Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 41: Đi Biển 2.

Bỉ Ngạn Vong Xuyên

09/05/2023

Vì Tịch Lạc Khuê không thích tắm biển nên cả hai chỉ ngồi thư giản trên ghế mà nhìn ngắm một màu xanh biếc của biển xanh cùng cát trắng, xa xa không ít người đang nô đùa trên mặt biển và cũng nhiều người đang nô đùa trên bãi cát.

"Em thấy thoải mái hơn không?"

Tịch Lạc Khuê vừa đưa ly cam ép lên miệng hút vừa gật đầu một cái khá tự nhiên, "Ừm! Biển nơi đây rất xanh, cảnh cũng rất đẹp."

Hắn rất hài lòng với biểu hiện đó, khóe môi cũng lộ ra đường cong, "Nếu biết em thích vậy, tôi đã đưa em đi sớm hơn rồi! Sau này sẽ đến thường xuyên."

"Anh rất bận... Nên không cần thường xuyên đâu."

Hắn dịu dàng đưa tay lên xoa lấy đầu cô, "Tôi tự có sắp xếp."

"Ôi trời! Nhìn kìa đẹp trai quá!" Một màng đó đã làm hai cô gái gần đó cũng tỏ ra phấn kích mà liếc trộm cả hai người tự giờ.

Tịch Lạc Khuê định không để tâm nhưng hễ cô đưa mắt nhìn lại nhìn trúng bọn họ, cô cũng thấy ánh mắt say mê của họ nhìn Thẩm Ngạn Triết, nhìn thân hình nóng bỏng của họ khi mặc bikini thật hấp dẫn, ngực to, eo thon, mông tròn chịa, cô là con gái còn nuốt nước bọt, huống hồ mấy cánh mày râu, cô vô thức nhìn lại Thẩm Ngạn Triết.

Thấy vậy hắn định lên tiếng thì chợt tiếng chuông điện thoại của Thẩm Ngạn Triết reo lên.

"Con nghe ba!"

"Ta nghe nói con cấm Đường Linh Nhi bước chân vào biệt thự của con?" Giọng Thẩm lão gia như đang trách hỏi.

Thẩm Ngạn Triết lại khá thờ ơ, "Đúng!"

"Ta biết chuyện xảy ra rồi! Dù sao nó cũng là mẹ tiểu Giang và sắp thành vợ con, nên..."

"Người phụ nữ đó, con sẽ không lấy!" Không để Thẩm lão gia nói hết hắn đã chen ngang.

Ông nhíu mày, cao giọng, tỏ vẻ không vui, "Tại sao? Không phải lúc trước con yêu nó sao?"

"Có những chuyện qua rồi sẽ không quay lại được nữa, giờ con chỉ cần một người bên cạnh là đủ" Hắn trả lời mà đưa mắt nhìn Tịch Lạc Khuê.

"Là con nhỏ họ Tịch đó sao?"

"Đúng vậy!" Hắn chắc nịch.

"Không được! Ta không đồng ý." Giọng ông đã trở nên nghiêm nghị.



Thẩm Ngạn Triết cũng không yếu thế, hắn trầm giọng, "Chuyện chung thân đại sự của con ba đừng có xen vào nữa, cưới ai, sống với ai là quyền của con, con không còn là thằng bé miệng còn hôi sữa để lúc nào cũng có ba kè kè theo sát."

"Con chơi đùa bên ngoài thế nào ta không cản, nhưng chuyện hôn sự phải theo gia tộc, lúc nào cũng phải đặt quyền lợi của Thẩm gia lên hàng đầu, không muốn cưới Đường Linh Nhi thì cũng phải là người con gái của một danh môn nào đó."

"Con không muốn đề cập về chuyện này nữa, con cúp máy đây!" Mặt Thẩm Ngạn Triết đã đen lại, hắn không muốn cãi nhau nên đã tắt máy trước.

Tịch Lạc Khuê cũng để ý đến biểu hiện của hắn, nhưng cô lại không hỏi vì không thích bị xem là nhiều chuyện.

"Em là đi biển hay đi nghỉ đông vậy?" Chợt hắn nghiêng mặt, nhếch môi, ghẹo cô còn đưa tay lên chạm vào chiếc khăn quàng trên cổ cô, tâm trạng không tốt vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra.

Tịch Lạc Khuê cũng chạm lấy khăn vừa bối rối vừa tỏ vẻ hờn trách hắn, khi mắt đã liếc nhìn hắn, "Không phải... Tại anh sao?"

Thấy mặt cô đã phồng như chú cá nóc con, hắn lại bật cười vì sự đáng yêu đó.

"Em mà cứ đáng yêu thế này, tôi không ngần ngại để lại thêm vài dấu yêu nữa đâu."

Miệng hắn đã ghé sát vào tai cô.

"Thẩm Ngạn Triết!" Cô phùng má.

"Đây!" Hắn cười.

Thuận tay kéo cô vào người hắn mà ôm lấy cũng khuyến hai cô gái đang hóng chuyện kia phấn khích hết cả người mà reo lên, dù không lớn nhưng cũng đủ lọt vào tai Tịch Lạc Khuê, cô tỏ vẻ bất mãn với hắn.

"Đúng yêu nghiệt."

Thẩm Ngạn Triết cũng không phải ngốc mà không biết, nhưng hắn cơ bản chẳng hề quan tâm.

"Ghen rồi!" Sau đó lại cố tình liếc mắt nhìn bọn họ.

Tịch Lạc Khuê cũng theo phản xạ mà đưa đôi bàn tay áp vào mặt hắn, "Còn... Nhìn nữa!"

Cô không hề nhận ra vẻ tự nhiên này của mình đối với Thẩm Ngạn Triết, còn Thẩm Ngạn Triết rất hài lòng với biểu hiện đó nhưng vẫn cố tình ghẹo cô thêm nữa.

"Chậc! thân hình như trẻ con này... Chẳng quyến rũ tẹo nào!"

Mặt cô nóng rang, mày như sắp dính chặt lại với nhau, "Được lắm... Còn chê người ta."

"Để xem chỗ nào cần to, chỗ này cần đầy đặn đây!" Vừa nói tay Thẩm Ngạn Triết vừa bóp nhẹ lấy bên eo cô, còn cố tình vỗ vỗ lấy mông.



Tịch Lạc Khuê đã đỏ mặt vì hành động của hắn, "Anh bệnh hả? Đang...ở ngoài mà..."

Nụ cười hắn ranh mảnh hơn, "Ờ tôi bệnh rồi đấy! Còn không nhẹ đâu!"

Cô thật cạn lời với hắn, biết bản thân không nói lại con người này nên cô không muốn đôi co nữa, lỡ hắn làm chuyện gì quá đáng hơn thì cô có mà đội quần cũng nên, ai chứ Thẩm Ngạn Triết thì dám đó.

"Triết ca ca!"

Ở đâu một giọng nói trong trẻo đã vang lên, làm Tịch Lạc Khuê cũng phải theo ánh mắt của Thẩm Ngạn Triết mà nhìn đến, trước mắt cô là cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi với mái tóc đen xoăn nhẹ dài tới thắt lưng, khuôn mặt tròn cùng ngũ quan lại rất hài hòa, mắt to đen, mũi cao nhỏ, cánh miệng hồng nhuận chúm chím, cộng bộ váy xanh trễ vai kiểu công chúa tới ngang đầu gối, trong vô cùng dễ thương xinh xoắn.

"Triết ca ca, thật vui khi gặp lại anh ở đây!"

Nụ cười tỏa nắng hướng về Thẩm Ngạn Triết, tay hắn buông Tịch Lạc Khuê ra, khuôn mặt giãn ra qua đi sự bất ngờ, miệng cũng theo thế mà nhẹ cong.

"Nhóc này lớn mau thật đó, mới có ba năm không gặp, giờ em trong ra dáng thiếu nữ rồi!"

Cô gái tỏ vẻ ngại ngùng, mặt có chút ửng hồng, "Dạ! Ngưng nhi... Cũng trưởng thành rồi ạ! Em đã mười tám rồi!"

"Ừm! Em không nói anh cũng muốn quên mất."

Tịch Lạc Khuê hơi tò mò trước cô bé trước mặt này, nhất là thái độ ôn hòa của Thẩm Ngạn Triết, cô thật rất hiếm khi thấy hắn lại có biểu cảm như vậy.

"Vợ à! Đây là tiểu Ngưng, em của một người bạn anh."

Đập tan suy nghĩ của Tịch Lạc Khuê, làm cô giật mình, chưng hửng tròn mắt vì lời xưng hô vừa rồi của Thẩm Ngạn Triết, quay sang đối mặt, mặt hắn lại khá dững dưng.

"Đây là... Chị dâu ạ? Em không hay Triết ca ca đã kết hôn rồi!" Mặt Tô Vãn Ngưng đã hoang mang.

Tịch Lạc Khuê nhẹ lắc đầu phủ nhận, cô cười gượng, "Em đừng nghe anh ấy! Bọn chị chưa kết hôn."

"Dù sao cũng sẽ kết hôn thôi! Bây giờ gọi vậy cho đỡ bỡ ngỡ, phải không vợ yêu." Vừa nói hắn vừa nắm lấy bàn tay cô mà hôn xuống.

Tịch Lạc Khuê hơi bối rối, nhưng cô lại thấy có phần thích thích với lời xưng hô kia của hắn, dù không biết có phải hắn cố tình ghẹo cô không?.

"Ra...Là vậy sao?" Tô Vãn Ngưng miệng cố kéo ra một nụ cười gượng, sau đó liền giới thiệu bản thân mình, "Em là Tô Vãn Ngưng! Rất vui được biết chị dâu ạ!"

"À... Chị là Tịch Lạc Khuê!" Cô cũng nhanh đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook