Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Chương 32

Hạnh San

08/11/2017

1 giờ chiều.

Trận đấu 2 giờ 30 phút mới bắt đầu nhưng bọn tôi đã ở sân tập tổng duyệt lần cuối. Trên sân mới chỉ lác đác vài nhóc lớp 10 và mấy anh lớp 12 trong câu lạc bộ.

Tôi cầm quả bóng, ném mạnh về phía Hoàng.

-Đỡ này Hoàng!

Cậu ta nhảy lên, đón bóng rồi lại chạy tới.

-Bóng này Lâm!

-Thánh kìu. Ê Kỳ, bắt lấy.

Kỳ tiếp tục lạng lách rồi ném bóng cho Trung. Trung nhảy lên thực hiện một cú slam dunk hoàn hảo. Bóng vào rổ, đập boong boong xuống sàn, cậu lại bắt lấy bóng ném cho Việt đang đứng ở gần vạch 3 điểm. Việt đỡ được bóng, liền ném ngay vào rổ không một chút nghỉ ngơi.

"Bốp bốp"

-Wao, đội trưởng, chị huấn luyện siêu thật.

-Phải đó, họ tiến bộ vượt trội luôn.

Tôi khoái chí cười tít mắt, chẳng dám đính chính lại.

2 giờ.

Lúc này, nhà thi đấu dần dần nóng bừng bởi số lượng người đến càng ngày càng đông. Nhà thi đấu trường tôi khá rộng, thế nên người ngoài cũng có thể vào xem. Vậy nên mới có chuyện bọn nhóc em tôi tới đây được đấy chứ.

2 giờ 20 phút.

Cả nhà thi đấu chật kín chỗ ngồi. Tất cả các học sinh trong trường đều tụ họp. Hai đội bóng bọn tôi thay đồ ở phòng chờ riêng.

Tôi khoanh tay đứng nhìn đội bóng khối chuyên Anh.

-Tốt, cứ theo kế hoạch mà đấu. Khi nào tôi ra hiệu, mọi người hãy bắt đầu phản kích lại. - Xong tôi nháy mắt. - Cái này gọi là cú Home run sayounara lội dòng nước ngược ấy.

Trung trừng mắt nhìn tôi.

-Quái, đội trưởng chẳng biết gì về bóng chày lại còn...

Tôi gãi đầu cười trừ.

-Hì, vậy chúng ta ra sân thôi.

Bọn tôi lần lượt kéo nhau ra sân đấu.

Tuy trận đấu chưa bắt đầu nhưng không khí của nhà thi đấu đã nóng bức, náo nhiệt rồi. Cái không khí này gợi lại cho tôi trận chung kết tranh cúp bóng rổ giữa các trường trung học năm ngoái. Thậm chí, hiện tại người tới xem có khi còn đông gấp rưỡi luôn ấy chứ.

Cả lớp tôi đều đứng ở hàng ghế dự bị cùng đội bóng, tôi nhìn sang phía bên kia sân, tập thể chuyên Toán cũng đang ở hàng ghế dự bị phía đó.

-Liệu lớp Anh hay lớp Toán sẽ thắng?

-Lớp Anh giữ vị trí quán quân suốt còn gì.

-Nhưng lớp Toán hai tuyển thủ mới về cũng rất xuất sắc. Nghe nói họ còn được lọt vào đội hình NBA All Star nữa đó.



-Vậy sao? Thế thì lớp Anh thua chắc rồi.

-Có thể lắm chứ.

Tôi nghe các học sinh loáng thoáng nói chuyện với nhau mà ngán ngẩm. Cả đội nhìn tôi, tôi liếc vội sang bên phía lớp Toán rồi nhún vai, nói nhanh:

-Yên tâm đi, hãy tin tưởng vào thầy, và cả tôi!

Lớp tôi đứng thành vòng tròn, đặt tay lên nhau:

-Chuyên Anh chiến thắng. Yeah!

Tất cả đội hình chính của hai bên ra sân. Tôi vẫn ngồi ở hàng ghế dự bị với tư cách huấn luyện viên. Mà không đúng, trong trận đấu giao hữu này, tôi chẳng khác nào một khán giả bình thường.

Trận đấu chính thức bắt đầu!

Bingo! Biết ngay mà, cấm có sai. Vừa vào trận là hai tuyển thủ đến từ nước Mĩ của chúng ta đã nổi bần bật rồi. Người này người kia tranh nhau giành bóng, đưa bóng vào rổ.

Có lẽ vì cũng ở trong câu lạc bộ nên mấy thành viên bên chuyên toán đã nói sạch sành sanh sở trường của bọn tôi.

Chẹp, như vậy thì còn gì là thú vị nữa!

Bóng đang ở trên tay Hoàng. Và cậu đang đứng ở vị trí 3 điểm.

Hai đối thủ đang kèm cậu, chỉ chờ cậu nhảy lên để ghi điểm là giật luôn bóng. Tôi đoán thế.

Và Hoàng nhảy lên. Chậc, không trật đi đâu được, hai người kia đã thủ sẵn tư thế.

Chỉ mới mấy phút đầu nhưng tỉ số đã là 9:0, nghiêng về phía lớp Toán.

Tôi mỉm cười. Hoàng ngay lập tức đáp xuống, bất ngờ ném bóng cho Lâm đang ở bên trái gần bảng rổ. Tuyệt, chẳng có ai cả. Lâm ngay lập tức thực hiện một cú úp rổ hoàn hảo.

Yes! 9:1. Giờ mới chính thức vào trận này.

Một quả 3 điểm của Trung.

Tiếp tục úp rổ trực tiếp của Việt.

Lớp Toán cũng chả kém cạnh, tôi chẳng lấy làm lạ gì khi hai người kia ghi điểm như vũ bão.

10 phút trôi qua.

20:22. Tuyệt, lớp Toán có vẻ khá lúng túng khi mà nhìn tụi tôi chơi. Tỉ số hiện tại là 20:22, nghiêng về...chuyên Anh bọn tôi.

Tại sao?

Bởi vì, lớp tôi đã đổi sở trường cho nhau. Cái này chính là để đánh lạc hướng bọn họ. Chính vì thế lớp Toán có vẻ khá lúng túng trong việc đoán các đường đi nước bước của bọn tôi. Và tất nhiên, việc tôi là đội trưởng cũng chiếm ưu thế lớn khi chính tôi là người kèm cặp cả câu lạc bộ.

Phong bỗng nhiên dừng lại, tôi nhíu mày khi bắt gặp nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, tự tin trên môi cậu:

-Tuyệt đấy! Tôi hiểu rồi.

Và rồi, cậu bắt đầu di chuyển theo một hướng khác, giật bóng và liên tục ghi điểm.

Tôi ôm mặt cười khổ. Được rồi, tôi phải thừa nhận rằng Phong thật sự rất thông minh. Chiến thuật đánh lạc hướng của tôi đã bị cậu ấy nhìn thấu.

Đội bóng lớp Toán có sự dẫn dắt của Phong lại tiếp tục ghi điểm, thậm chí đến mức khối lớp tôi gần như chẳng thể chạm được vào quả bóng. Khá lúng túng.



Kỳ liên tục đưa mắt nhìn về phía tôi.

37:22. Tôi nhìn bảng điểm, rồi gật đầu.

-Phải thế chứ! - Việt reo lên đầy hưng phấn rồi nhanh chóng nhảy tới cướp bóng từ tay một thành viên của đội chuyên Toán. Quân lao tới tính lấy bóng, nhưng Việt đã nhanh tay ném cho Trung đứng gần bảng rổ.

2 điểm nữa được ghi.

Phải, sau cái gật đầu đó của tôi, bọn họ đã chính thức trở về với sở trường của bản thân. Các vị trí đột nhiên lại được thay đổi hoàn toàn khiến chuyên Toán lại được dịp ngớ người.

Quá tuyệt vời. 37:35

"Tuýtttttttttt!!!!!!"

What??? Tôi tròn mắt nhìn Quân dơ tay lên xin hội ý, vừa đúng lúc tiếng còi báo hết hiệp một vang lên.

Xin hội ý? Tại sao chứ? Cái này rõ ràng là họ vẫn đang dẫn trước cơ mà?

Cả năm thành viên trong đội tiến về phía tôi, Bảo An và cả lớp đang đứng. Hoàng ngồi phịch xuống ghế thở phì phò. Còn lại mỗi thành viên cầm trên tay một chai nước tu ừng ực.

Tôi nheo mắt, cười:

-Mọi người chơi tốt lắm. Nhưng hiện tại đã bị lộ rồi.

-Chẳng sao, giờ mới là thực lực chính của bọn này, là công sức mà huấn luyện viên bỏ ra huấn luyện. Không phải sao? - Việt nhìn tôi cười cười, tôi gật đầu.

-Ok. Vậy giờ thế này, tôi dám chắc là khi đã nắm thóp được sở trường của ta, họ sẽ bắt đầu phản công. Nên là như này đi, chúng ta sẽ phòng thủ là chính. Ba người sẽ đứng cạnh bảo vệ rổ nhà. Kỳ với Việt, hai người sẽ phụ trách tấn công. Còn nửa cuối hiệp hai, tôi sẽ nhờ đến các cú úp rổ của Trung và cú ném 3 điểm của Lâm. Hoàng phụ trách trông chừng rổ nhà là chính, ngoài ra nếu cậu có được bóng hãy truyền cho người đứng gần rổ đối phương nhất. Ok?

-Được!

"Tuýtttttt!!!!!!"

Cả hai bên tiếp tục ra sân.

Tôi trợn tròn mắt nhìn phía bên kia, cằm há hốc muốn rớt xuống đất. Mà không chỉ tôi, cả khán đài dường như không tin vào mắt mình.

Bên lớp Toán có sự thay đổi người. Và người ra sân chính là...là.....

-Dương Hoàng Lam! Sao cậu lại...? - Lâm bật thốt. Hoàng Lam đập quả bóng rổ xuống sàn, nhếch môi:

-Sao? Cậu có ý kiến?

-Nhưng cậu là...là con gái? - Lâm tiếp tục lắp bắp.

-Thì đã sao? Tôi muốn đấu, ai cấm? Có luật nào cấm con gái tham gia trận giao hữu giữa hai lớp sao?

-Không, chẳng ai cấm. Nhưng đấu với con gái? Cậu định làm bọn tôi nhục mặt sao?

Lam hừ lạnh, liếc Lâm bằng ánh nhìn sắc bén:

-Đừng khinh thường tôi!

"Tuýt!"

Tiếng còi của trọng tài vang lên kéo bọn tôi về thực tại. Trận đấu được tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Cô Ấy, Mà Là Cậu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook