Chương 17: bẽ mặt
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
29/11/2023
Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
Trong nhà hàng, những giai điệu không biết tên du dương trong không khí, mang theo chút phong tình của đồng quê nước Pháp vào mùa thu. Mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vương Hưng Nam nhận điện thoại xong đột ngột rời đi, để lại một câu “Mọi người ăn đi, tôi mời”, Lục Yên Nhiên lập tức yên tâm kéo Trần Gia Việt ngồi xuống.
Trần Gia Việt khéo léo đẩy cánh tay Lục Yên Nhiên đặt trên tay mình ra, dường như cảm thấy thế này không tốt lắm.
Chu Vưu đột nhiên đứng dậy.
Cô thuận tay vén mái tóc rối ra sau tai, ánh mắt hờ hững, “Vốn là bàn công việc, anh ấy có việc đi trước vậy tôi cũng không ở lại thêm nữa, hai người ăn đi.”
“Đừng mà, từ sau khi chúng ta tốt nghiệp cũng đã mấy tháng không gặp nhau, ăn chung đi, để A Việt tính tiền, yên tâm.”
Lục Yên Nhiên ngồi xuống liền cầm máy tính bảng lên, dáng vẻ nghiễm nhiên như chủ nhân.
Trần Gia Việt dịu dàng mỉm cười, “Chu Vưu, ăn chung nhé, có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận.”
Bọn họ nào có duyên phận gì.
“Không cần, thật sự…”
“Nói thế nào chúng ta cũng làm việc chung với nhau trong hội sinh viên lâu như vậy, mời em ăn một bữa cơm là điều nên làm. Em không thể cho anh chút mặt mũi nào hay sao?”
Trần Gia Việt đột ngột ngắt lời cô, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo một chút thân thiết mà giữa họ không nên có.
Anh ta bỗng dưng nhắc đến vấn đề nể mặt, Chu Vưu im lặng, không biết phải nói gì.
Trần Gia Việt nhíu nhíu mày, ra hiệu cho cô ngồi.
Mặc dù Lục Yên Nhiên muốn Chu Vưu ở lại, nhưng Trần Gia Việt nhiệt tình như vậy, trong lòng cô ta cũng có chút không thoải mái. Cô ta đang định nói: Nếu cậu không muốn thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng.
Nhưng còn chưa mở miệng, Chu Vưu đã ngồi xuống…
Chu Vưu cũng không biết suy nghĩ trong đầu Lục Yên Nhiên, lúc ngồi xuống vẫn không quá tình nguyện. Cô cố gắng kiên trì, chỉ mong nhanh chóng kết thúc bữa trưa này.
Những lời Lục Yên Nhiên định nói mắc kẹt trong cổ họng, cố gắng nuốt vào lại nghẹn khiến cô ta trở nên khó chịu.
Sau khi tự mình gọi món, cô ta cũng không hỏi Trần Gia Việt và Chu Vưu có muốn ăn gì không, trả máy tính bảng lại cho người phục vụ.
Trần Gia Việt bỗng nhiên kêu lên: “Đợi đã, Chu Vưu, em muốn ăn gì? Có đặc biệt thích món gì không?”
Không chỉ Lục Yên Nhiên, ngay cả Chu Vưu cũng hoàn toàn không ngờ tới Trần Gia Việt sẽ hỏi như vậy. Cô trố mắt ba giây, xua tay, “Không có, không sao đâu, em ăn gì cũng được.”
Trong lòng Lục Yên Nhiên càng cảm thấy khó chịu. Cô ta bưng ly nước chanh lên uống một nửa, điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn về phía Chu Vưu, hỏi: “Đúng rồi, người vừa rồi là bạn trai cậu à? Làm việc ở gần đây sao?”
“Không phải, một khách hàng thôi.”
Lục Yên Nhiên rõ ràng không tin, cười khẽ, “Khách hàng? Khách hàng này cũng thật chu đáo, còn đặt bàn trước ở Ứng Quý Thời Quang.”
Không đợi Chu Vưu trả lời, Lục Yên Nhiên đã chuyển sang chủ đề khác, “Đúng rồi, mấy ngày trước Diệp Tử Tĩnh đến ngân hàng của tôi để phỏng vấn, cô ấy nói trước đó cậu đi Dubai, tôi so sánh thời gian, lúc đó tôi và A Việt cũng đang ở Dubai.”
Nghe được điều này, Chu Vưu cụp mắt xuống, ngón tay áp vào ly thủy tinh, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Diệp Tử Tĩnh là bạn cùng phòng của Chu Vưu, học kỳ hai của năm ba đại học đã vào đài truyền hình Tinh Thành thực tập. Cô ấy đi sớm về tối mệt bán sống bán chết, cuối cùng đã nhận được thông báo vào đài hồi tháng năm năm nay ----
Tháng năm kết thúc đợt thực tập, tháng chín đi làm lại là có thể chuyển thẳng lên chính thức.
Diệp Tử Tĩnh rất hào hứng, dứt khoát đặt một chuyến du lịch đến Dubai.
Nào ngờ còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, bên nhà đài đã sửa lời, bảo là trong nhà đài sắp tổ chức lễ trao giải Kim Bách Hợp năm nay, nhân lực không đủ, bảo cô sau khi bảo vệ đồ án tốt nghiệp phải đi làm ngay.
Trong lời nói còn có ẩn ý uy hiếp, nếu cô không đến, chuyện đi làm chính thức không cần nói tiếp nữa.
Diệp Tử Tĩnh đương nhiên không thể từ bỏ công việc không dễ kiếm mà cô lại vô cùng yêu thích này. Gần như không chút do dự, cô đã từ bỏ kế hoạch đi du lịch của mình.
Chu Vưu chính là người tiếp nhận chuyến du lịch Dubai mà Diệp Tử Tĩnh không thể thực hiện.
Lục Yên Nhiên: “Nói đi lại phải nói lại, Diệp Tử Tĩnh cũng thật không biết hưởng phúc, nghe nói điều kiện gia đình cậu ta không tệ, thế mà cứ nhất định phải đi làm phóng viên gì đấy, lần trước không phải cậu ta còn bận đến nỗi không thể đi dự hoạt động tốt nghiệp của lớp chúng mình sao? Đi làm ở ngân hàng của chúng tôi thoải mái hơn nhiều.”
Trần Gia Việt cười nói: “Mỗi người đều có lý tưởng khác nhau, làm phóng viên cũng không tệ, hiện giờ cũng không nhiều cô gái tình nguyện đi làm nghề này.”
Lục Yên Nhiên tức giận liếc nhìn Trần Gia Việt, “Anh có ý gì! Anh nói em không có chí cầu tiến sao?”
“Sao lại thế, anh đã nói, lý tưởng của mỗi người khác nhau, em thích hợp làm một cô công chúa nhỏ thôi.”
Trần Gia Việt xoa đầu cô ta, giọng nói dịu dàng, khóe môi cong lên một vòng cung rất nhạt.
Lúc này Lục Yên Nhiên mới hài lòng, khóe mắt liếc qua Chu Vưu đang cụp mắt uống nước. Lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn, cảm giác vượt trội trước mặt Chu Vưu cũng bắt đầu khôi phục lại trị số.
Cô ta nói tiếp: “Chu Vưu, cậu cũng thật là. Diệp Tử Tĩnh không nói, tôi còn không biết chuyện này. Lúc cậu đi sao không liên lạc với chúng tôi, tôi nhớ cậu có theo dõi Weibo của A Việt mà, sau khi trở về cậu cũng không nói gì với tôi!”
“Lúc đó không để ý.”
Chu Vưu trả lời qua loa.
“Thật sao?”
Giọng điệu của Lục Yên Nhiên mang theo ý giễu cợt, đối với câu trả lời của Chu Vưu, nửa chữ cô ta cũng không tin.
Chu Vưu và Lục Yên Nhiên là bạn cùng lớp đại học, hồi năm hai bởi vì chuyện học bổng mà có chút mâu thuẫn, sau đó quan hệ trở nên rất lạnh nhạt.
Ở trường, thành tích của Chu Vưu không tính là nổi bật nhất nhưng tổng điểm vẫn luôn rất cao, thứ hạng rất ít khi tuột khỏi top 10.
Không giành được khen thưởng cấp quốc gia, nhưng mỗi năm đều có thể xin được học bổng chuyên cần.
Năm hai đại học, Lục Yên Nhiên tặng quà cho cố vấn học tập để được giúp đỡ một chút.
Cố vấn học tập bị lễ vật cám dỗ, lặng lẽ tìm Chu Vưu để nói chuyện, uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Lục Yên Nhiên ------
Tốt nghiệp xong Lục Yên Nhiên muốn xin làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cần một bản lý lịch đẹp ở trường.
Do đó cô ta muốn thay Chu Vưu trở thành người nhận học bổng chuyên cần.
Cô ta không cần tiền, thậm chí có thể chi nhiều tiền hơn để mua thứ hạng, miễn là suất học bổng này đề tên cô ta.
Xã hội bây giờ, mỗi một sinh viên so với sinh viên khác càng ghê gớm hơn, động một tí là thu hình, ghi âm lại để giảng viên không thể tiếp tục đi làm, cho nên cố vấn học tập cũng không dám nói quá rõ ràng.
Chu Vưu hiểu được ý tứ của cố vấn học tập, nhưng cô không muốn nhường cho người khác, cũng không muốn tỏ ra quá cứng rắn với cố vấn học tập, cho nên cô chỉ có thể giả vờ ngu ngốc.
Sau đó Lục Yên Nhiên không thể ngồi yên một chỗ, tự mình tới tìm Chu Vưu ngả bài, Chu Vưu mới từ chối thẳng thừng.
Cuối cùng Lục Yên Nhiên vẫn nhận một danh hiệu khác cho nữ sinh, nhưng sau chuyện này cô ta đã ghi hận với Chu Vưu.
Chu Vưu ngược lại không quan tâm người khác có ghét mình hay không. Lục Yên Nhiên không phải thái hoàng thái hậu, được cô ta thích cô cũng chẳng nhận được nhiều tiền hơn.
Bình thường học chung miễn cưỡng cho nhau chút mặt mũi là được.
-
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lục Yên Nhiên gắp cho Trần Gia Việt mấy miếng, sau đó lại giống như vô tình nhắc đến chuyến du lịch Dubai của hai người.
Chu Vưu câu được câu không gắp thức ăn, vẻ mặt bình thản, cho dù Lục Yên Nhiên nói gì cô cũng không biểu hiện ra phản ứng gì đặc biệt.
Dù sao suy nghĩ của Lục Yên Nhiên cô cũng đã tổng kết xong, không có gì ngoài khoe khoang tiền bạc và tình cảm.
“Chi phí ở Dubai rất cao, tôi và A Việt đã xài gần một trăm triệu, nhưng chơi rất vui. Chu Vưu, một mình cậu xài hết bao nhiêu? Ở khách sạn nào… Một người ở, có đắt không?”
“Cũng được, tôi không tính kỹ.”
“Cậu không ghi sổ sao? Tôi nhớ trước kia có người… Tôi đột nhiên quên tên rồi, nói chung là bạn cùng phòng của cậu, cô ấy nói mỗi ngày cậu đều ghi vào sổ, cà thẻ mua cái bánh bao một đồng cũng phải ghi lại.”
Chu Vưu cười cười, “Trước kia là trước kia.”
Lục Yên Nhiên “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý, khóe môi nhếch lên, không giấu được sự đắc ý.
Trần Gia Việt đột nhiên cảm thấy hơi phiền chán.
Lúc thực tập năm tư anh ta đồng ý yêu Lục Yên Nhiên thật ra bởi vì vừa trải qua giai đoạn trống rỗng*, dung mạo của cô ta cũng coi như xinh xắn, điều kiện gia đình không tệ, ăn mặc toàn là hàng hiệu, dắt theo bên cạnh cũng có mặt mũi.
(*) Nguyên văn (空窗期) giai đoạn từ sau khi chia tay đến khi bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nhưng lúc này, cô ta lại lộ ra sự thấp kém và nông cạn từ trong xương cốt của mình.
Ngược lại, Chu Vưu làm gì cũng không quan tâm hơn thua, đối mặt với những lời nói ẩn chứa khiêu khích của Lục Yên Nhiên vẫn có thể nhẹ nhàng mềm mỏng đáp trả, tóm lại… cô khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng chuông gió do cửa kính bị đẩy ra, theo sau còn có một tiếng gọi ----
“Chu Vưu.”
Trần Gia Việt khựng lại, Lục Yên Nhiên vô thức quay đầu nhìn, Chu Vưu cũng ngước mắt lên nhìn ra cửa.
Giang Triệt rất cao, anh đứng trước cửa kính, chuông gió phát ra tiếng leng keng cách đầu anh không xa. Theo góc xoay của cánh cửa, ánh nắng buổi trưa chiếu vào sau lưng anh, quang ảnh mông lung khiến làn da vốn đã trắng của anh càng có cảm giác trong suốt.
Anh gọi cô là… Chu Vưu.
Trong ấn tượng của mình, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Âm bình và dương bình* phổ thông phát ra từ giữa răng môi anh mang theo một chút lười biếng lại gợi cảm.
(*) Hệ thống ngữ âm tiếng Trung phổ thông có 4 thanh điệu cơ bản: Âm bình, dương bình, thượng thanh, khứ thanh.
Trong khoảnh khắc Chu Vưu còn đang ngơ ngẩn nhìn anh, Giang Triệt đã đút hai tay vào túi, bước đến gần.
Anh hờ hững liếc nhìn Trần Gia Việt và Lục Yên Nhiên, sau đó thân mật xoa xoa đầu Chu Vưu, thuận miệng hỏi: “Ăn nhanh vậy, hai vị này là ai?”
“… Bạn học của em.”
Chu Vưu hoàn toàn trả lời trong vô thức, giống như trúng cổ. Sau khi nói ra, cô mới nghĩ: Tại sao phải phối hợp với anh, tại sao anh lại ở đây.
Sự xuất hiện đột ngột của Giang Triệt so với Lục Yên Nhiên vẫn khiến cô yên tâm thoải mái hơn. Anh ngồi luôn xuống bên cạnh Chu Vưu, sau đó bày ra dáng vẻ của chủ nhân, “Thật trùng hợp, em ấy không nói có bạn học tới đây, sớm biết tôi đã bao phòng riêng.”
Anh định bao phòng riêng?
Lục Yên Nhiên nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, giả vờ bối rối, nói: “Anh và Chu Vưu là… Người trước đó là…”
“Người trước?” Giang Triệt nhíu mày.
Lục Yên Nhiên nhanh chóng đáp lại lời anh, “Lúc chúng tôi tới đây, tình cờ gặp được Chu Vưu và… anh Vương khách hàng của cậu ấy, sau đó Vương tiên sinh có việc phải rời đi trước.”
“Ồ… Ra là vậy.” Giang Triệt gật gật đầu, sau đó quay sang hỏi Chu Vưu, “Em đã gọi những món gì?”
Chu Vưu: “…”
Lục Yên Nhiên: “…”
Ồ?
Ồ???
Từ lúc Giang Triệt ngồi xuống, cục diện đã bắt đầu thay đổi. Vốn là Lục Yên Nhiên nắm quyền chủ động bây giờ lại đổi thành Giang Triệt kiểm soát toàn bộ.
Lục Yên Nhiên gợi ra chủ đề, anh lại phớt lờ không thèm để ý, nói chuyện khác với Chu Vưu.
Chu Vưu giống như ngồi trên đống lửa, mấy lần muốn mở miệng đều bị Giang Triệt chặn lại.
Tỉnh tỉnh mê mê, cô dường như đã hiểu mục đích của Giang Triệt.
Lục Yên Nhiên bực bội ôm đầy một bụng tức.
Lúc Giang Triệt vừa mới bước vào, cô ta cảm thấy có chút kinh diễm và còn hơi quen thuộc, nhưng cảm giác vượt trội và sự thờ ơ không thèm đếm xỉa tới ai của anh thật sự khiến người ta xấu hổ.
Thế là cách nói chuyện của cô ta cũng bắt đầu sắc bén hơn, “Anh Giang, anh cũng làm việc ở gần đây sao?”
“Ừm, Giang Tinh.”
“Ồ… Giang Tinh, công ty lớn nhỉ, cụ thể thì anh Giang làm gì…? Lập trình viên?”
Giang Triệt suy nghĩ một lúc, “Cũng không khác biệt lắm.”
Trần Gia Việt vốn nãy giờ không nói nhiều, nghe đến đây đột nhiên cười cười, “Giang Tinh? Nói ra thì tôi và Giang Tinh cũng coi như có duyên, trước đây lúc tổng giám đốc Trần của Giang Tinh đến Tinh Đại diễn thuyết, tôi là người tiếp đón.”
“Thật à?”
Giang Triệt tỏ ra rất hứng thú.
Trần Gia Việt che miệng ho một tiếng, ra vẻ khiêm tốn, “Thật ra cũng không có gì, nhưng sau lần đó tôi còn gặp anh ấy ở Kim Thịnh một lần.”
“Hiện tại tôi đang làm việc ở Bất động sản Kim Thịnh, bởi vì chú tôi là cổ đông ở Kim Thịnh nên bảo tôi đến công ty chú ấy để học hỏi kinh nghiệm.”
“Đúng rồi, Lục đổng* của Kim Thịnh cũng thường đến nhà tôi ăn cơm. Lục đổng và tổng giám đốc Trần của các anh dường như rất thân với nhau, lần trước tổng giám đốc Trần đến Kim Thịnh cũng là Lục đổng bảo tôi chào hỏi, không ngờ tổng giám đốc Trần vẫn còn ấn tượng với tôi.”
(*) Gọi tắt của đổng sự (董事), tương đương với chủ tịch, một chức vụ trong hội đồng quản trị công ty. Từ đây mình sẽ gọi là ‘đổng’ hết nhé
Chu Vưu lặng lẽ cầm ly nước lên nhấp một ngụm. Không hiểu sao cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhắc đến Trần Tinh Vũ nhưng lại dính líu theo một mớ người khác, cô nghe hồi lâu cũng không nghe ra được có tí quan hệ trọng đại nào.
Đúng lúc này, Trần Gia Việt bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía cô, “Đúng rồi Chu Vưu, bây giờ em đang làm ở Gia Bách PR phải không? Gia Bách hiện là công ty quan hệ công chúng của trung tâm thương mại Kim Thịnh, rất có thể sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Lần trước Lục đổng đến nhà chú anh ăn cơm có nói, phía nhà đất của bên anh cũng muốn tìm một công ty PR. Anh có thể hỏi giúp em, biết đâu có thể giúp được chút ít.”
“Vậy thì hẳn là không còn cơ hội rồi.”
Giang Triệt lười biếng trả lời.
Trần Gia Việt sững sờ.
“Chú của cậu không nói với cậu à?” Giọng nói của Giang Triệt hơi nâng cao, mang theo một chút chế giễu, “Tối qua chú tôi còn hỏi Duật Cách thế nào, tôi nói cũng không tệ lắm, PR mảng bất động sản của họ làm việc chuyên nghiệp hơn so với PR mảng công nghệ.”
“Chú của anh là…”
“Lục Sơn.”
Sắc mặt Trần Gia Việt đột nhiên trở nên khó coi.
Bữa cơm này vốn dĩ ăn không nhanh không chậm, nhưng từ lúc Giang Triệt nói ra cái tên “Lục Sơn”, Trần Gia Việt chỉ muốn kéo Lục Yên Nhiên rời đi thật nhanh.
Nhưng Lục Yên Nhiên thật sự là một đứa ngu, còn hỏi đông hỏi tây:
“Lục Sơn là ai, rất tài giỏi à?”
“Lập trình viên các anh rất vất vả phải không?”
“Tiền lương một tháng bao nhiêu?”
Cuối cùng Trần Gia Việt lấy điện thoại ra, chụp màn hình bách khoa Baidu về Lục Sơn cho cô ta xem.
Lục Sơn, Chủ tịch Tập đoàn Kim Thịnh.
Những gì anh ta vừa khoe khoang quả thật là một cú tát trực tiếp lên mặt mình. Chú của Trần Gia Việt chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ của Kim Thịnh, thậm chí còn không đủ điều kiện để tham gia vào ban giám đốc với tư cách cổ đông. Lục Sơn sẽ không nhàn rỗi đến nhà anh ta ăn cơm.
Lục Yên Nhiên biết Trần Gia Việt có tật nói quá, sắc mặt biến đổi, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ăn cơm.
Hai người kiếm cớ muốn rời khỏi, Giang Triệt lại gọi giật lại, “Đợi đã, làm phiền hai người chia tiền ăn một chút, 630… là 315, hai người mới ra trường cũng không dễ dàng gì, tính 300 thôi.”
Khuôn mặt Lục Yên Nhiên tức đến mức chuyển sang màu gan lợn.
Ánh nắng buổi chiều rất gay gắt, đứng trước cửa nhà hàng, Chu Vưu bỗng nhiên có cảm giác choáng váng không thật.
“Cô Chu, cô có sao không?”
Lại trở về cô Chu.
Chu Vưu lắc đầu, nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn Giang Triệt, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Giang Triệt tự nhiên, anh nhớ lại những lời nghe được ở trung tâm R&D: “Nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói cá phi lê cay và cà tím kim sa của nhà hàng này rất ngon.”
Thật sự là đến ăn cơm.
Chỉ là tình cờ gặp mặt.
Chu Vưu khẽ thở phào.
Giang Triệt đứng sang một bên, ho nhẹ rồi đột nhiên nói xin lỗi, “Xin lỗi, cô Chu. Tôi nghĩ… cậu ta là bạn trai cũ của cô, lúc ở Dubai thấy cô đau lòng như vậy, tưởng là bọn họ đang bắt nạt cô.”
“Nhưng… hình như cậu ta không phải bạn trai cũ của cô, không biết việc làm của tôi vừa rồi có gây phiền phức gì cho cô không.”
Bạn trai cũ?
Không phải anh vẫn cho rằng cô đến Dubai để bắt gian chứ?
Vậy là hôm nay anh đang liên thủ với bạn gái cũ khốn khổ bị bắt nạt để bổ não* nam cặn bã và tiểu tam thượng vị. Là đối tượng tình một đêm của bạn gái trước, anh thật sự không nhìn được cho nên nảy sinh tinh thần trượng nghĩa giữa đường thấy chuyện bất bình nhảy ra tương trợ?
(*) Ảo tưởng sức mạnh, ở đây ý là khiến nam và nữ phụ hiểu nhầm cực mạnh
Thấy anh thu hồi dáng vẻ lười nhác thường ngày, nghiêm túc giải thích, Chu Vưu cảm thấy có chút… buồn cười không giải thích được.
Trong nhà hàng, những giai điệu không biết tên du dương trong không khí, mang theo chút phong tình của đồng quê nước Pháp vào mùa thu. Mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Vương Hưng Nam nhận điện thoại xong đột ngột rời đi, để lại một câu “Mọi người ăn đi, tôi mời”, Lục Yên Nhiên lập tức yên tâm kéo Trần Gia Việt ngồi xuống.
Trần Gia Việt khéo léo đẩy cánh tay Lục Yên Nhiên đặt trên tay mình ra, dường như cảm thấy thế này không tốt lắm.
Chu Vưu đột nhiên đứng dậy.
Cô thuận tay vén mái tóc rối ra sau tai, ánh mắt hờ hững, “Vốn là bàn công việc, anh ấy có việc đi trước vậy tôi cũng không ở lại thêm nữa, hai người ăn đi.”
“Đừng mà, từ sau khi chúng ta tốt nghiệp cũng đã mấy tháng không gặp nhau, ăn chung đi, để A Việt tính tiền, yên tâm.”
Lục Yên Nhiên ngồi xuống liền cầm máy tính bảng lên, dáng vẻ nghiễm nhiên như chủ nhân.
Trần Gia Việt dịu dàng mỉm cười, “Chu Vưu, ăn chung nhé, có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận.”
Bọn họ nào có duyên phận gì.
“Không cần, thật sự…”
“Nói thế nào chúng ta cũng làm việc chung với nhau trong hội sinh viên lâu như vậy, mời em ăn một bữa cơm là điều nên làm. Em không thể cho anh chút mặt mũi nào hay sao?”
Trần Gia Việt đột ngột ngắt lời cô, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo một chút thân thiết mà giữa họ không nên có.
Anh ta bỗng dưng nhắc đến vấn đề nể mặt, Chu Vưu im lặng, không biết phải nói gì.
Trần Gia Việt nhíu nhíu mày, ra hiệu cho cô ngồi.
Mặc dù Lục Yên Nhiên muốn Chu Vưu ở lại, nhưng Trần Gia Việt nhiệt tình như vậy, trong lòng cô ta cũng có chút không thoải mái. Cô ta đang định nói: Nếu cậu không muốn thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng.
Nhưng còn chưa mở miệng, Chu Vưu đã ngồi xuống…
Chu Vưu cũng không biết suy nghĩ trong đầu Lục Yên Nhiên, lúc ngồi xuống vẫn không quá tình nguyện. Cô cố gắng kiên trì, chỉ mong nhanh chóng kết thúc bữa trưa này.
Những lời Lục Yên Nhiên định nói mắc kẹt trong cổ họng, cố gắng nuốt vào lại nghẹn khiến cô ta trở nên khó chịu.
Sau khi tự mình gọi món, cô ta cũng không hỏi Trần Gia Việt và Chu Vưu có muốn ăn gì không, trả máy tính bảng lại cho người phục vụ.
Trần Gia Việt bỗng nhiên kêu lên: “Đợi đã, Chu Vưu, em muốn ăn gì? Có đặc biệt thích món gì không?”
Không chỉ Lục Yên Nhiên, ngay cả Chu Vưu cũng hoàn toàn không ngờ tới Trần Gia Việt sẽ hỏi như vậy. Cô trố mắt ba giây, xua tay, “Không có, không sao đâu, em ăn gì cũng được.”
Trong lòng Lục Yên Nhiên càng cảm thấy khó chịu. Cô ta bưng ly nước chanh lên uống một nửa, điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn về phía Chu Vưu, hỏi: “Đúng rồi, người vừa rồi là bạn trai cậu à? Làm việc ở gần đây sao?”
“Không phải, một khách hàng thôi.”
Lục Yên Nhiên rõ ràng không tin, cười khẽ, “Khách hàng? Khách hàng này cũng thật chu đáo, còn đặt bàn trước ở Ứng Quý Thời Quang.”
Không đợi Chu Vưu trả lời, Lục Yên Nhiên đã chuyển sang chủ đề khác, “Đúng rồi, mấy ngày trước Diệp Tử Tĩnh đến ngân hàng của tôi để phỏng vấn, cô ấy nói trước đó cậu đi Dubai, tôi so sánh thời gian, lúc đó tôi và A Việt cũng đang ở Dubai.”
Nghe được điều này, Chu Vưu cụp mắt xuống, ngón tay áp vào ly thủy tinh, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Diệp Tử Tĩnh là bạn cùng phòng của Chu Vưu, học kỳ hai của năm ba đại học đã vào đài truyền hình Tinh Thành thực tập. Cô ấy đi sớm về tối mệt bán sống bán chết, cuối cùng đã nhận được thông báo vào đài hồi tháng năm năm nay ----
Tháng năm kết thúc đợt thực tập, tháng chín đi làm lại là có thể chuyển thẳng lên chính thức.
Diệp Tử Tĩnh rất hào hứng, dứt khoát đặt một chuyến du lịch đến Dubai.
Nào ngờ còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, bên nhà đài đã sửa lời, bảo là trong nhà đài sắp tổ chức lễ trao giải Kim Bách Hợp năm nay, nhân lực không đủ, bảo cô sau khi bảo vệ đồ án tốt nghiệp phải đi làm ngay.
Trong lời nói còn có ẩn ý uy hiếp, nếu cô không đến, chuyện đi làm chính thức không cần nói tiếp nữa.
Diệp Tử Tĩnh đương nhiên không thể từ bỏ công việc không dễ kiếm mà cô lại vô cùng yêu thích này. Gần như không chút do dự, cô đã từ bỏ kế hoạch đi du lịch của mình.
Chu Vưu chính là người tiếp nhận chuyến du lịch Dubai mà Diệp Tử Tĩnh không thể thực hiện.
Lục Yên Nhiên: “Nói đi lại phải nói lại, Diệp Tử Tĩnh cũng thật không biết hưởng phúc, nghe nói điều kiện gia đình cậu ta không tệ, thế mà cứ nhất định phải đi làm phóng viên gì đấy, lần trước không phải cậu ta còn bận đến nỗi không thể đi dự hoạt động tốt nghiệp của lớp chúng mình sao? Đi làm ở ngân hàng của chúng tôi thoải mái hơn nhiều.”
Trần Gia Việt cười nói: “Mỗi người đều có lý tưởng khác nhau, làm phóng viên cũng không tệ, hiện giờ cũng không nhiều cô gái tình nguyện đi làm nghề này.”
Lục Yên Nhiên tức giận liếc nhìn Trần Gia Việt, “Anh có ý gì! Anh nói em không có chí cầu tiến sao?”
“Sao lại thế, anh đã nói, lý tưởng của mỗi người khác nhau, em thích hợp làm một cô công chúa nhỏ thôi.”
Trần Gia Việt xoa đầu cô ta, giọng nói dịu dàng, khóe môi cong lên một vòng cung rất nhạt.
Lúc này Lục Yên Nhiên mới hài lòng, khóe mắt liếc qua Chu Vưu đang cụp mắt uống nước. Lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn, cảm giác vượt trội trước mặt Chu Vưu cũng bắt đầu khôi phục lại trị số.
Cô ta nói tiếp: “Chu Vưu, cậu cũng thật là. Diệp Tử Tĩnh không nói, tôi còn không biết chuyện này. Lúc cậu đi sao không liên lạc với chúng tôi, tôi nhớ cậu có theo dõi Weibo của A Việt mà, sau khi trở về cậu cũng không nói gì với tôi!”
“Lúc đó không để ý.”
Chu Vưu trả lời qua loa.
“Thật sao?”
Giọng điệu của Lục Yên Nhiên mang theo ý giễu cợt, đối với câu trả lời của Chu Vưu, nửa chữ cô ta cũng không tin.
Chu Vưu và Lục Yên Nhiên là bạn cùng lớp đại học, hồi năm hai bởi vì chuyện học bổng mà có chút mâu thuẫn, sau đó quan hệ trở nên rất lạnh nhạt.
Ở trường, thành tích của Chu Vưu không tính là nổi bật nhất nhưng tổng điểm vẫn luôn rất cao, thứ hạng rất ít khi tuột khỏi top 10.
Không giành được khen thưởng cấp quốc gia, nhưng mỗi năm đều có thể xin được học bổng chuyên cần.
Năm hai đại học, Lục Yên Nhiên tặng quà cho cố vấn học tập để được giúp đỡ một chút.
Cố vấn học tập bị lễ vật cám dỗ, lặng lẽ tìm Chu Vưu để nói chuyện, uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Lục Yên Nhiên ------
Tốt nghiệp xong Lục Yên Nhiên muốn xin làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cần một bản lý lịch đẹp ở trường.
Do đó cô ta muốn thay Chu Vưu trở thành người nhận học bổng chuyên cần.
Cô ta không cần tiền, thậm chí có thể chi nhiều tiền hơn để mua thứ hạng, miễn là suất học bổng này đề tên cô ta.
Xã hội bây giờ, mỗi một sinh viên so với sinh viên khác càng ghê gớm hơn, động một tí là thu hình, ghi âm lại để giảng viên không thể tiếp tục đi làm, cho nên cố vấn học tập cũng không dám nói quá rõ ràng.
Chu Vưu hiểu được ý tứ của cố vấn học tập, nhưng cô không muốn nhường cho người khác, cũng không muốn tỏ ra quá cứng rắn với cố vấn học tập, cho nên cô chỉ có thể giả vờ ngu ngốc.
Sau đó Lục Yên Nhiên không thể ngồi yên một chỗ, tự mình tới tìm Chu Vưu ngả bài, Chu Vưu mới từ chối thẳng thừng.
Cuối cùng Lục Yên Nhiên vẫn nhận một danh hiệu khác cho nữ sinh, nhưng sau chuyện này cô ta đã ghi hận với Chu Vưu.
Chu Vưu ngược lại không quan tâm người khác có ghét mình hay không. Lục Yên Nhiên không phải thái hoàng thái hậu, được cô ta thích cô cũng chẳng nhận được nhiều tiền hơn.
Bình thường học chung miễn cưỡng cho nhau chút mặt mũi là được.
-
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lục Yên Nhiên gắp cho Trần Gia Việt mấy miếng, sau đó lại giống như vô tình nhắc đến chuyến du lịch Dubai của hai người.
Chu Vưu câu được câu không gắp thức ăn, vẻ mặt bình thản, cho dù Lục Yên Nhiên nói gì cô cũng không biểu hiện ra phản ứng gì đặc biệt.
Dù sao suy nghĩ của Lục Yên Nhiên cô cũng đã tổng kết xong, không có gì ngoài khoe khoang tiền bạc và tình cảm.
“Chi phí ở Dubai rất cao, tôi và A Việt đã xài gần một trăm triệu, nhưng chơi rất vui. Chu Vưu, một mình cậu xài hết bao nhiêu? Ở khách sạn nào… Một người ở, có đắt không?”
“Cũng được, tôi không tính kỹ.”
“Cậu không ghi sổ sao? Tôi nhớ trước kia có người… Tôi đột nhiên quên tên rồi, nói chung là bạn cùng phòng của cậu, cô ấy nói mỗi ngày cậu đều ghi vào sổ, cà thẻ mua cái bánh bao một đồng cũng phải ghi lại.”
Chu Vưu cười cười, “Trước kia là trước kia.”
Lục Yên Nhiên “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý, khóe môi nhếch lên, không giấu được sự đắc ý.
Trần Gia Việt đột nhiên cảm thấy hơi phiền chán.
Lúc thực tập năm tư anh ta đồng ý yêu Lục Yên Nhiên thật ra bởi vì vừa trải qua giai đoạn trống rỗng*, dung mạo của cô ta cũng coi như xinh xắn, điều kiện gia đình không tệ, ăn mặc toàn là hàng hiệu, dắt theo bên cạnh cũng có mặt mũi.
(*) Nguyên văn (空窗期) giai đoạn từ sau khi chia tay đến khi bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nhưng lúc này, cô ta lại lộ ra sự thấp kém và nông cạn từ trong xương cốt của mình.
Ngược lại, Chu Vưu làm gì cũng không quan tâm hơn thua, đối mặt với những lời nói ẩn chứa khiêu khích của Lục Yên Nhiên vẫn có thể nhẹ nhàng mềm mỏng đáp trả, tóm lại… cô khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng chuông gió do cửa kính bị đẩy ra, theo sau còn có một tiếng gọi ----
“Chu Vưu.”
Trần Gia Việt khựng lại, Lục Yên Nhiên vô thức quay đầu nhìn, Chu Vưu cũng ngước mắt lên nhìn ra cửa.
Giang Triệt rất cao, anh đứng trước cửa kính, chuông gió phát ra tiếng leng keng cách đầu anh không xa. Theo góc xoay của cánh cửa, ánh nắng buổi trưa chiếu vào sau lưng anh, quang ảnh mông lung khiến làn da vốn đã trắng của anh càng có cảm giác trong suốt.
Anh gọi cô là… Chu Vưu.
Trong ấn tượng của mình, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Âm bình và dương bình* phổ thông phát ra từ giữa răng môi anh mang theo một chút lười biếng lại gợi cảm.
(*) Hệ thống ngữ âm tiếng Trung phổ thông có 4 thanh điệu cơ bản: Âm bình, dương bình, thượng thanh, khứ thanh.
Trong khoảnh khắc Chu Vưu còn đang ngơ ngẩn nhìn anh, Giang Triệt đã đút hai tay vào túi, bước đến gần.
Anh hờ hững liếc nhìn Trần Gia Việt và Lục Yên Nhiên, sau đó thân mật xoa xoa đầu Chu Vưu, thuận miệng hỏi: “Ăn nhanh vậy, hai vị này là ai?”
“… Bạn học của em.”
Chu Vưu hoàn toàn trả lời trong vô thức, giống như trúng cổ. Sau khi nói ra, cô mới nghĩ: Tại sao phải phối hợp với anh, tại sao anh lại ở đây.
Sự xuất hiện đột ngột của Giang Triệt so với Lục Yên Nhiên vẫn khiến cô yên tâm thoải mái hơn. Anh ngồi luôn xuống bên cạnh Chu Vưu, sau đó bày ra dáng vẻ của chủ nhân, “Thật trùng hợp, em ấy không nói có bạn học tới đây, sớm biết tôi đã bao phòng riêng.”
Anh định bao phòng riêng?
Lục Yên Nhiên nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, giả vờ bối rối, nói: “Anh và Chu Vưu là… Người trước đó là…”
“Người trước?” Giang Triệt nhíu mày.
Lục Yên Nhiên nhanh chóng đáp lại lời anh, “Lúc chúng tôi tới đây, tình cờ gặp được Chu Vưu và… anh Vương khách hàng của cậu ấy, sau đó Vương tiên sinh có việc phải rời đi trước.”
“Ồ… Ra là vậy.” Giang Triệt gật gật đầu, sau đó quay sang hỏi Chu Vưu, “Em đã gọi những món gì?”
Chu Vưu: “…”
Lục Yên Nhiên: “…”
Ồ?
Ồ???
Từ lúc Giang Triệt ngồi xuống, cục diện đã bắt đầu thay đổi. Vốn là Lục Yên Nhiên nắm quyền chủ động bây giờ lại đổi thành Giang Triệt kiểm soát toàn bộ.
Lục Yên Nhiên gợi ra chủ đề, anh lại phớt lờ không thèm để ý, nói chuyện khác với Chu Vưu.
Chu Vưu giống như ngồi trên đống lửa, mấy lần muốn mở miệng đều bị Giang Triệt chặn lại.
Tỉnh tỉnh mê mê, cô dường như đã hiểu mục đích của Giang Triệt.
Lục Yên Nhiên bực bội ôm đầy một bụng tức.
Lúc Giang Triệt vừa mới bước vào, cô ta cảm thấy có chút kinh diễm và còn hơi quen thuộc, nhưng cảm giác vượt trội và sự thờ ơ không thèm đếm xỉa tới ai của anh thật sự khiến người ta xấu hổ.
Thế là cách nói chuyện của cô ta cũng bắt đầu sắc bén hơn, “Anh Giang, anh cũng làm việc ở gần đây sao?”
“Ừm, Giang Tinh.”
“Ồ… Giang Tinh, công ty lớn nhỉ, cụ thể thì anh Giang làm gì…? Lập trình viên?”
Giang Triệt suy nghĩ một lúc, “Cũng không khác biệt lắm.”
Trần Gia Việt vốn nãy giờ không nói nhiều, nghe đến đây đột nhiên cười cười, “Giang Tinh? Nói ra thì tôi và Giang Tinh cũng coi như có duyên, trước đây lúc tổng giám đốc Trần của Giang Tinh đến Tinh Đại diễn thuyết, tôi là người tiếp đón.”
“Thật à?”
Giang Triệt tỏ ra rất hứng thú.
Trần Gia Việt che miệng ho một tiếng, ra vẻ khiêm tốn, “Thật ra cũng không có gì, nhưng sau lần đó tôi còn gặp anh ấy ở Kim Thịnh một lần.”
“Hiện tại tôi đang làm việc ở Bất động sản Kim Thịnh, bởi vì chú tôi là cổ đông ở Kim Thịnh nên bảo tôi đến công ty chú ấy để học hỏi kinh nghiệm.”
“Đúng rồi, Lục đổng* của Kim Thịnh cũng thường đến nhà tôi ăn cơm. Lục đổng và tổng giám đốc Trần của các anh dường như rất thân với nhau, lần trước tổng giám đốc Trần đến Kim Thịnh cũng là Lục đổng bảo tôi chào hỏi, không ngờ tổng giám đốc Trần vẫn còn ấn tượng với tôi.”
(*) Gọi tắt của đổng sự (董事), tương đương với chủ tịch, một chức vụ trong hội đồng quản trị công ty. Từ đây mình sẽ gọi là ‘đổng’ hết nhé
Chu Vưu lặng lẽ cầm ly nước lên nhấp một ngụm. Không hiểu sao cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhắc đến Trần Tinh Vũ nhưng lại dính líu theo một mớ người khác, cô nghe hồi lâu cũng không nghe ra được có tí quan hệ trọng đại nào.
Đúng lúc này, Trần Gia Việt bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía cô, “Đúng rồi Chu Vưu, bây giờ em đang làm ở Gia Bách PR phải không? Gia Bách hiện là công ty quan hệ công chúng của trung tâm thương mại Kim Thịnh, rất có thể sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Lần trước Lục đổng đến nhà chú anh ăn cơm có nói, phía nhà đất của bên anh cũng muốn tìm một công ty PR. Anh có thể hỏi giúp em, biết đâu có thể giúp được chút ít.”
“Vậy thì hẳn là không còn cơ hội rồi.”
Giang Triệt lười biếng trả lời.
Trần Gia Việt sững sờ.
“Chú của cậu không nói với cậu à?” Giọng nói của Giang Triệt hơi nâng cao, mang theo một chút chế giễu, “Tối qua chú tôi còn hỏi Duật Cách thế nào, tôi nói cũng không tệ lắm, PR mảng bất động sản của họ làm việc chuyên nghiệp hơn so với PR mảng công nghệ.”
“Chú của anh là…”
“Lục Sơn.”
Sắc mặt Trần Gia Việt đột nhiên trở nên khó coi.
Bữa cơm này vốn dĩ ăn không nhanh không chậm, nhưng từ lúc Giang Triệt nói ra cái tên “Lục Sơn”, Trần Gia Việt chỉ muốn kéo Lục Yên Nhiên rời đi thật nhanh.
Nhưng Lục Yên Nhiên thật sự là một đứa ngu, còn hỏi đông hỏi tây:
“Lục Sơn là ai, rất tài giỏi à?”
“Lập trình viên các anh rất vất vả phải không?”
“Tiền lương một tháng bao nhiêu?”
Cuối cùng Trần Gia Việt lấy điện thoại ra, chụp màn hình bách khoa Baidu về Lục Sơn cho cô ta xem.
Lục Sơn, Chủ tịch Tập đoàn Kim Thịnh.
Những gì anh ta vừa khoe khoang quả thật là một cú tát trực tiếp lên mặt mình. Chú của Trần Gia Việt chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ của Kim Thịnh, thậm chí còn không đủ điều kiện để tham gia vào ban giám đốc với tư cách cổ đông. Lục Sơn sẽ không nhàn rỗi đến nhà anh ta ăn cơm.
Lục Yên Nhiên biết Trần Gia Việt có tật nói quá, sắc mặt biến đổi, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ăn cơm.
Hai người kiếm cớ muốn rời khỏi, Giang Triệt lại gọi giật lại, “Đợi đã, làm phiền hai người chia tiền ăn một chút, 630… là 315, hai người mới ra trường cũng không dễ dàng gì, tính 300 thôi.”
Khuôn mặt Lục Yên Nhiên tức đến mức chuyển sang màu gan lợn.
Ánh nắng buổi chiều rất gay gắt, đứng trước cửa nhà hàng, Chu Vưu bỗng nhiên có cảm giác choáng váng không thật.
“Cô Chu, cô có sao không?”
Lại trở về cô Chu.
Chu Vưu lắc đầu, nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn Giang Triệt, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Giang Triệt tự nhiên, anh nhớ lại những lời nghe được ở trung tâm R&D: “Nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói cá phi lê cay và cà tím kim sa của nhà hàng này rất ngon.”
Thật sự là đến ăn cơm.
Chỉ là tình cờ gặp mặt.
Chu Vưu khẽ thở phào.
Giang Triệt đứng sang một bên, ho nhẹ rồi đột nhiên nói xin lỗi, “Xin lỗi, cô Chu. Tôi nghĩ… cậu ta là bạn trai cũ của cô, lúc ở Dubai thấy cô đau lòng như vậy, tưởng là bọn họ đang bắt nạt cô.”
“Nhưng… hình như cậu ta không phải bạn trai cũ của cô, không biết việc làm của tôi vừa rồi có gây phiền phức gì cho cô không.”
Bạn trai cũ?
Không phải anh vẫn cho rằng cô đến Dubai để bắt gian chứ?
Vậy là hôm nay anh đang liên thủ với bạn gái cũ khốn khổ bị bắt nạt để bổ não* nam cặn bã và tiểu tam thượng vị. Là đối tượng tình một đêm của bạn gái trước, anh thật sự không nhìn được cho nên nảy sinh tinh thần trượng nghĩa giữa đường thấy chuyện bất bình nhảy ra tương trợ?
(*) Ảo tưởng sức mạnh, ở đây ý là khiến nam và nữ phụ hiểu nhầm cực mạnh
Thấy anh thu hồi dáng vẻ lười nhác thường ngày, nghiêm túc giải thích, Chu Vưu cảm thấy có chút… buồn cười không giải thích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.