Chương 12
Hạnh San
23/12/2016
Chiếc mũ đen trên đầu thầy đã được tháo xuống hoàn toàn...
Tôi trố mắt nhìn cả bọn. Tất cả đội bóng, không ngoại trừ ai, đang nhìn thầy với con mắt muốn lòi cả ra ngoài, miệng há hốc như muốn rớt luôn cằm xuống đất.
-Na...này Lam, th...thầy của Lam đây...đây ấy hả? - Lâm lắp bắp mãi mới nói được một câu. Tôi khó hiểu nhìn cả bọn rồi gật đầu cái rụp.
-Huh? Bảo sao đội trưởng lại siêu thế. Hóa ra thầy của đội trưởng lại chính là...là...huyền thoại Michael Jornarist!
-Michael Jornarist? - Tôi lặp lại lời của Việt, khó hiểu nhìn thầy. Trọng Kỳ bắt đầu nói một lèo:
-Michael Jornarist, huyền thoại bóng rổ số một thế giới với 9 lần liên tiếp vô địch giải NBA, 9 lần được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất (MVP) trong loạt trận chung kết NBA, 12 lần được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất (MVP) trong một mùa giải NBA, 15 lần lọt vào đội hình NBA All-Star, là vận động viên phòng ngự xuất sắc nhất, trở thành vận động viên ghi điểm nhiều nhất NBA tính đến hiện tại và dẫn đầu lịch sử câu lạc bộ Chicagos Bull ở thành tích ghi điểm. Ông đã ghi tất cả 40994 điểm trong sự nghiệp, trung bình 40 điểm trong một trận. Nhưng không hiểu sao lại mất tích năm năm nay sau một lần đi du lịch vòng quanh thế giới. Hóa ra ông ở đây huấn luyện cho cậu hả Lam???
"Ực"
Tôi nuốt nước bọt. Nghe cái "lịch sử" ấy của thầy quả thật...lạnh cả sống lưng. Công nhận, được thầy huấn luyện năm năm đấy nhưng mà tôi cũng chẳng hề biết ông chính là huyền thoại nổi tiếng.
-Đội trưởng, ông ấy sẽ huấn luyện chúng ta trong một tuần tới sao? Nhưng liệu...một tuần có đủ không?
Tôi chán nản lắc đầu. Sao mấy tên này bi quan thế hả trời. Tuy rằng Anh Phong và Nhật Quân đó rất giỏi nhưng đâu phải giỏi nhất cơ chứ.
Thầy mỉm cười, bắt đầu lật lại lịch sử đất nước tôi.
-Các con có biết tại sao Việt Nam lại có thể dành độc lập trước lực lượng rất mạnh và hùng hậu của thực dân Pháp hay đế quốc Mĩ không?
-Vì nhân dân rất đoàn kết ạ...?-Bảo An trả lời câu hỏi của thầy thay cả bọn. Thầy gật gù rồi tiếp tục.
-Phải, đó là một phần rất quan trọng, tinh thần đoàn kết của các con rất mạnh. Tuy nhiên, ngoài sự đoàn kết, nhân dân Việt Nam còn có sự dũng cảm, lạc quan, luôn hướng tới tương lai phía trước cùng với một tình yêu nước rất sâu sắc, bên cạnh đó còn có sự dẫn dắt của Đảng với các đường lối đúng đắn. Các yếu tố đó đã làm nên chiến thắng rất oanh liệt. Bóng rổ cũng vậy, ngoài sự đoàn kết giữa các thành viên trong đội với nhau, chúng ta cũng cần có sự tự tin, lạc quan. Đất nước của các con tuy nhỏ bé nhưng cuối cùng vẫn có thể đánh bại kẻ thù to lớn. Thế nhưng các con chỉ cần gặp đối thủ mạnh là ngay lập tức nhụt chí, bảo sao các con thấy sợ, nắm chắc phần thua trong tay. Chuyện đó không bao giờ là có thể chấp nhận được trong một cuộc chơi! Các con nên nhớ: kẻ mạnh chưa chắc đã thắng, mà kẻ thắng lại mới chính là kẻ mạnh.
Ôi, lời thầy dạy làm tôi cảm động suýt rớt cả nước mắt. Không ngờ tuy là người nước ngoài nhưng thầy lại am hiểu kĩ lịch sử Việt Nam như vậy. Biết đến bao giờ tôi mới theo kịp thầy đây.
-Tụi con hiểu rồi ạ! Một tuần tới mong huấn luyện viên chỉ bảo tụi con nhiều.
Các thành viên của đội bắt đầu tập luyện dưới kĩ năng huấn luyện của thầy. Vậy là vấn đề bóng rổ đã được giải quyết. Một niềm vui nữa trong ngày hôm nay của tôi.
Buổi chiều.
Như dự định, tôi cùng mẹ đi thăm gia đình Phong. Sáng nay tôi đã xin phép thầy vắng mặt buổi chiều rồi. Có lẽ giờ này cả đội đang tập rất hăng hái. Đúng là thầy tôi có khác, nói gì là tụi nó nghe răm rắp, rất hăng say tập luyện.
Ơ, hình như đi qua nhà Phong rồi thì phải.
-Mẹ! Mẹ đi qua nhà Phong rồi kìa!
-Mẹ biết chứ, nhưng hiện tại họ không có ở nhà.
Tôi khó hiểu nhìn mẹ. Họ không có ở nhà là sao? Sao càng ngày tôi chẳng hiểu gì vậy nè.
Mẹ và tôi im lặng suốt quãng đường đi. Đột nhiên tôi thấy trong mình dâng lên một cảm giác gì đó khó tả, hơi sợ thì phải.
Có lẽ cảm giác của tôi đã đúng. Mẹ đã chở tôi tới bệnh viện. Nơi đây, một bầu không khí u ám bao trùm, im lặng đến phát sợ. Chỉ có tiếng bước chân đi lại, những tiếng nói lạnh lùng phát ra. Chẳng hiểu sao tôi lại liên tưởng thành ra như vậy, có lẽ là do màu trắng ảm đạm nơi đây.
Mẹ và tôi dừng lại trước cửa một phòng bệnh ở lầu ba.
"Cốc cốc".
Mẹ đưa tay lên gõ cửa. Chúng tôi không cần đợi lâu, cánh cửa phòng bật mở, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ trung niên, trạc tuổi mẹ. Là bác Hoa! Nhưng sao...bác ấy trông gầy gò xanh xao quá vậy, khác hẳn với người phụ nữ trẻ trung năng động hồi trước.
-Tớ với bé Lam đến thăm Tuấn đây, cậu ấy khỏe nhiều rồi chứ?
-Vẫn vậy cậu ạ!
Tôi và mẹ cùng bước vào bên trong. Đập vào mắt tôi là chiếc giường choán hết nửa phòng. Tuy nhiên, điều làm tôi chú ý không phải cái giường, mà là người nằm trên giường. Đó là bác Tuấn, ba của Phong. Bác ấy nằm bất động ở đó, dây rợ đầy người. Tôi nhìn mà hãi hùng.
Tại sao? Tại sao bác ấy lại thành ra thế này chứ? Cái tính tò mò của tôi bắt đầu trỗi dậy, câu hỏi tại sao cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi bật thốt ra lúc nào không hay:
-Tại sao...ba của Phong, lại thành ra thế này?
Cả hai người phụ nữ trong phòng đều nhìn tôi. Tuy nhiên, bác Hoa nhìn tôi với ánh mắt đầy đau thương, còn mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt như trách cứ.
-Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng tớ có giúp được gì không? - Mẹ tôi hỏi bác Hoa. Bác ấy bắt đầu lật lại quá khứ, giọng run run:
-Vào ba năm trước, công ty nhà tớ gần như phá sản. Đúng lúc đó, anh ấy lại bị tai nạn giao thông. Bác sĩ nói, anh ấy sẽ ngủ thế này mãi. Tớ phải làm sao đây hả Mai?
Nhìn bác ấy khóc thổn thức, tim tôi thắt lại, khóe mắt cũng cay cay. Một lúc sau, mẹ tôi dìu bác ấy vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn theo họ, khẽ mím môi, rồi đi tới gần giường của ba Phong.
Sẽ ngủ như thế này mãi? Bác ấy...sẽ sống thực vật sao?
Tôi đặt tay mình lên tay của bác, môi mím chặt lại, được một lúc liền thở phào nhẹ nhõm. Không đâu! Tôi cảm nhận được trong người bác đang có một sức sống mãnh liệt. Chỉ là bác ấy đang gặp phải một thử thách lớn trong tâm trí. Có lẽ...tôi sẽ giúp được!
Mẹ tôi cùng mẹ Phong bước ra ngoài, trông bác ấy hiện đã tươi tắn hơn lúc nãy. Tôi cắn môi.
-Bác Hoa...bác đừng buồn. Cháu tin bác trai nhất định sẽ tỉnh lại!
Mẹ nhíu mày nhìn tôi:
-Sao con có thể khẳng định như vậy chứ!
-Nhưng con...
-Mẹ!
Một giọng nói trầm ổn, giá lạnh cắt ngang câu nói của tôi. Giọng nói ấy ngay lập tức thu hút ánh nhìn của cả mẹ, bác Hoa và tôi ra hướng cửa.
-Con tới rồi hả Phong? Cô Mai và Lam tới thăm, con xuống lấy nước giúp mẹ đi. Trên này hết nước rồi đấy.
-Vâng ạ!
Nói rồi, cậu ta đi luôn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: Đoạn nói về thành tích của huyền thoại bóng rổ Michael Jonarist, thật ra ban đầu tớ định đưa cái thành tích của huyền thoại Michael Jordan của Mĩ vào. Nhưng thiết nghĩ lỡ có ai đọc được, lại hâm mộ ông ấy, hoặc gì đó tương tự nên tránh trường hợp đó, tớ đã biến tấu tên và cả thành tích của ông đi, tất nhiên là theo chiều hướng tăng ạ. Nếu ai đó biết huyền thoại Michael Jordan mà có đọc đến đoạn trên, thì cũng đừng ném đá ném gạch gì tớ nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Tôi trố mắt nhìn cả bọn. Tất cả đội bóng, không ngoại trừ ai, đang nhìn thầy với con mắt muốn lòi cả ra ngoài, miệng há hốc như muốn rớt luôn cằm xuống đất.
-Na...này Lam, th...thầy của Lam đây...đây ấy hả? - Lâm lắp bắp mãi mới nói được một câu. Tôi khó hiểu nhìn cả bọn rồi gật đầu cái rụp.
-Huh? Bảo sao đội trưởng lại siêu thế. Hóa ra thầy của đội trưởng lại chính là...là...huyền thoại Michael Jornarist!
-Michael Jornarist? - Tôi lặp lại lời của Việt, khó hiểu nhìn thầy. Trọng Kỳ bắt đầu nói một lèo:
-Michael Jornarist, huyền thoại bóng rổ số một thế giới với 9 lần liên tiếp vô địch giải NBA, 9 lần được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất (MVP) trong loạt trận chung kết NBA, 12 lần được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất (MVP) trong một mùa giải NBA, 15 lần lọt vào đội hình NBA All-Star, là vận động viên phòng ngự xuất sắc nhất, trở thành vận động viên ghi điểm nhiều nhất NBA tính đến hiện tại và dẫn đầu lịch sử câu lạc bộ Chicagos Bull ở thành tích ghi điểm. Ông đã ghi tất cả 40994 điểm trong sự nghiệp, trung bình 40 điểm trong một trận. Nhưng không hiểu sao lại mất tích năm năm nay sau một lần đi du lịch vòng quanh thế giới. Hóa ra ông ở đây huấn luyện cho cậu hả Lam???
"Ực"
Tôi nuốt nước bọt. Nghe cái "lịch sử" ấy của thầy quả thật...lạnh cả sống lưng. Công nhận, được thầy huấn luyện năm năm đấy nhưng mà tôi cũng chẳng hề biết ông chính là huyền thoại nổi tiếng.
-Đội trưởng, ông ấy sẽ huấn luyện chúng ta trong một tuần tới sao? Nhưng liệu...một tuần có đủ không?
Tôi chán nản lắc đầu. Sao mấy tên này bi quan thế hả trời. Tuy rằng Anh Phong và Nhật Quân đó rất giỏi nhưng đâu phải giỏi nhất cơ chứ.
Thầy mỉm cười, bắt đầu lật lại lịch sử đất nước tôi.
-Các con có biết tại sao Việt Nam lại có thể dành độc lập trước lực lượng rất mạnh và hùng hậu của thực dân Pháp hay đế quốc Mĩ không?
-Vì nhân dân rất đoàn kết ạ...?-Bảo An trả lời câu hỏi của thầy thay cả bọn. Thầy gật gù rồi tiếp tục.
-Phải, đó là một phần rất quan trọng, tinh thần đoàn kết của các con rất mạnh. Tuy nhiên, ngoài sự đoàn kết, nhân dân Việt Nam còn có sự dũng cảm, lạc quan, luôn hướng tới tương lai phía trước cùng với một tình yêu nước rất sâu sắc, bên cạnh đó còn có sự dẫn dắt của Đảng với các đường lối đúng đắn. Các yếu tố đó đã làm nên chiến thắng rất oanh liệt. Bóng rổ cũng vậy, ngoài sự đoàn kết giữa các thành viên trong đội với nhau, chúng ta cũng cần có sự tự tin, lạc quan. Đất nước của các con tuy nhỏ bé nhưng cuối cùng vẫn có thể đánh bại kẻ thù to lớn. Thế nhưng các con chỉ cần gặp đối thủ mạnh là ngay lập tức nhụt chí, bảo sao các con thấy sợ, nắm chắc phần thua trong tay. Chuyện đó không bao giờ là có thể chấp nhận được trong một cuộc chơi! Các con nên nhớ: kẻ mạnh chưa chắc đã thắng, mà kẻ thắng lại mới chính là kẻ mạnh.
Ôi, lời thầy dạy làm tôi cảm động suýt rớt cả nước mắt. Không ngờ tuy là người nước ngoài nhưng thầy lại am hiểu kĩ lịch sử Việt Nam như vậy. Biết đến bao giờ tôi mới theo kịp thầy đây.
-Tụi con hiểu rồi ạ! Một tuần tới mong huấn luyện viên chỉ bảo tụi con nhiều.
Các thành viên của đội bắt đầu tập luyện dưới kĩ năng huấn luyện của thầy. Vậy là vấn đề bóng rổ đã được giải quyết. Một niềm vui nữa trong ngày hôm nay của tôi.
Buổi chiều.
Như dự định, tôi cùng mẹ đi thăm gia đình Phong. Sáng nay tôi đã xin phép thầy vắng mặt buổi chiều rồi. Có lẽ giờ này cả đội đang tập rất hăng hái. Đúng là thầy tôi có khác, nói gì là tụi nó nghe răm rắp, rất hăng say tập luyện.
Ơ, hình như đi qua nhà Phong rồi thì phải.
-Mẹ! Mẹ đi qua nhà Phong rồi kìa!
-Mẹ biết chứ, nhưng hiện tại họ không có ở nhà.
Tôi khó hiểu nhìn mẹ. Họ không có ở nhà là sao? Sao càng ngày tôi chẳng hiểu gì vậy nè.
Mẹ và tôi im lặng suốt quãng đường đi. Đột nhiên tôi thấy trong mình dâng lên một cảm giác gì đó khó tả, hơi sợ thì phải.
Có lẽ cảm giác của tôi đã đúng. Mẹ đã chở tôi tới bệnh viện. Nơi đây, một bầu không khí u ám bao trùm, im lặng đến phát sợ. Chỉ có tiếng bước chân đi lại, những tiếng nói lạnh lùng phát ra. Chẳng hiểu sao tôi lại liên tưởng thành ra như vậy, có lẽ là do màu trắng ảm đạm nơi đây.
Mẹ và tôi dừng lại trước cửa một phòng bệnh ở lầu ba.
"Cốc cốc".
Mẹ đưa tay lên gõ cửa. Chúng tôi không cần đợi lâu, cánh cửa phòng bật mở, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ trung niên, trạc tuổi mẹ. Là bác Hoa! Nhưng sao...bác ấy trông gầy gò xanh xao quá vậy, khác hẳn với người phụ nữ trẻ trung năng động hồi trước.
-Tớ với bé Lam đến thăm Tuấn đây, cậu ấy khỏe nhiều rồi chứ?
-Vẫn vậy cậu ạ!
Tôi và mẹ cùng bước vào bên trong. Đập vào mắt tôi là chiếc giường choán hết nửa phòng. Tuy nhiên, điều làm tôi chú ý không phải cái giường, mà là người nằm trên giường. Đó là bác Tuấn, ba của Phong. Bác ấy nằm bất động ở đó, dây rợ đầy người. Tôi nhìn mà hãi hùng.
Tại sao? Tại sao bác ấy lại thành ra thế này chứ? Cái tính tò mò của tôi bắt đầu trỗi dậy, câu hỏi tại sao cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi bật thốt ra lúc nào không hay:
-Tại sao...ba của Phong, lại thành ra thế này?
Cả hai người phụ nữ trong phòng đều nhìn tôi. Tuy nhiên, bác Hoa nhìn tôi với ánh mắt đầy đau thương, còn mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt như trách cứ.
-Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng tớ có giúp được gì không? - Mẹ tôi hỏi bác Hoa. Bác ấy bắt đầu lật lại quá khứ, giọng run run:
-Vào ba năm trước, công ty nhà tớ gần như phá sản. Đúng lúc đó, anh ấy lại bị tai nạn giao thông. Bác sĩ nói, anh ấy sẽ ngủ thế này mãi. Tớ phải làm sao đây hả Mai?
Nhìn bác ấy khóc thổn thức, tim tôi thắt lại, khóe mắt cũng cay cay. Một lúc sau, mẹ tôi dìu bác ấy vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn theo họ, khẽ mím môi, rồi đi tới gần giường của ba Phong.
Sẽ ngủ như thế này mãi? Bác ấy...sẽ sống thực vật sao?
Tôi đặt tay mình lên tay của bác, môi mím chặt lại, được một lúc liền thở phào nhẹ nhõm. Không đâu! Tôi cảm nhận được trong người bác đang có một sức sống mãnh liệt. Chỉ là bác ấy đang gặp phải một thử thách lớn trong tâm trí. Có lẽ...tôi sẽ giúp được!
Mẹ tôi cùng mẹ Phong bước ra ngoài, trông bác ấy hiện đã tươi tắn hơn lúc nãy. Tôi cắn môi.
-Bác Hoa...bác đừng buồn. Cháu tin bác trai nhất định sẽ tỉnh lại!
Mẹ nhíu mày nhìn tôi:
-Sao con có thể khẳng định như vậy chứ!
-Nhưng con...
-Mẹ!
Một giọng nói trầm ổn, giá lạnh cắt ngang câu nói của tôi. Giọng nói ấy ngay lập tức thu hút ánh nhìn của cả mẹ, bác Hoa và tôi ra hướng cửa.
-Con tới rồi hả Phong? Cô Mai và Lam tới thăm, con xuống lấy nước giúp mẹ đi. Trên này hết nước rồi đấy.
-Vâng ạ!
Nói rồi, cậu ta đi luôn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: Đoạn nói về thành tích của huyền thoại bóng rổ Michael Jonarist, thật ra ban đầu tớ định đưa cái thành tích của huyền thoại Michael Jordan của Mĩ vào. Nhưng thiết nghĩ lỡ có ai đọc được, lại hâm mộ ông ấy, hoặc gì đó tương tự nên tránh trường hợp đó, tớ đã biến tấu tên và cả thành tích của ông đi, tất nhiên là theo chiều hướng tăng ạ. Nếu ai đó biết huyền thoại Michael Jordan mà có đọc đến đoạn trên, thì cũng đừng ném đá ném gạch gì tớ nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.