Chương 31
Hạnh San
13/09/2017
Bọn tôi cùng nhau vui vẻ tiến tới canteen, vừa đi vừa huyên thuyên đủ điều.
Nhưng...chỉ có Trang là huyên thuyên một cách hào hứng và sôi nổi. Còn tôi và An thì hiếm lắm mới góp được một câu.
-A, Quân! - Trang reo lên rồi chạy tuột tới chỗ họ. Tôi (không chủ ý) nhìn theo nó, rồi Phong và Hoàng Lam xuất hiện.
Tim tôi thắt lại đau đớn, vội ngoảnh mặt đi chỗ khác, tôi kéo luôn Bảo An đi khiến cô nàng chả kịp ú ớ.
-Ơ này, Lam, hướng này đâu có tới canteen?
Tôi giật mình nhìn.Trời ạ, tôi đang đi ngược lại với hướng về phía canteen. Tôi cười trừ với An rồi kéo nhỏ quay đầu đi ngược trở lại.
Tuy nhiên, cứ đi lại như thế, tôi có lẽ đã làm An thấy khó hiểu. Nó giật tay tôi lại, tôi tròn mắt nhìn nó.
-Gì thế?
Nó nhìn tôi dò xét:
-Hôm nay cậu sao thế? Lam?
-Chẳng sao cả!
Nó nhíu mày:
-Đừng nói dối! Tớ để ý thấy hôm nay cậu lạ lạ thế nào ấy. Những nụ cười, và cả sự vui vẻ của cậu...đều là giả tạo. Lam, nói đi, có chuyện gì thế?
Nó nhìn xoáy vào tôi như muốn thấu tâm can. Trời ạ, có phải đứa nào khi thất tình cũng mẫn cảm đến vậy không trời? Tôi bối rối lảng tránh ánh mắt An, ấp úng:
-À, ừ thì là...là... A! Trọng Kỳ!
Tôi như vớ được cái phao cứu sinh, reo lên khiến An giật nảy mình. Thầm cảm ơn Kỳ đã đến đúng lúc. Vai của cậu đã được tháo băng.
Tôi cười với cậu:
-Khỏe hẳn chưa thế? Chiều có thi đấu được không?
-Ừm, chơi tốt! - Trọng Kỳ nhìn tôi đáp lại, rồi nhìn sang Bảo An. Nhỏ hướng đi chỗ khác, gương mặt hiện rõ vẻ bất cần.
Rồi Trọng Kỳ lại nhìn tôi, cười mỉm. Tuy nhiên nụ cười của cậu chẳng đúng lúc tẹo nào. Bảo An nhìn thấy nó, rồi hướng ánh mắt ghen tỵ về phía tôi.
-Cảm ơn Lam, tôi đã hiểu ra rồi!
Tôi nhìn An, mỉm cười lại với Kỳ. Cậu đã có được quyết định của mình.
Trọng Kỳ lại nhìn Bảo An. Lần này An không lảng tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Kỳ.
-Đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói! - Kỳ cầm tay An toan kéo đi nhưng bị nhỏ giật ngay lại.
-Tôi chẳng còn chuyện gì để nói với cậu hết.
An nhìn Kỳ bướng bỉnh, cương quyết. Trọng Kỳ thở dài:
-An, tôi xin lỗi. Nhưng làm ơn, có thể nói chuyện với tôi được không? Tôi, tôi sai rồi.
Tôi đặt tay lên vai An, nhỏ nhìn, tôi mỉm cười và gật đầu.
An mím môi, rồi đi theo Kỳ một cách "miễn cưỡng".
Tôi nhìn theo hai người họ, cười nhẹ một tiếng. Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết. Nhìn thái độ của Trọng Kỳ lúc nãy, tôi đoán rằng cậu sẽ chấp nhận An.
Tôi vào canteen, nơi cả bọn đã ngồi đông đủ. Tôi đi tới ngồi giữa Lâm và Trang. Trang nhìn tôi tò mò:
-Mày đi đâu thế? Mà An đâu?
-Nó có việc rồi.
Hỏi cho có lệ như vậy chứ nó cũng chẳng thèm để ý nữa, lại quay ra tám chuyện. Quân nhìn vào Lâm, như xoáy tâm can cậu:
-Vậy trận đấu chiều nay, hai cậu sẵn sàng rồi chứ?
Lâm nhếch môi, đáp lại:
-Sẵn sàng hơn bao giờ hết.
-Không, ý tôi là, hai cậu đã sẵn sàng...mất chức đội trưởng chưa?
-Đừng quá tự tin như thế! - Tôi khoanh tay lại nhìn Quân, hắn phớt lờ tôi. Trang nhìn tôi tỏ vẻ cảm thông, rồi hối lỗi:
-Xin lỗi Lam, nhưng tao nghĩ bọn họ sẽ hạ bệ khối chuyên Anh chúng mày.
-Vậy tức là mày ủng hộ bọn họ?
Nó bối rối không nói gì nữa. Tôi nhếch mép. Thiệt tình, yêu vào là thế này đây, bỏ luôn bạn bè.
Tôi không biết như thế nào, nhưng trận đấu chiều nay bọn tôi sẽ thắng, không thể thua. Nếu không, thứ nhất, công sức của bọn tôi và cả của thầy bỏ ra sẽ đi tong. Thứ hai, thầy có lẽ sẽ thất vọng, và tôi, không bao giờ muốn và cũng chưa bao giờ làm thầy thất vọng hết. Và thứ ba, không thể để sự huấn luyện của huyền thoại nổi tiếng số một thế giới thua kém những tuyển thủ trẻ mới nổi được, tôi sẽ không để điều đó xảy ra!
Tôi nhìn chăm chú vào Quân. Quân đúng là rất giỏi, nhưng cậu ta lại quá kiêu ngạo. Còn...Phong, cậu, tôi nghĩ là cậu không hề kiêu ngạo, nhưng tôi lại có cảm nhận rằng cậu đã chắc chắn rằng, trận đấu này cậu ấy sẽ thắng và sau trận đấu, cậu ấy sẽ nắm giữ chức đội trưởng. Chỉ là, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
-Đừng để sự kiêu ngạo đánh bại cậu, Quân ạ! Cậu có thể giỏi nhưng cũng có người giỏi hơn cậu. Và tôi nói cho cậu biết, trận đấu này, chuyên Anh sẽ không thua!
Trang nhìn tôi, trách cứ:
-Lam, mày nói như vậy chứ chính mày mới đang kiêu ngạo đấy. Đội bóng bên chuyên Anh tuy rằng được huyền...ờ, được có...có Trọng Lâm và Trọng Kỳ là át chủ bài của cả câu lạc bộ, nhưng là, bọn họ chẳng là gì cả so với Quân và Phong.
Tôi nhìn nó, không thể tưởng tượng được, nó dám nói như thế. Tôi giận run người, hai tay nắm chặt lại, đứng bật dậy làm cả bọn giật mình.
-Dương Hoàng Lam!
Không hẹn mà gặp, cả hai cái đầu lập tức ngoái lại nhìn về phía phát ra tiếng gọi-cửa canteen.
Bảo An đứng đó với khuôn mặt rạng rỡ. Ngay lúc ấy, tôi biết người được gọi là mình. Và ngay lúc nhìn thấy Bảo An, sự giận dữ trong tôi dường như không cánh mà bay.
An cười tươi rói, tôi cũng mỉm cười. Nó lập tức chạy lại và...nhảy bổ lên ôm chầm lấy tôi khiến tôi giật mình, mất thăng bằng và suýt ngã. An làm tôi ngạc nhiên quá. Mà không chỉ tôi, cả bọn đang ngồi cũng trố mắt nhìn hành động kỳ cục của An. Không đợi tôi nói, nó đã tuôn ra một lèo:
-Tớ, tớ đã hiểu rồi. Tớ vô tâm quá Lam ơi! Vậy mà tớ còn cảm thấy căm ghét rồi trách móc cậu ấy nữa. Lam, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã giúp tớ và cậu ấy hiểu ra tất cả.-Rồi nó bỏ tôi ra, nắm lấy hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp.- Có phải, tớ sẽ làm được không? Đúng không? Tớ sẽ cố gắng. Tớ sẽ cố gắng hàn gắn lại vết thương trong trái tim của cậu ấy. Rồi tớ sẽ làm cậu ấy vui vẻ, hạnh phúc trở lại.
Tôi gật đầu với An, vừa lúc Kỳ bước vào tới chỗ bọn tôi. Tôi nhìn cậu:
-Vậy, cậu đã đưa ra quyết định! Cảm thấy tốt chứ?
-Ừ, có lẽ. Tôi ít ra đã cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hơn. Cậu nói đúng, cậu đã đúng về tình cảm của tôi.
-Vậy là tốt rồi!
Nhưng phải nói thật, tôi cũng không ngờ là mình lại siêu đến mức như vậy. Cứ tưởng trong truyện tình cảm, tôi phải mù tịt cơ.
-Ê, ê! Stop! Stop! Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra thế?
Ôi trời, trong một thoáng, tôi quên béng mất sự hiện diện của năm người còn lại. Cả bọn đang tròn mắt nhìn lên ba đứa tôi, rõ ràng dấu "?" to đùng đang hiện lên trên khuôn mặt họ.
-À...-Tôi cười, một tay cầm tay Bảo An, tay kia cầm tay Trọng Kỳ, đặt tay hai người họ lồng vào nhau, rồi nhìn cả hai:
-Chúc hai người hạnh phúc nhé!
-Hể? Không lẽ... - Trang ngạc nhiên nhìn hai người họ, rồi nhìn tôi, tôi gật đầu cái rụp khẳng định luôn suy nghĩ của nó.
Lâm gõ gõ bàn vui sướng:
-Uây, nhanh ghê ta! Thế là Bảo An sắp làm em dâu tớ rồi.
Tôi cố nín cười. Bảo An đỏ mặt. Tên này đúng là chỉ giỏi đẩy người khác vào tình huống khó xử.
Reng reng.
Tiếng chuông vào giờ vang lên cứu An ra khỏi sự ngượng ngùng. Bọn tôi ai về lớp nấy.
Tình trạng cũ, lớp ồn như cái chợ vỡ. Nói chung là ai nấy đều bàn tán về trận đấu chiều nay. Các thành viên đội bóng trong lớp tôi nhìn nhau, mỉm cười, gật đầu động viên khích lệ.
-Này, các cậu có chắc là chúng ta sẽ đấu lại họ không?
-Chuyên Anh cố lên, nhất định sẽ thành công mà!
-Đúng đúng, chúng ta không thể để bị hạ bệ như thế được.
Bảo An phấn khích, đứng dậy đập bàn hét lớn:
-Này, dù thắng hay thua thì cứ yên tâm, Phùng Bảo An tớ sẽ đãi cả lớp cùng đội bóng một bữa ra trò luôn.
-Oh yeah!
Thiệt tình, lớp tôi đúng là "giàu" thật!
Đột nhiên cả lớp im phăng phắc. Tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa. "Nỗi sợ học đường" đang lướt qua rất chi là "nhẹ nhàng". Liền sau đó, Trọng Lâm cười tươi rói:
-Thầy ơi, thầy vào đây góp vui với tụi em thầy ơi!
-Phải đó, phải đó thầy ơi.
Lớp tôi lại nhao nhao lên. Thầy lạnh lùng nhìn rồi "im lặng" cho có lệ. Từ sau vụ việc hôm trước, lớp tôi khá là thân với thầy thể dục. Haha!
Cô chủ nhiệm bước vào lớp với nụ cười tươi trên môi:
-Lớp mình cố lên nhé! Cô luôn ủng hộ các em.
Cả lớp ai nấy đều cười tươi rói đáp lại cô. Tôi cũng cười, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy nặng trĩu trong lòng...
Nhưng...chỉ có Trang là huyên thuyên một cách hào hứng và sôi nổi. Còn tôi và An thì hiếm lắm mới góp được một câu.
-A, Quân! - Trang reo lên rồi chạy tuột tới chỗ họ. Tôi (không chủ ý) nhìn theo nó, rồi Phong và Hoàng Lam xuất hiện.
Tim tôi thắt lại đau đớn, vội ngoảnh mặt đi chỗ khác, tôi kéo luôn Bảo An đi khiến cô nàng chả kịp ú ớ.
-Ơ này, Lam, hướng này đâu có tới canteen?
Tôi giật mình nhìn.Trời ạ, tôi đang đi ngược lại với hướng về phía canteen. Tôi cười trừ với An rồi kéo nhỏ quay đầu đi ngược trở lại.
Tuy nhiên, cứ đi lại như thế, tôi có lẽ đã làm An thấy khó hiểu. Nó giật tay tôi lại, tôi tròn mắt nhìn nó.
-Gì thế?
Nó nhìn tôi dò xét:
-Hôm nay cậu sao thế? Lam?
-Chẳng sao cả!
Nó nhíu mày:
-Đừng nói dối! Tớ để ý thấy hôm nay cậu lạ lạ thế nào ấy. Những nụ cười, và cả sự vui vẻ của cậu...đều là giả tạo. Lam, nói đi, có chuyện gì thế?
Nó nhìn xoáy vào tôi như muốn thấu tâm can. Trời ạ, có phải đứa nào khi thất tình cũng mẫn cảm đến vậy không trời? Tôi bối rối lảng tránh ánh mắt An, ấp úng:
-À, ừ thì là...là... A! Trọng Kỳ!
Tôi như vớ được cái phao cứu sinh, reo lên khiến An giật nảy mình. Thầm cảm ơn Kỳ đã đến đúng lúc. Vai của cậu đã được tháo băng.
Tôi cười với cậu:
-Khỏe hẳn chưa thế? Chiều có thi đấu được không?
-Ừm, chơi tốt! - Trọng Kỳ nhìn tôi đáp lại, rồi nhìn sang Bảo An. Nhỏ hướng đi chỗ khác, gương mặt hiện rõ vẻ bất cần.
Rồi Trọng Kỳ lại nhìn tôi, cười mỉm. Tuy nhiên nụ cười của cậu chẳng đúng lúc tẹo nào. Bảo An nhìn thấy nó, rồi hướng ánh mắt ghen tỵ về phía tôi.
-Cảm ơn Lam, tôi đã hiểu ra rồi!
Tôi nhìn An, mỉm cười lại với Kỳ. Cậu đã có được quyết định của mình.
Trọng Kỳ lại nhìn Bảo An. Lần này An không lảng tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Kỳ.
-Đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói! - Kỳ cầm tay An toan kéo đi nhưng bị nhỏ giật ngay lại.
-Tôi chẳng còn chuyện gì để nói với cậu hết.
An nhìn Kỳ bướng bỉnh, cương quyết. Trọng Kỳ thở dài:
-An, tôi xin lỗi. Nhưng làm ơn, có thể nói chuyện với tôi được không? Tôi, tôi sai rồi.
Tôi đặt tay lên vai An, nhỏ nhìn, tôi mỉm cười và gật đầu.
An mím môi, rồi đi theo Kỳ một cách "miễn cưỡng".
Tôi nhìn theo hai người họ, cười nhẹ một tiếng. Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết. Nhìn thái độ của Trọng Kỳ lúc nãy, tôi đoán rằng cậu sẽ chấp nhận An.
Tôi vào canteen, nơi cả bọn đã ngồi đông đủ. Tôi đi tới ngồi giữa Lâm và Trang. Trang nhìn tôi tò mò:
-Mày đi đâu thế? Mà An đâu?
-Nó có việc rồi.
Hỏi cho có lệ như vậy chứ nó cũng chẳng thèm để ý nữa, lại quay ra tám chuyện. Quân nhìn vào Lâm, như xoáy tâm can cậu:
-Vậy trận đấu chiều nay, hai cậu sẵn sàng rồi chứ?
Lâm nhếch môi, đáp lại:
-Sẵn sàng hơn bao giờ hết.
-Không, ý tôi là, hai cậu đã sẵn sàng...mất chức đội trưởng chưa?
-Đừng quá tự tin như thế! - Tôi khoanh tay lại nhìn Quân, hắn phớt lờ tôi. Trang nhìn tôi tỏ vẻ cảm thông, rồi hối lỗi:
-Xin lỗi Lam, nhưng tao nghĩ bọn họ sẽ hạ bệ khối chuyên Anh chúng mày.
-Vậy tức là mày ủng hộ bọn họ?
Nó bối rối không nói gì nữa. Tôi nhếch mép. Thiệt tình, yêu vào là thế này đây, bỏ luôn bạn bè.
Tôi không biết như thế nào, nhưng trận đấu chiều nay bọn tôi sẽ thắng, không thể thua. Nếu không, thứ nhất, công sức của bọn tôi và cả của thầy bỏ ra sẽ đi tong. Thứ hai, thầy có lẽ sẽ thất vọng, và tôi, không bao giờ muốn và cũng chưa bao giờ làm thầy thất vọng hết. Và thứ ba, không thể để sự huấn luyện của huyền thoại nổi tiếng số một thế giới thua kém những tuyển thủ trẻ mới nổi được, tôi sẽ không để điều đó xảy ra!
Tôi nhìn chăm chú vào Quân. Quân đúng là rất giỏi, nhưng cậu ta lại quá kiêu ngạo. Còn...Phong, cậu, tôi nghĩ là cậu không hề kiêu ngạo, nhưng tôi lại có cảm nhận rằng cậu đã chắc chắn rằng, trận đấu này cậu ấy sẽ thắng và sau trận đấu, cậu ấy sẽ nắm giữ chức đội trưởng. Chỉ là, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
-Đừng để sự kiêu ngạo đánh bại cậu, Quân ạ! Cậu có thể giỏi nhưng cũng có người giỏi hơn cậu. Và tôi nói cho cậu biết, trận đấu này, chuyên Anh sẽ không thua!
Trang nhìn tôi, trách cứ:
-Lam, mày nói như vậy chứ chính mày mới đang kiêu ngạo đấy. Đội bóng bên chuyên Anh tuy rằng được huyền...ờ, được có...có Trọng Lâm và Trọng Kỳ là át chủ bài của cả câu lạc bộ, nhưng là, bọn họ chẳng là gì cả so với Quân và Phong.
Tôi nhìn nó, không thể tưởng tượng được, nó dám nói như thế. Tôi giận run người, hai tay nắm chặt lại, đứng bật dậy làm cả bọn giật mình.
-Dương Hoàng Lam!
Không hẹn mà gặp, cả hai cái đầu lập tức ngoái lại nhìn về phía phát ra tiếng gọi-cửa canteen.
Bảo An đứng đó với khuôn mặt rạng rỡ. Ngay lúc ấy, tôi biết người được gọi là mình. Và ngay lúc nhìn thấy Bảo An, sự giận dữ trong tôi dường như không cánh mà bay.
An cười tươi rói, tôi cũng mỉm cười. Nó lập tức chạy lại và...nhảy bổ lên ôm chầm lấy tôi khiến tôi giật mình, mất thăng bằng và suýt ngã. An làm tôi ngạc nhiên quá. Mà không chỉ tôi, cả bọn đang ngồi cũng trố mắt nhìn hành động kỳ cục của An. Không đợi tôi nói, nó đã tuôn ra một lèo:
-Tớ, tớ đã hiểu rồi. Tớ vô tâm quá Lam ơi! Vậy mà tớ còn cảm thấy căm ghét rồi trách móc cậu ấy nữa. Lam, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã giúp tớ và cậu ấy hiểu ra tất cả.-Rồi nó bỏ tôi ra, nắm lấy hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp.- Có phải, tớ sẽ làm được không? Đúng không? Tớ sẽ cố gắng. Tớ sẽ cố gắng hàn gắn lại vết thương trong trái tim của cậu ấy. Rồi tớ sẽ làm cậu ấy vui vẻ, hạnh phúc trở lại.
Tôi gật đầu với An, vừa lúc Kỳ bước vào tới chỗ bọn tôi. Tôi nhìn cậu:
-Vậy, cậu đã đưa ra quyết định! Cảm thấy tốt chứ?
-Ừ, có lẽ. Tôi ít ra đã cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hơn. Cậu nói đúng, cậu đã đúng về tình cảm của tôi.
-Vậy là tốt rồi!
Nhưng phải nói thật, tôi cũng không ngờ là mình lại siêu đến mức như vậy. Cứ tưởng trong truyện tình cảm, tôi phải mù tịt cơ.
-Ê, ê! Stop! Stop! Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra thế?
Ôi trời, trong một thoáng, tôi quên béng mất sự hiện diện của năm người còn lại. Cả bọn đang tròn mắt nhìn lên ba đứa tôi, rõ ràng dấu "?" to đùng đang hiện lên trên khuôn mặt họ.
-À...-Tôi cười, một tay cầm tay Bảo An, tay kia cầm tay Trọng Kỳ, đặt tay hai người họ lồng vào nhau, rồi nhìn cả hai:
-Chúc hai người hạnh phúc nhé!
-Hể? Không lẽ... - Trang ngạc nhiên nhìn hai người họ, rồi nhìn tôi, tôi gật đầu cái rụp khẳng định luôn suy nghĩ của nó.
Lâm gõ gõ bàn vui sướng:
-Uây, nhanh ghê ta! Thế là Bảo An sắp làm em dâu tớ rồi.
Tôi cố nín cười. Bảo An đỏ mặt. Tên này đúng là chỉ giỏi đẩy người khác vào tình huống khó xử.
Reng reng.
Tiếng chuông vào giờ vang lên cứu An ra khỏi sự ngượng ngùng. Bọn tôi ai về lớp nấy.
Tình trạng cũ, lớp ồn như cái chợ vỡ. Nói chung là ai nấy đều bàn tán về trận đấu chiều nay. Các thành viên đội bóng trong lớp tôi nhìn nhau, mỉm cười, gật đầu động viên khích lệ.
-Này, các cậu có chắc là chúng ta sẽ đấu lại họ không?
-Chuyên Anh cố lên, nhất định sẽ thành công mà!
-Đúng đúng, chúng ta không thể để bị hạ bệ như thế được.
Bảo An phấn khích, đứng dậy đập bàn hét lớn:
-Này, dù thắng hay thua thì cứ yên tâm, Phùng Bảo An tớ sẽ đãi cả lớp cùng đội bóng một bữa ra trò luôn.
-Oh yeah!
Thiệt tình, lớp tôi đúng là "giàu" thật!
Đột nhiên cả lớp im phăng phắc. Tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa. "Nỗi sợ học đường" đang lướt qua rất chi là "nhẹ nhàng". Liền sau đó, Trọng Lâm cười tươi rói:
-Thầy ơi, thầy vào đây góp vui với tụi em thầy ơi!
-Phải đó, phải đó thầy ơi.
Lớp tôi lại nhao nhao lên. Thầy lạnh lùng nhìn rồi "im lặng" cho có lệ. Từ sau vụ việc hôm trước, lớp tôi khá là thân với thầy thể dục. Haha!
Cô chủ nhiệm bước vào lớp với nụ cười tươi trên môi:
-Lớp mình cố lên nhé! Cô luôn ủng hộ các em.
Cả lớp ai nấy đều cười tươi rói đáp lại cô. Tôi cũng cười, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy nặng trĩu trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.