Chương 11
Hạnh San
23/12/2016
Sáng hôm sau.
Ánh sáng chiếu vào mắt khiến tôi khó chịu. Tôi lười biếng kéo trùm chăn lên ngủ tiếp.
Reng Reng.
Lần này là cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Haizz, muốn ngủ cũng không ngủ được nữa rồi. Tôi uể oải lật chăn ra đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc bước ra, tôi vận trên người bộ quần áo của câu lạc bộ bóng rổ.
-Ba mẹ buổi sáng tốt lành ạ!-Tôi vừa bước xuống nhà đã thấy mọi người ở bàn ăn luôn rồi.
-Lại chuẩn bị sang nhà cái Trang hả con?-Mẹ nhìn tôi tổng thể rồi hỏi.
-Dạ! Đội bóng lớp con sắp có cuộc giao hữu nên cả bọn kéo về đây tập luôn.
-Thế hả? Thế thì chút nữa ta cũng sang coi thế nào nhỉ?-Ba tôi hí hửng. Tôi cũng đến bó tay luôn.
-Thôi đi ông, chút nữa vợ chồng mình còn phải sang thăm cái Hoa nữa chứ.
-Ừ ha! Bà nhắc tôi mới nhớ.
Ủa? Nghe tên Hoa quen thật đấy, tôi tò mò hỏi ba mẹ:
-Hoa nào thế mẹ?
-Con không nhớ sao? Hồi trước con có chơi rất thân với con bác Hoa mà.
Trời, không lẽ là...
-Phong, Trần Anh Phong ấy ạ?
-Ừ!
Tôi bàng hoàng. Bác Hoa đã về rồi sao? Vậy nghĩa là, là...Phong cũng về rồi sao!
-Vậy Phong thì sao hả ba mẹ?
-Thằng nhóc cũng về. Chứ con chưa gặp nó hả?
Tôi không trả lời câu hỏi của ba mẹ nữa, Phong về rồi! Cậu ấy về rồi! Haha, cuối cùng cậu ấy cũng đã về rồi!
-Vậy chiều nay mẹ đưa con đi nhé, con cũng muốn đi.
-Ừ, chiều nay mẹ sẽ đưa con đi thăm hai bác.
Ôi tôi vui quá! Cuối cùng cậu ấy cũng về. Ăn xong, tôi xin phép ba mẹ sang nhà Trang luôn. Tâm trạng hôm nay của tôi phải nói là rất rất rất thoải mái. Sáng ra đã gặp chuyện vui, không thoải mái sao được chứ.
Vừa vào đến nhà, đập vào mắt tôi là hình ảnh hai con bạn thân đang...xem ti vi. Tôi khó hiểu nhìn cả hai:
-Mấy tên kia đâu?
-Chưa dậy!-Trang thờ ơ nói khiến tôi muốn té cái rầm xuống sàn luôn.
Trời ạ! Tôi không ngờ lũ con trai lại "nướng" đến thế. Hơi, nếu lên từng phòng một chắc phải ba mươi phút sau tôi mới lôi được cả bọn xuống mất. Đành dùng chiêu cuối thôi.
"HOÉTTTTTTTT!!!!!!!!!"
Tôi lấy còi thổi một hơi vừa dài vừa to, hai đứa đang xem ti vi cũng phải giật mình bịt tai lại.
"Rầm!"
Cùng một lúc bảy cái cánh cửa phòng bị đạp gây nên tiếng động đinh tai nhức óc. Lũ con trai hoảng hốt chạy xuống, vẻ mặt trông đến hài.
-Có chuyện gì thế?-Lâm nhìn tôi khó hiểu.
-Trễ giờ rồi, thay đồ nhanh còn tập luyện.-Tôi trả lời trước cái nhìn của cả bọn. Tên Trung-một thành viên của đội bóng-nhìn lên cái đồng hồ to bự chảng nhà Trang, ngáp dài:
-Mới có hơn sáu giờ thôi mà đội trưởng. Tập gì sớm thế? Đây đi ngủ đây!
-Phải đó đội trưởng.
Nói rồi cả lũ lục đục kéo nhau lên lầu. Trọng Kỳ và Trọng Lâm có lẽ đã bị tiếng còi của tôi làm tỉnh ngủ hẳn rồi nên đi vào nhà tắm.
-Khoan đã!-Tôi gọi với cả bọn lại.
-Gì nữa vậy đội trưởng?
-Mọi người làm vệ sinh cá nhân nhanh đi. Hôm nay tôi sẽ đưa mọi người đi gặp huấn luyện viên mới.
-Huấn luyện viên mới?-Cả lũ đồng thanh khó hiểu nhìn tôi. Tôi gật đầu, ngay lập tức, không ai bảo ai rất hăng hái đi làm vệ sinh cá nhân. Ơ hơ hơ...kì nhỉ? Sao nghe tới huấn luyện viên mới là bọn này lại tươi tỉnh thế nhỉ?
Tất cả chúng tôi đều diện trên người bộ đồng phục của câu lạc bộ bóng rổ, kéo nhau ra sân bóng đường phố ở đầu làng. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi nói với cả bọn:
-Còn ba mươi phút nữa người đó mới đến. Hay là anh em ta chia đội đấu một trận nhỉ?
-Ý hay đấy Lam! Chia thế nào?-Bảo An hí hửng nhìn tôi. Cả Bảo An và Thiên Trang trước đây đều thuộc câu lạc bộ bóng rổ nữ của trường nên đương nhiên cũng biết chơi rồi. Tôi cười cười:
-Ba đấu...bảy. Tớ, Trọng Kỳ và Trọng Lâm một đội. Còn lại một đội!
Nghe cách chia của tôi mà cả lũ trợn mắt lên, ngay lập tức nhỏ Trang phản bác:
-Mày khôn thế con kia! Thế thì tụi tao thua bét nhè à?
Tôi cười hì hì trước ánh mắt muốn giết người của cả bọn, xua tay:
-Đùa xíu thôi. Năm đấu năm. Tôi, Việt, Trung, Hoàng với Trang một đội. Còn lại một đội!
-Khoan khoan...-Tên Lâm chặn ngay lời nói của tôi lại. Tôi khó hiểu nhìn hắn ta.-Tôi muốn chung đội với Lam cơ, chuyển đi!
-Thôi đừng có khùng đi ông!!!-Tôi hét lên với Lâm. Bó tay với tên này luôn.
Trận đấu bắt đầu.
Hoàng là người cầm bóng đầu tiên. Tính ném cho tôi nhưng lại bị Lâm cướp luôn lấy. Tôi cố gắng đuổi theo nhưng lại bị các thành viên đối phương bao vây.
-Ê, chơi kì thế?-Tôi nhăn mặt nhìn cả bọn, Bảo An cười:
-Còn cách nào khác đâu.
Tôi nhảy lên, tính theo kẽ hở để luồn ra ngoài. Cả bọn cũng nhảy lên theo tôi với mục đích chặn.
Tôi mỉm cười.
Ngay lập tức, tôi đáp vội xuống đất, trượt luôn khỏi vòng vây của đối phương và chạy đến dành bóng của Lâm.
Nhưng không kịp.
Cậu ta đã bật lên tính úp luôn bóng vào rổ.
Tuy nhiên, sự đắc ý thường đi với sự tuột dốc không phanh.
Trang đứng cạnh bảng rổ, bật lên đập luôn bóng ra khỏi tay Lâm. Quả bóng màu cam trên tay hắn vung thẳng xuống đất và nảy tới tay tôi.
Cô nàng nhẹ nhàng hạ chân xuống, tôi cười cảm ơn rồi đứng ở vạch 3 điểm ném thẳng vào rổ.
Hơ hơ, vui quá xá. Cả bọn trố mắt nhìn Trang, nó nhún vai:
-Có gì đâu. Ở gần nhà với đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ xem ra cũng có lợi ra phết.
Đó chính là lí do tôi chọn Trang vào đội. Cô nàng được tôi huấn luyện khá kĩ nên kĩ thuật cũng gọi là không thua kém gì những tên trong đội bóng.
Trận đấu lại tiếp tục.
Lần này không như lúc nãy, tôi luồn lách khá thuận lợi nên ghi điểm khá dễ dàng.
Tuy nhiên sự ăn ý của cặp sinh đôi cũng mang lại khá nhiều điểm.
Một lúc sau.
-Hộc...hộc...hòa tỉ số, mệt quá!-Tôi vừa thở vừa nói. Cả bọn cũng không kém tôi là mấy.
Kết quả bây giờ là 50-50.
-Này, thứ bảy tới giữ vững phong độ như thế này là được. Chúng ta không phải hạng xoàng đâu.-Tôi mỉm cười nói với cả đội.
-Đội trưởng ơi, đợi anh em ta ghi được 50 điểm thì bên đó đã ghi được 500 điểm rồi ấy.
-Con lạy mẹ, chém vừa thôi!-Trang nhăn mặt nhìn tên vừa phun ra câu nói.
"Bốp bốp".
Một tiếng vỗ tay vang lên thu hút sự chú ý của bọn tôi.
Một người đàn ông đội mũ đen xuất hiện. Tôi mỉm cười.
-Thầy! Thầy đến rồi ạ!
-Ta đến lâu rồi nhưng mải xem mấy đứa đấu với nhau. Cũng không tồi!
Tôi chạy đến chỗ thầy, đưa tay ra giới thiệu:
-Mọi người, đây chính là thầy của tôi, cũng sẽ là huấn luyện viên của mọi người trong vòng một tuần tới.
Thầy tôi từ từ tháo chiếc mũ đen trên đầu xuống.....
Ánh sáng chiếu vào mắt khiến tôi khó chịu. Tôi lười biếng kéo trùm chăn lên ngủ tiếp.
Reng Reng.
Lần này là cái đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Haizz, muốn ngủ cũng không ngủ được nữa rồi. Tôi uể oải lật chăn ra đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc bước ra, tôi vận trên người bộ quần áo của câu lạc bộ bóng rổ.
-Ba mẹ buổi sáng tốt lành ạ!-Tôi vừa bước xuống nhà đã thấy mọi người ở bàn ăn luôn rồi.
-Lại chuẩn bị sang nhà cái Trang hả con?-Mẹ nhìn tôi tổng thể rồi hỏi.
-Dạ! Đội bóng lớp con sắp có cuộc giao hữu nên cả bọn kéo về đây tập luôn.
-Thế hả? Thế thì chút nữa ta cũng sang coi thế nào nhỉ?-Ba tôi hí hửng. Tôi cũng đến bó tay luôn.
-Thôi đi ông, chút nữa vợ chồng mình còn phải sang thăm cái Hoa nữa chứ.
-Ừ ha! Bà nhắc tôi mới nhớ.
Ủa? Nghe tên Hoa quen thật đấy, tôi tò mò hỏi ba mẹ:
-Hoa nào thế mẹ?
-Con không nhớ sao? Hồi trước con có chơi rất thân với con bác Hoa mà.
Trời, không lẽ là...
-Phong, Trần Anh Phong ấy ạ?
-Ừ!
Tôi bàng hoàng. Bác Hoa đã về rồi sao? Vậy nghĩa là, là...Phong cũng về rồi sao!
-Vậy Phong thì sao hả ba mẹ?
-Thằng nhóc cũng về. Chứ con chưa gặp nó hả?
Tôi không trả lời câu hỏi của ba mẹ nữa, Phong về rồi! Cậu ấy về rồi! Haha, cuối cùng cậu ấy cũng đã về rồi!
-Vậy chiều nay mẹ đưa con đi nhé, con cũng muốn đi.
-Ừ, chiều nay mẹ sẽ đưa con đi thăm hai bác.
Ôi tôi vui quá! Cuối cùng cậu ấy cũng về. Ăn xong, tôi xin phép ba mẹ sang nhà Trang luôn. Tâm trạng hôm nay của tôi phải nói là rất rất rất thoải mái. Sáng ra đã gặp chuyện vui, không thoải mái sao được chứ.
Vừa vào đến nhà, đập vào mắt tôi là hình ảnh hai con bạn thân đang...xem ti vi. Tôi khó hiểu nhìn cả hai:
-Mấy tên kia đâu?
-Chưa dậy!-Trang thờ ơ nói khiến tôi muốn té cái rầm xuống sàn luôn.
Trời ạ! Tôi không ngờ lũ con trai lại "nướng" đến thế. Hơi, nếu lên từng phòng một chắc phải ba mươi phút sau tôi mới lôi được cả bọn xuống mất. Đành dùng chiêu cuối thôi.
"HOÉTTTTTTTT!!!!!!!!!"
Tôi lấy còi thổi một hơi vừa dài vừa to, hai đứa đang xem ti vi cũng phải giật mình bịt tai lại.
"Rầm!"
Cùng một lúc bảy cái cánh cửa phòng bị đạp gây nên tiếng động đinh tai nhức óc. Lũ con trai hoảng hốt chạy xuống, vẻ mặt trông đến hài.
-Có chuyện gì thế?-Lâm nhìn tôi khó hiểu.
-Trễ giờ rồi, thay đồ nhanh còn tập luyện.-Tôi trả lời trước cái nhìn của cả bọn. Tên Trung-một thành viên của đội bóng-nhìn lên cái đồng hồ to bự chảng nhà Trang, ngáp dài:
-Mới có hơn sáu giờ thôi mà đội trưởng. Tập gì sớm thế? Đây đi ngủ đây!
-Phải đó đội trưởng.
Nói rồi cả lũ lục đục kéo nhau lên lầu. Trọng Kỳ và Trọng Lâm có lẽ đã bị tiếng còi của tôi làm tỉnh ngủ hẳn rồi nên đi vào nhà tắm.
-Khoan đã!-Tôi gọi với cả bọn lại.
-Gì nữa vậy đội trưởng?
-Mọi người làm vệ sinh cá nhân nhanh đi. Hôm nay tôi sẽ đưa mọi người đi gặp huấn luyện viên mới.
-Huấn luyện viên mới?-Cả lũ đồng thanh khó hiểu nhìn tôi. Tôi gật đầu, ngay lập tức, không ai bảo ai rất hăng hái đi làm vệ sinh cá nhân. Ơ hơ hơ...kì nhỉ? Sao nghe tới huấn luyện viên mới là bọn này lại tươi tỉnh thế nhỉ?
Tất cả chúng tôi đều diện trên người bộ đồng phục của câu lạc bộ bóng rổ, kéo nhau ra sân bóng đường phố ở đầu làng. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi nói với cả bọn:
-Còn ba mươi phút nữa người đó mới đến. Hay là anh em ta chia đội đấu một trận nhỉ?
-Ý hay đấy Lam! Chia thế nào?-Bảo An hí hửng nhìn tôi. Cả Bảo An và Thiên Trang trước đây đều thuộc câu lạc bộ bóng rổ nữ của trường nên đương nhiên cũng biết chơi rồi. Tôi cười cười:
-Ba đấu...bảy. Tớ, Trọng Kỳ và Trọng Lâm một đội. Còn lại một đội!
Nghe cách chia của tôi mà cả lũ trợn mắt lên, ngay lập tức nhỏ Trang phản bác:
-Mày khôn thế con kia! Thế thì tụi tao thua bét nhè à?
