Không Ngoan

Chương 18: động tâm

Bất Chỉ Thị Khỏa Thái

29/11/2023

Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)

 

 

“Không có, đáng lẽ ra tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Giang mới đúng.” Chu Vưu khách sáo nói, “Tôi và cô gái kia có chút mâu thuẫn, vừa rồi quả thật tôi hơi… không biết phải giải quyết thế nào.”

 

Ánh mặt trời quá chói mắt, Chu Vưu híp mắt vẫn không chịu nổi, đành phải lấy tay che lên trán.

 

Bàn tay của cô trắng trẻo thon dài, dưới ánh mặt trời càng có cảm giác trong suốt, mạch máu màu xanh nhạt kéo dài một đường từ đốt ngón tay đến chỗ mạch đập, xương cổ tay rõ ràng.

 

Giang Triệt nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô vài giây, sau đó thản nhiên như không có gì dời mắt đi nơi khác, “Cô làm quan hệ xã hội mà chuyện này cũng không biết phải giải quyết thế nào sao?”

 

Chu Vưu khựng lại.

 

Giang Triệt nghiêng đầu, “Không muốn ứng phó cũng được, đừng đi ăn với cô ta nữa, cũng không cần để ý đến làm gì. Cô ta đâu phải cấp trên, cũng chẳng phải mẹ chồng tương lai của cô, chẳng lẽ cô còn muốn lấy lòng cô ta sao?”

 

“Hay là, cô vì cậu nhóc kia mà đồng ý duy trì quan hệ hòa bình ngoài mặt với người mình không thích?”

 

“Không có,” Chu Vưu vô thức phản bác, “Tôi… Tổng giám đốc Giang, có thể anh không hiểu những nguyên tắc cư xử của nhân viên văn phòng bình thường như chúng tôi, anh cũng không phải người đi làm bình thường…”

 

 

Chu Vưu suy nghĩ một lúc, “Tổng giám đốc Giang, môi trường sống của chúng ta thật sự không giống nhau. Thường sẽ là người khác nghe theo anh, anh cũng không cần ép mình làm những việc mà bản thân không thích, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng tôi… sẽ phải đắn đo nhiều hơn…”

 

Chu Vưu cảm thấy mình đã nói quá nhiều, cô dừng chủ đề này lại, trở về trạng thái xa cách, “Cho dù thế nào thì hôm nay cũng rất cảm ơn anh, tổng giám đốc Giang.”

 

Giang Triệt không hài lòng với câu trả lời của cô, anh thuận miệng hỏi lại, “Tại sao lại cảm ơn tôi?”

 

Giọng điệu còn có chút hờn mát.

 

Chu Vưu giật mình, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, rất kinh ngạc.

 

Không ngờ đối diện với ánh mắt mờ mịt của Chu Vưu, trái tim Giang Triệt dường như bị hẫng một nhịp.

 

Ngày thường lúc rảnh rỗi Trần Tinh Vũ thích ôm điện thoại xem mấy đoạn video ngắn của các cô gái đẹp, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu, “Hỏng bét! Đây đích thị là cảm giác động tâm.”

 

Theo như mức độ thường xuyên mà Giang Triệt nghe được câu nói này, Trần Tinh Vũ đã động tâm với ít nhất ba trăm tám mươi người đẹp.

 

Có khi anh đang giám sát thử nghiệm, Trần Tinh Vũ ở bên cạnh làm việc riêng trong giờ làm, đến trưa đã nói ba mươi lần, anh chỉ hận không thể cầm giày da đập chết tên ‘lãnh đạo trẻ tuổi trong ngành’ này.

 

Nhưng bây giờ, trong đầu anh đột nhiên cũng xuất hiện câu nói này.

 

Chu Vưu bất lực nhìn anh.

 

Giang Triệt định thần lại, ngón cái gãi gãi môi dưới, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: “Quên đi, lên xe, tôi đưa cô về.”

 

Chu Vưu không đuổi kịp tư duy của anh, có chút kinh hãi, tay để thành hình mèo cầu tài*, “Không cần đâu tổng giám đốc Giang, tôi tự về được rồi, thật sự không cần.”

 

(*) Mèo cầu tài: 

 

“Cũng tiện đường, tôi đang định đến vườn ươm điện tử ở Thành Đông.”

 

Chu Vưu vẫn kiên quyết từ chối, “Tổng giám đốc Giang, chiếc xe của anh quá nổi bật, nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy sợ sẽ có hiểu lầm.”

 

Giang Triệt không nói gì, chỉ đưa cổ tay ra trước mặt cô.

 

Chu Vưu không hiểu lắm, nhìn chiếc đồng hồ xa xỉ trên tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

 

Giang Triệt: “Ấn vào.”

 

Chu Vưu: “Cái gì?”

 

Giang Triệt: “Đồng hồ, vị trí tám giờ.”

 

Chu Vưu do dự, thấy lông mày anh nhíu chặt, cô cũng không dám hỏi nhiều, chần chừ duỗi một ngón tay ra chọc thử lên bề mặt đồng hồ.

 

Trong nháy mắt cô chạm xuống, một chiếc xe thể thao màu trắng ở ven đường cách đó không xa đột nhiên sáng lên nhấp nháy.

 

Giang Triệt ra hiệu cho cô đi về phía trước, “Tôi đổi xe rồi, cô Chu không cần lo.”

 

Chu Vưu: “…”



 

Đến khi ngồi lên chiếc xe mới của Giang Triệt, Chu Vưu vẫn còn đang suy nghĩ: Chiếc đồng hồ này có phải là sản phẩm mới của Giang Tinh bọn họ không? Chìa khóa được giấu bên trong đồng hồ… Chức năng không tệ, rất nổi bật, nếu như được hoàn thiện đưa ra thị trường hẳn là có thể lên kế hoạch tương đối thú vị cho hoạt động ra mắt.

 

Về Gia Bách mất khoảng mười phút, Chu Vưu cúi đầu lướt WeChat.

 

Gần tới ngày lễ, tổ làm việc cũng buông thả ít nhiều.

 

Có người chia sẻ tin tức một tiểu sinh đang hot tặng siêu xe triệu đô cho bạn gái làm quà sinh nhật, mọi người ai cũng hâm mộ, nhân tiện còn bàn về quá khứ đen tối của bạn gái tiểu sinh kia.

 

Chu Vưu mù mịt, cảm thấy chiếc xe thể thao màu trắng trong tin tức không khác gì chiếc xe này của Giang Triệt, thế là cô hỏi trong group, “Chìa khóa của chiếc xe này có phải là đồng hồ đeo tay không?”

 

Rất nhanh có người trả lời cô. “Zoe, chiếc cô nói là Aston Martin, đồng hồ kia là do Jaeger-LeCoultre đặc biệt làm riêng, hơn mấy trăm nghìn một chiếc, xe còn đắt hơn thế nhiều.”

 

Sau đó có người trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình giá xe.

 

Đợi đến khi dừng đợi đèn đỏ, Giang Triệt quay đầu nhìn cô, thấy cô ngẩn người, anh hỏi: “Cô Chu, cô sao vậy?”

 

Chu Vưu lắc đầu: “Không sao, không sao.”

 

Chỉ là cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi thôi.

 

Trong thành phố chỗ nào cũng có giới hạn tốc độ, chiếc xe thể thao này của Giang Triệt cũng bị lái thành tẻ nhạt vô vị, lộ trình mười mấy phút cứ thế bị đèn giao thông buổi chiều kéo dài thành hơn hai mươi phút.

 

Nghĩ đến sự dè dặt của Chu Vưu, Giang Triệt đậu xe bên ngoài tòa nhà chếch nghiêng đối diện với Gia Bách.

 

Chu Vưu nhận ra điểm này, trong lòng cảm thấy có chút biết ơn. Cô cởi dây an toàn, đang định nói cảm ơn thì điện thoại đột nhiên đổ chuông ----

 

Là một dãy số xa lạ thuộc Tinh thành, gọi đến liên tục không ngừng.

 

“Xin chào.”

 

“Vâng, xin hỏi có phải Chu Vưu, chị gái của Chu Kỳ không? Tôi là Mẫn Yến, giảng viên hướng dẫn của Chu Kỳ. Bạn học Chu Kỳ cãi nhau với người ta trong ký túc xá, có lẽ em ấy bị kích thích cho nên đột nhiên ngất xỉu! Bây giờ chúng tôi đang đến bệnh viện, muốn mời cô tới đây ngay!”

 

Bên kia điện thoại, cô giáo vừa căng thẳng vừa sốt ruột, tốc độ nói rất nhanh.

 

Không biết có phải do ánh nắng quá gắt không, Chu Vưu cảm giác trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, trái tim đập “thình thịch”, giống như rơi vào vực sâu không đáy.

 

Trong một khoảnh khắc, cô rơi vào trạng thái thất thanh, rõ ràng muốn nói một tiếng “Được”, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

 

Trong xe vốn đã yên tĩnh, cô giáo cũng không còn tâm tư để điều khiển âm lượng, cú điện thoại này Giang Triệt nghe không sót một chữ nào.

 

Thấy khuôn mặt nhỏ bé của Chu Vưu tái nhợt không nói được lời nào, Giang Triệt dứt khoát quyết định giật lấy điện thoại trong tay cô.

 

Anh trầm giọng hỏi: “Bệnh viện nào? Đột nhiên ngất xỉu, có bệnh tim à?”

 

“Chúng tôi chuẩn bị đến Tam Thị, đây là bệnh viện công gần nhất, sẽ mất khoảng mười phút. Chu Kỳ bị bệnh tim bẩm sinh, anh không biết sao? Anh là…”

 

“Tam Thị? Chỗ đó cách Tinh An rất gần, đến bệnh viện Tinh An đi, chúng tôi sẽ đến ngay.”

 

Tinh An là bệnh viện tim mạch uy tín nhất Tinh Thành, nhưng là bệnh viện tư nhân, viện phí rất đắt. Trước đó phía nhà trường cũng đã cân nhắc, nhưng bây giờ người nhà đã bảo đưa đến Tinh An, bọn họ đương nhiên không có gì để nói, hơn nữa Tinh An cũng gần hơn Tam Thị.

 

Sau khi Giang Triệt cúp điện thoại, sắc mặt Chu Vưu vẫn tái nhợt, cô đang trong trạng thái hốt hoảng.

 

“Thắt chặt dây an toàn.”

 

Chu Vưu dường như đã mất đi năm giác quan, Giang Triệt nhắc nhở cô cũng mắt điếc tai ngơ.

 

Giang Triệt không chút chần chờ. Anh hơi nghiêng người về phía Chu Vưu, một tay chống lên chỗ tựa lưng bên ghế phụ, kéo dây chun, cài bên eo cô.

 

Chu Vưu giật giật ngón tay, ý thức dần dần hồi phục lại.

 

Chóp mũi có hương bạch đàn thoang thoảng, mùi hương kia khiến cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được.

 

---

 

Chu Kỳ mắc bệnh tim bẩm sinh.

 

Hai chị em cô sinh ra ở nông thôn, gia đình ba đời đều là nông dân nghèo điển hình. Năm các cô chào đời, phụ nữ nông thôn chưa có ý thức và điều kiện để đi khám thai định kỳ, hai chị em cách nhau bốn tuổi và đều sinh ra ở trung tâm y tế của thị trấn.



 

Chu Vưu cơ thể yếu ớt nhưng mỗi lần kiểm tra sức khỏe cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chẳng qua là do thể lực kém.

 

Nhưng năm Chu Kỳ thi vào trung học phổ thông lại bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh.

 

Trước đây Chu Kỳ vẫn luôn không ốm đau gì, thỉnh thoảng chỉ cảm thấy hoảng hốt, khó thở, sau khi chạy sẽ cảm thấy khó chịu, tim đập nhanh và hơi đau.

 

Hầu hết trẻ nhỏ đều không thích chạy bộ, nhịp tim tăng nhanh sau khi chạy cũng là phản ứng bình thường cho nên không ai quan tâm đến chuyện này, cũng không ai nghĩ rằng em ấy lại mắc bệnh tim bẩm sinh.

 

“Ngày em gái tôi bị chẩn đoán ra bệnh tim, trong đầu tôi… hoàn toàn trống rỗng, giống như hôm nay.”

 

“Thật ra em gái tôi rất hoạt bát, từ nhỏ nó đã là thành viên ban văn nghệ của lớp, thường xuyên tổ chức cho mọi người múa hát.”

 

“Tôi nhớ lúc nó còn học tiểu học, múa vai thiếu nữ ở Thiên Trúc trong phim “Tây du Ký”, sau đó đến ngày biểu diễn trường chúng tôi lại không được nghỉ, nó nhất định đòi tôi phải đi xem, nhõng nhẽo với tôi.”

 

“Đó là lần đầu tiên tôi nói dối cô giáo, bảo rằng mình bị đau bụng, muốn xin nghỉ một buổi. Thật ra tôi lén đến trường của em gái xem nó múa.”

 

“Con bé đứng phía trước, cử động cổ rất tốt, cười rất đẹp. Mặc dù khi đó không có máy ảnh nhưng tôi vẫn luôn nhớ dáng vẻ của nó khi cười lên.”

 

“Nhưng trước khi con bé lên cấp ba lại bị kiểm tra ra bệnh tim, tôi không dám để nó làm gì, giáo viên cũng không dám để nó làm gì, các bạn trong lớp sợ chọc giận nó cũng dần vô thức kéo dài khoảng cách với nó. Kỳ Kỳ chưa bao giờ nói nhưng tôi luôn cảm thấy, sau khi con bé lên cấp ba đã không còn vui vẻ như trước nữa.”

 

Trong hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có Chu Vưu từ từ nhắm chặt hai mắt, dựa vào tường, nhẹ giọng hồi tưởng lại.

 

Giang Triệt đứng bên cạnh cô, cũng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi xuống.

 

Sau một hồi im lặng, Chu Vưu mở mắt ra, nhìn đèn đỏ trong phòng cấp cứu đang sáng lên.

 

Cô đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Giang, có phải tôi nói nhiều quá không, tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên kể với anh những chuyện này.”

 

“Không sao,” Giang Triệt đưa tay ra, muốn vỗ vỗ lên đầu cô. Bàn tay dừng giữa không trung một lúc, sau đó dời xuống, vỗ lên vai cô. “Em gái cô sẽ không sao đâu, đây là bác sĩ tim mạch uy tín nhất Tinh Thành.”

 

Giang Triệt vốn dĩ không phải người quá cảm tính, trong công việc sẽ có lúc khá thẳng thắn. Khi nói những lời này chính bản thân anh cũng cảm thấy không đúng lắm, có vẻ hơi máy móc, cũng hơi lạnh lùng.

 

Quả nhiên sau khi anh nói xong câu này, Chu Vưu liền im lặng.

 

Anh cố gắng tìm chuyện để nói, “Đúng rồi, tôi đã giúp cô xin nghỉ phép bên Gia Bách, cô yên tâm.”

 

Chu Vưu gật gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng nói cảm ơn.

 

Lúc này cô không còn tâm trạng nào để nghĩ tới việc Giang Triệt xin phép giúp cô với lý do gì, người trong công ty có hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ hay không.

 

Dường như câu chuyện lại một lần nữa chấm dứt.

 

Rõ ràng một giây trước cô còn có dấu hiệu mở lòng, giờ phút này cô lại giống như một con ốc sên nhút nhát, lặng lẽ thu mình vào lớp vỏ tự vệ.

 

Trong lòng Giang Triệt có chút phiền muộn, vô thức muốn hút một điếu thuốc, lúc anh chạm đến bao thuốc lại nhớ ra đây là bệnh viện.

 

Thật ra anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, tóm lại là… dường như rất quan tâm đến nhất cử nhất động của cô gái này, nhất là thái độ của cô đối với mình như thế nào.

 

Trời đã chạng vạng, hoàng hôn màu mật chiếu vào hành lang, để lại những vệt sáng qua song cửa hắt lên sàn nhà, bóng hai người ngồi cạnh nhau cũng phủ lên mặt đất, một dài một ngắn.

 

Lúc xế chiều, gió mùa thu thoảng qua mang theo cảm giác lạnh lẽo, hiu hiu phơ phất. 

 

Chu Vưu đang mặc váy, cánh tay để trần ra ngoài. Khi gió thổi qua, cô không khỏi co người lại.

 

Giang Triệt cảm thấy hơi động lòng, hôm nay anh mặc áo phông trắng, lúc ra cửa thấy có hơi lạnh nên tiện tay cầm chiếc áo sơ mi dày khoác lên. Anh thoáng đứng thẳng người, sau đó thản nhiên bắt đầu cởi áo.

 

“Cho cô.”

 

Ánh mắt Chu Vưu lóe lên, nhìn anh đưa áo sơ mi cho mình, chẳng biết cô đang nghĩ gì mà không nhận, cũng không phản ứng lại.

 

Giang Triệt mất kiên nhẫn, cầm lấy áo sơ mi, gượng gạo khoác lên người cô từ phía sau.

 

Vẫn còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể.

 

Cái bóng hắt trên sàn nhà, một dài một ngắn chồng lên nhau, quyện vào một chỗ.

 

Trong những chùm sáng vàng của tịch dương, hạt bụi nhỏ bé được dịu dàng bao phủ, lặng im bất động.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook