỏm trên sân trường, đưa mắt lia lịa nhìn mặt tôi!!!
-Tại tôi đói!!!
Vâng, vậy là… Một khuôn mặt nũng nịu cộng với câu nói rất ư là có tính chất gây hài của tôi khiến bạn Hải bật cười ngã ngửa.
-Vậy thì đi ăn cơm sườn chả bì với tôi// Nói rồi, Hải dựt lấy áo tôi kéo đi… nhưng chỉ kéo thôi, còn chuyện đi lại là một chuyện khác và rất khó.
Cảm thấy nặng nhọc khi kéo mà chả có dịch chuyển 1cm nào Hải khó chịu quay lại…
Ô hay!!! Một biểu cảm mới lại bùng phát: mỏ xệ, mắt nhắm tít, thỉnh mũi… Đó là nghệ thuật về nan nĩ của tôi.
-Ế!!! Mặt bà giống quỷ quá! Nói đói mà sao không đi…
-Đưa tôi đến cái nơi rất tuyệt mà lần nào ông cũng dắt tôi đi á!!!
-Hả??? // Là giả ngu, Hải đang giả ngu giả điếc đấy ạ!
-Ayyy…! Là kem đó! Sờ ô cô lờ a la! Ít i ờ sô cô la…
Thế là, với sự dằn vặt về biểu cảm và tiếng la, Hải cũng chịu dắt tôi ra khỏi trường mua kem!!! Chúng tôi có xin phép cô giáo đấy nhá!
Đứng bên đây, và bên kia đường là quán kem nhỏ nhỏ giá rẻ! Tôi và Hải nhìn nó mà thèm thuồng…
-Vậy đi, tôi qua mua kem cho! Bà đứng đợi tôi đi, bà đâu biết qua đường đâu đúng không?!
-Ố kê// Tôi ngây thơ, chả biết gì, chỉ nghĩ đơn giản mua kem xong là tôi và Hải sẽ được ăn… Nhưng ông trời và bạn Hải nhà ta đâu cho như vậy!!
Hải qua bên đường mua kem, cầm trên tay hai cây kem ốc quế có socôla ở trên, tươi cười nhìn qua tôi!
-Á mua được rồi hả! Qua đây lẹ đi// Tôi bên kia đường đứng lắc tay lắc chân tứ tung, chỉ mong Hải biết mà qua đây ! Nhưng… với sự nhiệt tình kêu gọi của tôi như vậy, bạn Hải lại lè lưỡi “lêu lêu” và làm đều kinh khủng, bỉ ổi nhất là….
-Tôi ăn hết luôn nè :p// Và cảnh tượng giết người đã diễn ra! Hải đưa hai cây kem trước mặt và “liếm”
…
-Ơ……. Hải à!!!
Này nhá, tôi đây sắp bùng nổ rồi!
Liếm 1 lần
Liếm 2 lần
Liếm 3 lần
Yahhh!!! Thế là mặc cho sóng thần hay bão táp tôi một mạch chạy ra đường!!!
-Trả kem lại cho …..
“Tít…tít….tít…..”
“Rầm”
“Ơ… mau điện thoại cho xe cấp cứu mau”
“Đứa bé chảy máu nhiều quá!”
Đôi tay run rẩy, để rớt mất hai cây kem xuống đất… chính xác là Hải!
Cậu nhóc nhìn đám người tụ lại đông ngay giữa đường mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng! 5giây trước cậu…là cậu!!! Cậu chứng kiến tất cả… Châu bị xe đụng….
Và rồi cậu chạy nhanh đến chỗ đông người trước mắt, chen chúc vào đám người lớn ôm sòm đó
-Này nhóc ranh tránh ra có biết là có tai nạn không?!
-Là bạn cháu…. bạn cháu mà!!! // Cậu òa khóc, dù cho có ai đẩy cậu ra cậu vẫn cố xông vào…
Và rồi… cậu chen vào được bên trong!!!
Nước đỏ… Tại sao lại nhiều đến thế!? Tại sao lại chảy ra từ đầu của Châu chứ… Sao Châu lại nhắm mắt!!! Tại sao và tại sao!? Hàng ngàn hàng vạn câu “Tại sao?” được đặt ra….
Nhưng…Câu trả lời duy nhất bây giờ chỉ là ” Tại cậu ”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cách cửa cấp cứu mở toạt ra, theo đó là một người bác sĩ bước ra!
Cậu nhìn thấy ông, liền chạy nhanh đến bên! Nắm lấy tay ông… cậu hy vọng những điều ông sắp nói ra sẽ thật tốt đẹp…
-Ông ơi!!! Bạn…bạn ấy sẽ không không sao đúng không ạ?
– Chị đây với cháu lên phòng của tôi đi! Tôi sẽ nói rõ tình hình của cô bé này!
Thế là, cậu cùng mẹ đi cùng bác sĩ vào phòng cá nhân!
-Theo tôi biết thì…hai người đâu phải người thân của bé Châu đúng không?! Ba mẹ cô bé đã lị dị và di cư bên Mỹ rồi đúng chứ?
– Đúng ạ// Cậu nhanh nhảu trả lời. Vâng, cậu biết…biết hết về tôi! Biết về bạn bè nhân tạo của tôi là ai! Biết ba mẹ tôi đã thương con như thế nào! Tất cả cậu đều biết và hiểu!
-Vậy thì…thật sự! Đối với cô bé như vậy làm sao có thể chịu nổi căn bệnh này khi không có người thân chứ…
-Ý ông là sao? Con bé…// Nhận thấy được ở ông bác sĩ có gì đó khó hiểu! Mẹ cậu cuối cùng cũng phải đích thân ra hỏi…
-Do va chạm với xe! Thể thủy tinh ở hai mắt của bé đã có hiệu chứng bị vỡ!!! Có thể 18tuổi sẽ là thời kỳ mà thể thủy tinh vỡ hoàn toàn! Lúc ấy, cô bé sẽ…không nhìn thấy được nữa…
“Không nhìn thấy!!!”
Không khí trong căn phòng bỗng lặng xuống!!! Chả ai nói gì!
Và rồi …
-Cháu muốn thay mắt cho…bạn ấy
Câu nói của cậu khiến mẹ và bác sĩ hốt hoảng…
-Con nói gì vậy!! Tại sao lại muốn thay mắt cho con bé đó chứ??!
-Không phải chuyện này đều do con làm sao! Con phải giúp Châu mẹ ạ// Cậu quỳ xuống rồi ôm lấy chân mẹ mà khóc lóc van xin!
-À còn một chuyện tôi chưa nói với chị và cháu đây là: Cô bé cũng sẽ mất đi một phần trí nhớ! Tôi không biết đó là kí ức gì nhưng cú va chạm này rất mạnh và kí ức bị mất ấy sẽ không hồi phục được.
Những lời bác sĩ vừa nói cậu và mẹ cậu đã nghe rõ! Vâng, càng như vậy mẹ cậu lại càng không muốn con mình giúp cô bé này, có thể phần kí ức bị mất lại chính là con mình thì sao!
-Không được! Lỡ nếu như giúp được cô bé ấy thì con của mẹ phải làm sao đây! Có khi kí ức nó bị mất lại chính là con thì sao…. nếu vậy chúng ta giúp vô ích… rồi! Tại sao con không suy nghĩ đi chứ!?
– Tại con quý Châu!! Thích Châu!! Và con yêu Châu! Mẹ không cản con được!!!
– Con…// Mẹ cậu kiệt sức, kiệt sức thật rồi! Lần đầu bà thấy đứa con của mình kiên quyết đến thế! Mặc dù nó chỉ là đứa trẻ 4tuổi nhưng bà tin con bà…
-Bác sĩ… Hãy lấy mắt của con tôi đi
________Hiện tại____________
-Hải đã kể cho tôi nghe hết từ lúc sau vụ tôi lại trường của bà! Vậy mà tôi lại không ngờ phần kí ức bị mất lại là kí ức quan trọng nhất là kí ức của bà và Hải…// Nhi kể hết những chuyện đã xảy ra của 14 năm về trước. Vì cô tin cô hy vọng bạn mình không bất hạnh đến nỗi mất cả tình yêu đáng giá nhất…
-Bà… Tôi nhức đầu quá! Tại sao…! Tôi và Hải! Kí ức?! Đôi mắt…// Đầu tôi nhức điên cuồng khi nghe Nhi kể! Kí ức của tôi bị mất là thế nào?! Đôi mắt của tôi là của Hải! Tôi không nhớ….
Đầu tôi nhức đến nỗi đau từng dây thần kinh! Tôi buông thõng chiếc điện thoại xuống rồi ôm đầu nằm quằn quại trên giường!
-Aaaaaaaa!!!
Hải! Tôi! Tôi và Hải lúc nhỏ! Bên nhau! Cùi yêu!? Tai nạn! Cháu muốn thay mắt cho bạn ấy!?
Tôi nhớ lại tất cả rồi!!! Kí ức bị mất của tôi!
_________________________
Heo mừng rơi nước mắt ><
Châu đã nhớ lại rồi! Nhưng Châu có thật sự biết việc hiện tại bây giờ Hải vẫn yêu Châu không?
Châu sẽ làm gì khi thấy Hải không nhìn thấy được nữa :(
Đón chờ chap sau nha mấy bạn :)
***Lưu ý*** Các bạn nhớ vote +cmt chap nha!!! >< Heo thích đọc cmt của các bạn lắm đó!
Love yeww
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.