Tôi cười hì hì trước ánh mắt muốn giết người của cả bọn, xua tay:
-Đùa xíu thôi. Năm đấu năm. Tôi, Việt, Trung, Hoàng với Trang một đội. Còn lại một đội!
-Khoan khoan...-Tên Lâm chặn ngay lời nói của tôi lại. Tôi khó hiểu nhìn hắn ta.-Tôi muốn chung đội với Lam cơ, chuyển đi!
-Thôi đừng có khùng đi ông!!!-Tôi hét lên với Lâm. Bó tay với tên này luôn.
Trận đấu bắt đầu.
Hoàng là người cầm bóng đầu tiên. Tính ném cho tôi nhưng lại bị Lâm cướp luôn lấy. Tôi cố gắng đuổi theo nhưng lại bị các thành viên đối phương bao vây.
-Ê, chơi kì thế?-Tôi nhăn mặt nhìn cả bọn, Bảo An cười:
-Còn cách nào khác đâu.
Tôi nhảy lên, tính theo kẽ hở để luồn ra ngoài. Cả bọn cũng nhảy lên theo tôi với mục đích chặn.
Tôi mỉm cười.
Ngay lập tức, tôi đáp vội xuống đất, trượt luôn khỏi vòng vây của đối phương và chạy đến dành bóng của Lâm.
Nhưng không kịp.
Cậu ta đã bật lên tính úp luôn bóng vào rổ.
Tuy nhiên, sự đắc ý thường đi với sự tuột dốc không phanh.
Trang đứng cạnh bảng rổ, bật lên đập luôn bóng ra khỏi tay Lâm. Quả bóng màu cam trên tay hắn vung thẳng xuống đất và nảy tới tay tôi.
Cô nàng nhẹ nhàng hạ chân xuống, tôi cười cảm ơn rồi đứng ở vạch 3 điểm ném thẳng vào rổ.
Hơ hơ, vui quá xá. Cả bọn trố mắt nhìn Trang, nó nhún vai:
-Có gì đâu. Ở gần nhà với đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ xem ra cũng có lợi ra phết.
Đó chính là lí do tôi chọn Trang vào đội. Cô nàng được tôi huấn luyện khá kĩ nên kĩ thuật cũng gọi là không thua kém gì những tên trong đội bóng.
Trận đấu lại tiếp tục.
Lần này không như lúc nãy, tôi luồn lách khá thuận lợi nên ghi điểm khá dễ dàng.
Tuy nhiên sự ăn ý của cặp sinh đôi cũng mang lại khá nhiều điểm.
Một lúc sau.
-Hộc...hộc...hòa tỉ số, mệt quá!-Tôi vừa thở vừa nói. Cả bọn cũng không kém tôi là mấy.
Kết quả bây giờ là 50-50.
-Này, thứ bảy tới giữ vững phong độ như thế này là được. Chúng ta không phải hạng xoàng đâu.-Tôi mỉm cười nói với cả đội.
-Đội trưởng ơi, đợi anh em ta ghi được 50 điểm thì bên đó đã ghi được 500 điểm rồi ấy.
-Con lạy mẹ, chém vừa thôi!-Trang nhăn mặt nhìn tên vừa phun ra câu nói.
"Bốp bốp".
Một tiếng vỗ tay vang lên thu hút sự chú ý của bọn tôi.
Một người đàn ông đội mũ đen xuất hiện. Tôi mỉm cười.
-Thầy! Thầy đến rồi ạ!
-Ta đến lâu rồi nhưng mải xem mấy đứa đấu với nhau. Cũng không tồi!
Tôi chạy đến chỗ thầy, đưa tay ra giới thiệu:
-Mọi người, đây chính là thầy của tôi, cũng sẽ là huấn luyện viên của mọi người trong vòng một tuần tới.
Thầy tôi từ từ tháo chiếc mũ đen trên đầu xuống.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.