Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 22: "Lần Cuối Cho Phép Em Khóc Vì Người Đàn Ông Khác"
Xíu Mại Trứng Muối
19/01/2024
“Cô ấy thật sự… làm ra loại chuyện này sao?”
Bỉnh Quý ngơ ngác hỏi lại, dù cho nó có là câu hỏi nghi hoặc thì giọng điệu của hắn đã mười phần tin tưởng vào lời của Vũ Đồng bịa đặt. Ả được nước lấn tới, tiếp tục nắm chặt tay áo hắn mà giở giọng bi thương.
“Em đã khuyên chị gái nhưng mà… Em chỉ có thể lén lút tìm anh vì em không muốn anh bị lừa gạt nữa…”
Bỉnh Quý nhìn ánh mắt thâm tình của Vũ Đồng mà không nhịn được chủ run rẩy trong lòng. Không biết từ khi nào cô gái nhỏ luôn chạy theo phía sau hắn và Nhã Hinh đã lớn đến mức này, và chỉ hướng tia nắng về mỗi phía hắn khiến hắn có chút thích thú.
“Anh bị lừa nên em lo lắng cho anh đến mức vậy sao?” Hắn dường như quên mất ban nãy bản thân khó chịu cỡ nào khi nghe thấy tin cô đi cùng người khác, hiện tại đã bắt đầu nói những câm ám muội.
“Tất… Tất nhiên rồi… Vì anh là người tốt. Em cũng rất thích anh…”
Vũ Đồng vội bịt miệng, giả vờ như vô tình nói ra nội tâm sâu kín của bản thân.
“Em thích anh sao?”
Bỉnh Quý mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay Vũ Đồng ra khỏi miệng ả, ánh mắt như vực sâu thâm tình không thấy đáy.
“Em không… Ý em là… anh là vị hôn phu của chị gái nên em không nên có tình cảm khác với anh nhưng trái tim chưa bao giờ nghe lời chủ…”
Ả rưng rưng nước mắt, giây sau lại được hắn ôm vào lòng mà an ủi.
Hai người họ không hay biết rằng tất cả đều được Nhã Hinh nghe thấy. Việc này chả khác nào vào thời khắc cô chứng kiến em gái và chồng mình quấn quýt nhau trên giường không buông. Trái tim khẽ nhói lên, nhưng không phải vì tình yêu còn sót lại, mà vì đứa bé con đã mất bởi chính cha nó hại chết.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, lấp lánh như ngọc trai khiến Cảnh Bân phải lấy tay đón lại. Anh thì thầm qua hai cánh môi:
“Đây là lần cuối tôi cho phép em khóc vì một người đàn ông khác.”
Sau đó, anh giữ chặt gáy cô, bắt ép cô tập trung vào nụ hôn cuồng nhiệt. Dù bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói mờ ám của Vũ Đồng và Bỉnh Quý nhưng hiện tại cô chỉ có thể hãm sâu vào mùi hương nam tính mà anh đang lấn áp khắp người.
Cảnh Bân cắn mút mạnh bạo khiến Nhã Hinh đau đớn nhưng lại không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Cô lo sợ việc nghe lén sẽ bị phát giác, dù vậy dường như anh lại chẳng quan tâm.
“Nhã Hinh ngoan, đáp lại tôi nào.”
Giọng nói trầm ấm của Cảnh Bân biến thành ma lực lặng lẽ rót vào tai Nhã Hinh. Cô biết cô không thể tránh thoát được sự trêu đùa này, mà ở phía bên kia dường như hai người họ cũng đang âm thầm gần gũi mờ ám.
Bên tai chợt lùng bùng, chỉ còn nghe thấy được tiếng mút mát. Quanh mũi tràn ngập mùi hương nam tính duy nhất của Cảnh Bân. Đáy lòng Nhã Hinh chợt dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, cứ như vừa quen thuộc nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi. Cô không chán ghét anh đụng chạm mình, thậm chí còn muốn hơn thế, dù vậy nỗi sợ hãi lấn át tình cảm khiến cô không dám tin tưởng vào điều đó.
Cảnh Bân đẩy eo Nhã Hinh lên cao, làm cho toàn thân cô áp sát vào người anh, cũng đồng thời tạo ra tiếng động cọt kẹt từ xích đu. Tuy nhiên chẳng ai quan tâm đến điều đó. Cô vòng tay quanh cổ anh, rụt rè đáp lại.
Anh nhếch miệng, lần nữa hôn mạnh chứng tỏ bản thân rất hài lòng về hành động của cô. Người của anh phải tập trung vào anh, không được để ý đến người khác, nếu không anh không chắc sẽ để tên đó còn có mặt trên cõi đời này.
“Nhã Hinh, em đang làm cái gì thế?”
Đột nhiên tiếng quát lớn khiến Nhã Hinh giật thót mà vô tình cắn mạnh vào môi của Cảnh Bân. Việc đầu tiên cô làm không phải là xem thử người đó là ai, mà run rẩy lo lắng cho vết thương bản thân gây ra. Hiện tại cô nói cô không cố ý thì liệu anh có tin không?
Cảnh Bân âm trầm liếc mắt, sát ý có chút nổi lên vì bị làm gián đoạn khoảnh khắc ngọt ngào. Tuy nhiên do Nhã Hinh quan tâm anh đầu tiên nên anh mới hạ hỏa đôi chút. Giọng cũng nhất thời dịu lại, lần đầu nũng nịu:
“Đau!”
“Xin… Xin lỗi…”
Nhã Hinh muốn chạm vào vết thương rỉ máu nơi miệng của Cảnh Bân nhưng nghe thấy anh xuýt xoa thì khẽ rụt tay lại, đổi lại dùng tay quạt nhè nhẹ.
Người lên tiếng từ nãy đến giờ bị bơ đẹp nên vô cùng tức giận.
“Nhã Hinh!”
Nhã Hinh lần nữa bị điểm tên nên ngơ ngác quay sang nhìn nơi phát ra tiếng động, phát hiện người kêu mình là Bỉnh Quý, ở phía sau còn ló ra khuôn mặt xem trò vui của Vũ Đồng.
Ồ, bị phát hiện rồi!
Bỉnh Quý ngơ ngác hỏi lại, dù cho nó có là câu hỏi nghi hoặc thì giọng điệu của hắn đã mười phần tin tưởng vào lời của Vũ Đồng bịa đặt. Ả được nước lấn tới, tiếp tục nắm chặt tay áo hắn mà giở giọng bi thương.
“Em đã khuyên chị gái nhưng mà… Em chỉ có thể lén lút tìm anh vì em không muốn anh bị lừa gạt nữa…”
Bỉnh Quý nhìn ánh mắt thâm tình của Vũ Đồng mà không nhịn được chủ run rẩy trong lòng. Không biết từ khi nào cô gái nhỏ luôn chạy theo phía sau hắn và Nhã Hinh đã lớn đến mức này, và chỉ hướng tia nắng về mỗi phía hắn khiến hắn có chút thích thú.
“Anh bị lừa nên em lo lắng cho anh đến mức vậy sao?” Hắn dường như quên mất ban nãy bản thân khó chịu cỡ nào khi nghe thấy tin cô đi cùng người khác, hiện tại đã bắt đầu nói những câm ám muội.
“Tất… Tất nhiên rồi… Vì anh là người tốt. Em cũng rất thích anh…”
Vũ Đồng vội bịt miệng, giả vờ như vô tình nói ra nội tâm sâu kín của bản thân.
“Em thích anh sao?”
Bỉnh Quý mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay Vũ Đồng ra khỏi miệng ả, ánh mắt như vực sâu thâm tình không thấy đáy.
“Em không… Ý em là… anh là vị hôn phu của chị gái nên em không nên có tình cảm khác với anh nhưng trái tim chưa bao giờ nghe lời chủ…”
Ả rưng rưng nước mắt, giây sau lại được hắn ôm vào lòng mà an ủi.
Hai người họ không hay biết rằng tất cả đều được Nhã Hinh nghe thấy. Việc này chả khác nào vào thời khắc cô chứng kiến em gái và chồng mình quấn quýt nhau trên giường không buông. Trái tim khẽ nhói lên, nhưng không phải vì tình yêu còn sót lại, mà vì đứa bé con đã mất bởi chính cha nó hại chết.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, lấp lánh như ngọc trai khiến Cảnh Bân phải lấy tay đón lại. Anh thì thầm qua hai cánh môi:
“Đây là lần cuối tôi cho phép em khóc vì một người đàn ông khác.”
Sau đó, anh giữ chặt gáy cô, bắt ép cô tập trung vào nụ hôn cuồng nhiệt. Dù bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói mờ ám của Vũ Đồng và Bỉnh Quý nhưng hiện tại cô chỉ có thể hãm sâu vào mùi hương nam tính mà anh đang lấn áp khắp người.
Cảnh Bân cắn mút mạnh bạo khiến Nhã Hinh đau đớn nhưng lại không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Cô lo sợ việc nghe lén sẽ bị phát giác, dù vậy dường như anh lại chẳng quan tâm.
“Nhã Hinh ngoan, đáp lại tôi nào.”
Giọng nói trầm ấm của Cảnh Bân biến thành ma lực lặng lẽ rót vào tai Nhã Hinh. Cô biết cô không thể tránh thoát được sự trêu đùa này, mà ở phía bên kia dường như hai người họ cũng đang âm thầm gần gũi mờ ám.
Bên tai chợt lùng bùng, chỉ còn nghe thấy được tiếng mút mát. Quanh mũi tràn ngập mùi hương nam tính duy nhất của Cảnh Bân. Đáy lòng Nhã Hinh chợt dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, cứ như vừa quen thuộc nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi. Cô không chán ghét anh đụng chạm mình, thậm chí còn muốn hơn thế, dù vậy nỗi sợ hãi lấn át tình cảm khiến cô không dám tin tưởng vào điều đó.
Cảnh Bân đẩy eo Nhã Hinh lên cao, làm cho toàn thân cô áp sát vào người anh, cũng đồng thời tạo ra tiếng động cọt kẹt từ xích đu. Tuy nhiên chẳng ai quan tâm đến điều đó. Cô vòng tay quanh cổ anh, rụt rè đáp lại.
Anh nhếch miệng, lần nữa hôn mạnh chứng tỏ bản thân rất hài lòng về hành động của cô. Người của anh phải tập trung vào anh, không được để ý đến người khác, nếu không anh không chắc sẽ để tên đó còn có mặt trên cõi đời này.
“Nhã Hinh, em đang làm cái gì thế?”
Đột nhiên tiếng quát lớn khiến Nhã Hinh giật thót mà vô tình cắn mạnh vào môi của Cảnh Bân. Việc đầu tiên cô làm không phải là xem thử người đó là ai, mà run rẩy lo lắng cho vết thương bản thân gây ra. Hiện tại cô nói cô không cố ý thì liệu anh có tin không?
Cảnh Bân âm trầm liếc mắt, sát ý có chút nổi lên vì bị làm gián đoạn khoảnh khắc ngọt ngào. Tuy nhiên do Nhã Hinh quan tâm anh đầu tiên nên anh mới hạ hỏa đôi chút. Giọng cũng nhất thời dịu lại, lần đầu nũng nịu:
“Đau!”
“Xin… Xin lỗi…”
Nhã Hinh muốn chạm vào vết thương rỉ máu nơi miệng của Cảnh Bân nhưng nghe thấy anh xuýt xoa thì khẽ rụt tay lại, đổi lại dùng tay quạt nhè nhẹ.
Người lên tiếng từ nãy đến giờ bị bơ đẹp nên vô cùng tức giận.
“Nhã Hinh!”
Nhã Hinh lần nữa bị điểm tên nên ngơ ngác quay sang nhìn nơi phát ra tiếng động, phát hiện người kêu mình là Bỉnh Quý, ở phía sau còn ló ra khuôn mặt xem trò vui của Vũ Đồng.
Ồ, bị phát hiện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.