Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Chương 10

Hạnh San

23/12/2016

Mấy tên trong đội bóng ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm. Hoàng Long nhếch môi:

-Cho tụi này một điều kiện?

-Ừ được rồi. Nhưng nếu mấy nhóc thua thì...-Tên đó quay sang tôi-...đội trưởng đóng Sơn Tùng M-TP hát bài "Em của ngày hôm qua" nhé?

-Ê này! Sao lại lôi tôi vào hả?-Tôi bất mãn nhìn tên vừa phát ngôn bừa bãi. Trong đầu bắt đầu liên tưởng tới hình ảnh một con nhỏ nhuộm tóc xanh dương đứng nhảy như một con khùng. Hix, nghĩ mà rùng mình.

-Chị yên tâm, bọn em sẽ thắng!-Long nói giọng chắc nịch.

-Ờ, thôi kệ vậy. Yến, Quang! Hai đứa ra ngoài đi, năm đấu năm.

Việt-thành viên của đội bóng rổ nhìn tôi ngạc nhiên.

-Có chắc không đấy đội trưởng? Bọn tôi lớn hơn mấy nhóc này nhiều đấy.

Tôi nhún vai mặc kệ. Theo như suy luận của tôi thì...có khi chỉ cần Lợi, Long và Hào là đủ hạ gục cả đội bóng rổ năm người kia rồi.

-Trang làm trọng tài thay tao nhé?

-Okie luôn!

Cuộc đấu bắt đầu. Tôi ngồi dựa lưng vào cái cây gần đó, thưởng thức trận đấu.

-Hoét! Sút phạt đền...

-Này này, thẻ vàng! Ai cho cậu cướp bóng kiểu đó hả?

-Hoét! Phạt góc...

-Hoét...hoét...

Hix, tiếng còi làm tôi đau hết cả lỗ tai. Biết ngay mà. Mấy tên hay dùng tay chơi bóng thế này thì sao hiểu luật chơi bóng bằng chân.

15 phút sau.

-Stop stop. Hết giờ!-Tôi hét toáng lên-Kết quả, Trang?

-Bóng rổ thua với tỉ số 0:5 với 4 quả phạt đền, 5 quả phạt góc và...5 thẻ vàng cho cả đội.

Tôi nghe mà muốn té xỉu. Trời ạ! Không đến mức đó chứ hả? Mới có 15 phút thôi mà. Hơi, thôi, thế thì càng tốt. Tôi không phải biến thành con khùng rồi.

-Một điều kiện!-Thằng nhóc Long nhướng mày nói với những người thách đấu tụi nó.

Tôi nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói nhỏ vào tai Long. Nó gật đầu đồng ý.

-Ê này Trang, nhà mày có sân tập bóng rổ phải không nhỉ? Giờ về nhà mày luôn nhé?-Sau câu nói của tôi, cả bọn trố mắt nhìn.

-Này Lam, không lẽ Lam định cho tụi tôi tập luôn bây giờ? Lam ác quá!-Trọng Lâm nhăn mặt.

Tôi nhìn vào cái đồng hồ đeo tay, chẹp miệng.

-Mới gần chín giờ, sớm chán. Đi nhanh!

Nhà Trang khá gần với sân cỏ chúng tôi đang đứng nên về bộ luôn. X4 thì xin cáo từ rồi. Còn ba đứa em họ tôi vẫn cứ theo sau. Ừ, tại vẫn còn một điều kiện mà Long chưa đưa ra mà.

Sân bóng rổ nhà Trang khá rộng, đủ tiêu chuẩn để thi đấu ở đây luôn.

Tôi lấy lại phong độ của đội trưởng đội bóng rổ, bắt đầu kêu cả đội luyện tập. Tuy nhiên, phong thái tập chẳng khác lúc chiều là mấy. Hix, tôi phải làm thế nào đây?

-Khoan đã!-Đột nhiên Long lên tiếng. Tất cả đều hướng ánh nhìn về cậu nhóc.-Giờ là lúc tôi sẽ đưa ra điều kiện cho mấy anh.

-Giờ này còn kiện mới chả cung gì nữa hả nhóc?-Trung, một thành viên khác của đội bóng lên tiếng.



-Định nuốt lời hả? Người lớn sao kì cục thế?-Yến nhướng mày đầy thách thức.

-Rồi rồi, có gì nói luôn đi để bọn anh còn tập.-Việt giục tụi nó.

-Nghe nói các anh chuẩn bị đấu với một đội bóng khác. Điều kiện của tôi là...phải thắng trong trận đấu đó!

-Cái gì?-Cả đội hét toáng lên. Ngay cả Bảo An và Thiên Trang cũng trố mắt nhìn ba đứa nhóc kia.

Hihi, cảm ơn ba nhóc lắm lắm. Lúc nãy là tôi đã kêu Long đưa ra điều kiện này ấy chứ. Ít ra thì với cái lòng tự trọng, cả đội sẽ hăng say luyện tập hơn.

-Này nhóc, còn lựa chọn nào khác không?-Hoàng hướng ánh mắt tới ba đứa nhóc ra vẻ chờ đợi.

-Còn!-Long nhếch mép.

Hơ hơ, không đùa chứ? Tôi đâu có bảo nó nói "còn" đâu. Tình huống này tôi thật sự chưa nghĩ tới.

-Là gì?

-Là...bơi mười vòng quanh đoạn sông chảy qua làng tôi!-Long nhướng mày lên. Tôi trố mắt ra nhìn ba đứa nó rồi lấy tay bụm miệng lại.

-Hí hí, chú thích một chút nhé.-Tôi vừa nín cười vừa nói-Đoạn sông đó dài khoảng 1,9km đấy.

-WHAT?????????-Lần này cả bọn còn hét to hơn lúc nãy.

-Vậy đấy, một trong hai cái đó. Lựa cái nào cũng được. Nếu cái đầu tiên thì hôm đó bọn tôi sẽ đến coi thi đấu. Còn nếu cái thứ hai thì bọn tôi sẽ giám sát. Mấy anh là người lớn, chắc sẽ không nuốt lời đâu nhỉ? Ít ra là còn chị tôi, hai chị kia và hai anh kia làm nhân chứng.-Rồi nó quay sang tôi-Thôi nhé, bọn em về đây.

-Ừ, bye bye.-Tôi vẫy tay tạm biệt ba đứa nhóc. Ui, bọn này dễ thương ghê ý. Hihi.

-Nghe thấy chưa?-Tôi nói lớn.-Nếu không muốn bơi 19km thì luyện tập chăm chỉ vào.

-Ôi Kỳ ơi, may mắn anh em ta không tham gia trận đá bóng đó nhỉ?-Lâm thảng thốt quay sang Kỳ. Tên này nghe cái "điều kiện" khủng bố đó, có lạnh lùng đến mấy cũng không khỏi hết hồn.

Việt ném quả bóng xuống sàn rồi ngồi phịch xuống luôn.

-Chắc tụi này phải bơi 19km sông rồi. Chứ thắng được trận đấu tuần tới khó ngang như bắng thang lên trời ấy.

Thôi chịu rồi, tôi hết cách, chẳng còn cách nào thuyết phục nổi bọn họ nữa.

9 giờ 15 phút.

Ừm, đến giờ tôi phải đi gặp người cuối cùng mà tôi cần gặp trong ngày hôm nay rồi.

-Này Trang, mày nhắc bọn họ tập luyện giùm tao nhé.

-Đi đâu thế?

-Ra đây một chút!

Nói rồi tôi chạy vụt đi luôn, chẳng để cả bọn kịp ú ớ gì nữa.

Tôi tới gốc đa đầu làng, cách nhà Trang không xa lắm. Đây được coi là một sân bóng rổ đường phố.

Người đó đã đến trước tôi, một người luôn diện trên người chiếc áo nỉ màu đen, quần jean đen và chiếc mũ lưỡi trai cũng đen nốt.

-Thầy, con đến rồi ạ!

Phải, "người đó" là thầy của tôi, người truyền cho tôi ngọn lửa đam mê và các kĩ thuật về bóng rổ.

-Đến rồi hả? Chúng ta bắt đầu thôi chứ nhỉ?-Thầy quay lại, mỉm cười với tôi.

-Thầy ơi, con muốn hôm nay luyện tập các kĩ năng huấn luyện bóng rổ sao cho thuyết phục được không thầy?

-Có chuyện gì sao?



-Tụi con sắp có một trận giao hữu. Hai thành viên mới của đội đối thủ khá là xuất sắc ạ.

-Ai?

-Là Trần Anh Phong và Phạm Nhật Quân!

Thầy tôi suy nghĩ một chút rồi mỉm cười.

-Hai tuyển thủ đang nổi trong mùa giải NBA vừa rồi, khá trẻ và xuất sắc. Nhưng sao con lại hỏi về kĩ năng huấn luyện?

-Haizz, đội bóng của con có tư tưởng là thua sẵn rồi. Con chẳng còn cách nào thuyết phục nổi họ.

-Thế hả? Vậy ngày mai con đưa họ tới đây ta sẽ xem xét và huấn luyện cho họ. Còn con, hôm nay ta sẽ dạy con một cách ném bóng vào rổ mới, hoàn toàn mới.

Rồi thầy bắt đầu làm mẫu cho tôi xem.

Thầy ném bóng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của tôi. Không thể nào. Kĩ thuật này...bảo sao tôi có thể thực hiện được chứ??? Tuy nhiên...

-Thế nào?-Thầy ôm quả bóng, hỏi tôi.

-Rất khó nhưng...con sẽ làm được ạ!-Tôi nói chắc nịch. Phải, những kĩ thuật càng mới, càng khó tôi lại càng thích, càng quyết tâm tập luyện.

Thầy bắt đầu hướng dẫn tôi từng động tác để thực hiện kĩ thuật đó.

10 giờ tối.

Phù, mệt thật. Cũng nhảy lên úp bóng vào rổ mà tốn sức nhiều hơn bình thường. Tuy nhiên, kĩ thuật này cũng khá thú vị đấy chứ.

-Hôm nay tập đến đây được rồi.

-Thưa thầy, ngày mai...-Tôi gọi với theo, thầy một tay đút túi áo, một tay đưa lên, không quay lưng lại mà nói với tôi.

-Bảy giờ sáng.

-Dạ!-Tôi hí hửng chạy về phòng tập nhà Trang. Ở đây, Kỳ và Lâm vẫn còn đang tập rất hăng hái. Còn cả đội đang ngồi phịch xuống thở, có lẽ cũng vừa tập luyện. Bảo An thì...cô nàng đang ngủ gật. Trang cũng ngồi bệt xuống sàn.

"Bốp bốp"-Tôi vỗ tay lớn tiếng để cả đội chú ý. Kỳ và Lâm cũng ngừng tập. Tất cả đều hướng ánh mắt về tôi.

-Hôm nay mọi người mệt rồi, nghỉ đi! Sáng mai tôi sẽ đưa các cậu đi gặp một người.

-Ai vậy đội trưởng?-Để phụ họa cho câu nói vừa rồi của Việt, cả đội nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi mỉm cười, nói lớn:

-Tất nhiên là...thầy của tôi! Thế nhé! Mọi người nghỉ sớm đi.

Tôi tạm biệt cả đội rồi rảo bước về nhà.

-Về rồi hả? Con gái con nứa đi chơi giờ này mới về à?-Ba tôi nghiêm nghị lên tiếng, mẹ tôi tiếp luôn lời:

-Cái anh này, nó...có phải con gái đâu ấy mà. "Thằng nhóc" này, người ngợm thế kia hả? Đi tắm rồi đi ngủ đi!

-Dạ!-Tôi cười hì hì với ba mẹ, bị trêu là con trai quen rồi nên cũng chẳng phản bác gì cả. Mà những lời trêu đó cũng...thật đấy chứ.

Lúc tôi lên giường ngủ đã là mười một giờ kém. Phù, hôm nay đúng là một ngày dài.

Ôi, sao đột nhiên tôi lại nghĩ tới "tảng băng" Trần Anh Phong đó nhỉ? Haizz, thật sự tôi thấy hắn ta quả thực rất khó hiểu. Tuy nhiên điều làm tôi chú ý nhất lại chính là phong thái lạnh lùng của hắn. Không biết điều gì đã làm hắn lạnh đến như thế.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi....

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

THÔNG BÁO!

Xin lỗi mọi người vì tớ đột nhiên lại chèn đoạn thông báo này vào. (Mà chẳng biết có ai đọc được không mới là chuyện cơ). Nói chung là, từ trước đến giờ, lịch post chương truyện của tớ là 1 ngày 1 chương, ngày nào được nghỉ thì có thể nhiều hơn. Nhưng cái lịch này trong tuần sau sẽ bị thay đổi một chút, vì tuần sau tớ thi cuối kì rồi mà. Túm lại, có lẽ là tuần sau tớ sẽ không đăng hoặc một tuần sẽ chỉ có một, hoặc hai chương gì đấy. Sau khi thi xong tớ sẽ lại đăng như lịch cũ. Xin chân thành cảm ơn và xin lỗi mọi người nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook