Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Chương 23: Thanh Danh Mục Nát
Xíu Mại Trứng Muối
19/01/2024
Bỉnh Quý vốn sắp có một màn tình cảm ướt át cùng với Vũ Đồng, nào ngờ lại nghe tiếng động sát vách khiến cả hai hốt hoảng. Dù sao trên thanh danh thì hắn là anh rể tương lai của ả, nếu bị người khác nhìn thấy thì chẳng khác nào chứng tỏ cả hai đi ngược lại với đạo đức.
Ấy vậy mà cảnh tượng tiếp theo đập vào mắt hắn chính là Nhã Hinh đang say đắm chìm trong nụ hôn với một người đàn ông xa lạ. Không thể trách được, hắn đến trễ nên chẳng hay biết một màn ra mắt lớn lao vừa rồi của Tôn thiếu trong truyền thuyết.
Bỉnh Quý quên mất bản thân vừa rồi còn đang muốn cùng em vợ tương thân tương ái, mà hiện tại lại cay cú khi cảm giác đầu mình mọc sừng.
“Em đang làm gì thế? Em làm vậy chẳng lẽ không xem anh ra gì sao?”
Bỉnh Quý lên tiếng trách móc, mọi điều Vũ Đồng nói lần nữa hiện lên trong đầu. Hắn lập tức gán cho Nhã Hinh tội danh tham phú phụ bần mà chẳng nhớ rõ cả hai đã lớn lên bên nhau như thế nào.
“Anh Bỉnh Quý… Anh đừng trách chị gái… Chị gái có nỗi khổ riêng…”
Vũ Đồng ở phía sau nức nở khuyên can, thực chất chỉ đang thêm dầu vào lửa, hận không để cuộc tình tay ba này nổi lên sóng gió. Sau đó, ả sẽ nhảy vào cướp hết thứ tình cảm mà Nhã Hinh đang có được.
“Nỗi khổ gì chứ? Chẳng phải chỉ là thiếu thốn chút vốn thôi sao? Sao em lại chơi tới cả cái trò bán thân rẻ tiền như vậy? Anh không còn nhận ra em nữa rồi.”
Bỉnh Quý đưa ánh mắt ngập tràn chán ghét nhìn về phía Nhã Hinh. Đột nhiên đã khiến cô sực nhớ tới quá khứ không nên nhớ.
Ngày hôm đó, cô muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật bí mật cho hắn, sẵn tiện thông báo tin vui, nào ngờ thứ cô nhận lại là hình ảnh quấn quýt nhau của em gái và chồng mình ở trên giường. Ban đầu, hắn còn tỏ vẻ tội lỗi, nhưng khi biết cô mang thai thì lập tức thay đổi thái độ. Bởi vì Vũ Đồng rủ rỉ bên tai hắn rằng có lẽ đứa bé không phải của hắn, mà là của Tôn thiếu.
Khi ấy, hắn cũng nhìn cô bằng ánh mắt này, sau đó chuyện xảy ra khiến cô muốn quên cũng không thể. Hai người họ đẩy cô xuống lầu, khiến cô càng lúc càng rơi vào bể tuyệt vọng.
Nhận ra cơ thể run rẩy kịch liệt của Nhã Hinh, Cảnh Bân thoáng nhíu mày. Chẳng lẽ đây là cách phản ứng khi gặp lại tình cũ sao?
“Chị ơi, em biết chị làm vậy vì gia đình mình, nhưng chị cũng nên giải thích với anh Bỉnh Quý chứ.”
Vũ Đồng thấy Nhã Hinh không lên tiếng thì nghĩ cô đang hoảng sợ vì bị phát hiện một chân đạp hai thuyền. Ả nhất định phải phá tan nát tất cả.
“Anh cũng có thể giúp em. Sao em không tìm đến anh chứ?”
Bỉnh Quý nghiến răng, ánh mắt chẳng có chút gì thiện cảm nhìn về phía Cảnh Bân. Riêng anh vẫn giữ thái độ dửng dưng như một kẻ ngoại lệ trong câu chuyện này.
“Giúp sao? Tôi nghĩ hiện tại người anh muốn giúp là em gái tôi mới đúng.”
Nhã Hinh cần gì phải giữ lại thái độ tốt với hai người này chứ. Cô lạnh lùng nhìn về phía Bỉnh Quý, hận không thể bắt hắn đổi mạng cho đứa con chưa kịp thành hình của cô.
Mà ánh nhìn này của cô thật sự khiến hắn như rơi vào hầm băng. Cô chưa từng nhìn hắn như thế, chẳng lẽ tất cả là vì người đàn ông kế bên cô sao?
Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, chứ chẳng tự nghĩ lại bản thân đã phạm phải sai kị gì.
“Vũ Đồng là em gái em, cũng là em gái anh. Giúp hai người là bổn phận của anh, có gì mà lại khiến em phải ghen tỵ chứ?”
Nhã Hinh bật cười tức giận, quả thật câu nói này không ít lần phát ra từ miệng thối của Bỉnh Quý. Kiếp trước, cô cũng nghĩ do mình đa nghi, nhưng cái kết thật sự lại chẳng dám nghĩ đến.
“Tôi không muốn trở thành sự lựa chọn của bất kỳ ai. Anh có lòng tốt thì tôi xin phép nhường hết cho người khác. Tôi khinh thường điều đó.”
“Em thà ở cạnh tên đó còn hơn xin anh giúp đỡ sao? Em thật sự vì tiền bán mình sao? Hắn ngoại trừ tiền thì có thể cho em cái gì chứ?”
Bỉnh Quý nói ra những lời ghê tởm khiến Nhã Hinh không khỏi buồn nôn. Cô nghi người cùng mình lớn lên chưa chắc đã hiểu rõ mình, mà chính cô cũng không hiểu rõ họ. Hiện tại mắt đã sáng, cũng nhận ra thanh danh của cô qua miệng họ mục nát thế nào.
Bất chợt, Cảnh Bân đưa tay sang ôm chặt Nhã Hinh vào lòng, lời nói có chút bông đùa:
“Thứ cô ấy cần tôi đều có. Thứ cô ấy thích tôi đều cho được. Vậy thì tại sao cô ấy không chấp nhận ở bên cạnh tôi chứ?”
Ấy vậy mà cảnh tượng tiếp theo đập vào mắt hắn chính là Nhã Hinh đang say đắm chìm trong nụ hôn với một người đàn ông xa lạ. Không thể trách được, hắn đến trễ nên chẳng hay biết một màn ra mắt lớn lao vừa rồi của Tôn thiếu trong truyền thuyết.
Bỉnh Quý quên mất bản thân vừa rồi còn đang muốn cùng em vợ tương thân tương ái, mà hiện tại lại cay cú khi cảm giác đầu mình mọc sừng.
“Em đang làm gì thế? Em làm vậy chẳng lẽ không xem anh ra gì sao?”
Bỉnh Quý lên tiếng trách móc, mọi điều Vũ Đồng nói lần nữa hiện lên trong đầu. Hắn lập tức gán cho Nhã Hinh tội danh tham phú phụ bần mà chẳng nhớ rõ cả hai đã lớn lên bên nhau như thế nào.
“Anh Bỉnh Quý… Anh đừng trách chị gái… Chị gái có nỗi khổ riêng…”
Vũ Đồng ở phía sau nức nở khuyên can, thực chất chỉ đang thêm dầu vào lửa, hận không để cuộc tình tay ba này nổi lên sóng gió. Sau đó, ả sẽ nhảy vào cướp hết thứ tình cảm mà Nhã Hinh đang có được.
“Nỗi khổ gì chứ? Chẳng phải chỉ là thiếu thốn chút vốn thôi sao? Sao em lại chơi tới cả cái trò bán thân rẻ tiền như vậy? Anh không còn nhận ra em nữa rồi.”
Bỉnh Quý đưa ánh mắt ngập tràn chán ghét nhìn về phía Nhã Hinh. Đột nhiên đã khiến cô sực nhớ tới quá khứ không nên nhớ.
Ngày hôm đó, cô muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật bí mật cho hắn, sẵn tiện thông báo tin vui, nào ngờ thứ cô nhận lại là hình ảnh quấn quýt nhau của em gái và chồng mình ở trên giường. Ban đầu, hắn còn tỏ vẻ tội lỗi, nhưng khi biết cô mang thai thì lập tức thay đổi thái độ. Bởi vì Vũ Đồng rủ rỉ bên tai hắn rằng có lẽ đứa bé không phải của hắn, mà là của Tôn thiếu.
Khi ấy, hắn cũng nhìn cô bằng ánh mắt này, sau đó chuyện xảy ra khiến cô muốn quên cũng không thể. Hai người họ đẩy cô xuống lầu, khiến cô càng lúc càng rơi vào bể tuyệt vọng.
Nhận ra cơ thể run rẩy kịch liệt của Nhã Hinh, Cảnh Bân thoáng nhíu mày. Chẳng lẽ đây là cách phản ứng khi gặp lại tình cũ sao?
“Chị ơi, em biết chị làm vậy vì gia đình mình, nhưng chị cũng nên giải thích với anh Bỉnh Quý chứ.”
Vũ Đồng thấy Nhã Hinh không lên tiếng thì nghĩ cô đang hoảng sợ vì bị phát hiện một chân đạp hai thuyền. Ả nhất định phải phá tan nát tất cả.
“Anh cũng có thể giúp em. Sao em không tìm đến anh chứ?”
Bỉnh Quý nghiến răng, ánh mắt chẳng có chút gì thiện cảm nhìn về phía Cảnh Bân. Riêng anh vẫn giữ thái độ dửng dưng như một kẻ ngoại lệ trong câu chuyện này.
“Giúp sao? Tôi nghĩ hiện tại người anh muốn giúp là em gái tôi mới đúng.”
Nhã Hinh cần gì phải giữ lại thái độ tốt với hai người này chứ. Cô lạnh lùng nhìn về phía Bỉnh Quý, hận không thể bắt hắn đổi mạng cho đứa con chưa kịp thành hình của cô.
Mà ánh nhìn này của cô thật sự khiến hắn như rơi vào hầm băng. Cô chưa từng nhìn hắn như thế, chẳng lẽ tất cả là vì người đàn ông kế bên cô sao?
Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, chứ chẳng tự nghĩ lại bản thân đã phạm phải sai kị gì.
“Vũ Đồng là em gái em, cũng là em gái anh. Giúp hai người là bổn phận của anh, có gì mà lại khiến em phải ghen tỵ chứ?”
Nhã Hinh bật cười tức giận, quả thật câu nói này không ít lần phát ra từ miệng thối của Bỉnh Quý. Kiếp trước, cô cũng nghĩ do mình đa nghi, nhưng cái kết thật sự lại chẳng dám nghĩ đến.
“Tôi không muốn trở thành sự lựa chọn của bất kỳ ai. Anh có lòng tốt thì tôi xin phép nhường hết cho người khác. Tôi khinh thường điều đó.”
“Em thà ở cạnh tên đó còn hơn xin anh giúp đỡ sao? Em thật sự vì tiền bán mình sao? Hắn ngoại trừ tiền thì có thể cho em cái gì chứ?”
Bỉnh Quý nói ra những lời ghê tởm khiến Nhã Hinh không khỏi buồn nôn. Cô nghi người cùng mình lớn lên chưa chắc đã hiểu rõ mình, mà chính cô cũng không hiểu rõ họ. Hiện tại mắt đã sáng, cũng nhận ra thanh danh của cô qua miệng họ mục nát thế nào.
Bất chợt, Cảnh Bân đưa tay sang ôm chặt Nhã Hinh vào lòng, lời nói có chút bông đùa:
“Thứ cô ấy cần tôi đều có. Thứ cô ấy thích tôi đều cho được. Vậy thì tại sao cô ấy không chấp nhận ở bên cạnh tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.