Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy
Chương 42: Triệu Côn Khiết.
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
19/08/2023
"Ding dong! Ding dong!"
Nghe tiếng chuông cửa reo, tiểu Giang ngồi trên sofa nhanh đưa mắt nhìn đến mamy của mình đang ở trong phòng.
"Mamy! Có người bấm chuông cửa." Thằng bé vội gọi to.
Đường Linh Nhi liếc mắt ra ngoài, giọng cũng hờ hợt, "Con đi mở cửa đi."
Tiểu Giang lật đật nhảy xuống khỏi sofa rồi hướng đến cửa mà chạy đến, bàn tay bé nhỏ với mở lấy cửa, khi cánh cửa được mở ra, tiểu Giang tròn mắt nhìn ông chú trước mặt.
"Chú tìm ai?"
Người đàn ông cũng chăm chú quan sát thằng bé, miệng hắn chợt nở nhẹ một nụ cười, "Chú là bạn của mamy con, mamy con không ở nhà sao?"
"Tiểu Giang! Ai vậy?" Hắn vừa dứt câu, tiếng của Đường Linh Nhi đã vọng đến.
Thân ảnh của cô cũng xuất hiện theo âm thanh, cho đến khi chạm mặt với Cửu Bá Minh, cô mới im bật kèm theo vô số cảm xúc hiện trên mặt, có sợ, có hoảng, có chán ghét.
"Sao... Anh lại đến đây?"
"Em không đến tìm tôi, nên tôi đến tìm em đây!" Hắn vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Thấy vậy giọng ngơ ngác của tiểu Giang cũng hướng đến mamy mình, "Mamy! Chú này là bạn mamy à?"
Ánh mắt cô không tự chủ được mà láo liên nhưng cũng không phủ nhận, "Đúng rồi! Con vào trong chơi đi."
Tiểu Giang thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, nhanh chân chạy vào bên trong.
Còn lại hai người, ánh mắt Đường Cửu Minh vẫn dán chặt vào cô.
"Thằng bé đúng là giống..."
"Anh im đi!" Cô hét to ngắt lời.
Cửu Bá Minh đưa tay đẩy nhẹ chiếc kính, mặt hắn áp sát mặt cô hơn, còn hiện lên sự nham hiểm, "Sao vậy! Chúng ta đang là đồng minh đó, em quên rồi sao?"
Đường Linh Nhi đen mặt, tay nắm chặt, thấy vậy hắn lại phá lên cười như rất thích thú, "Ha!ha!ha!."
Sao đó lại rất tự nhiên bước qua mặt Đường Linh Nhi mà vào bên trong, mặc cho sự không tự nguyện của cô.
***
Vốn tưởng bữa tối hôm nay chỉ có hai người, ai ngờ Tô Vãn Ngưng lại ngồi đối diện với cô, Tịch Lạc Khuê bản thân không quá bài xích với sự có mặt này vì chẳng phải đơn thuần là một bữa ăn thôi sao? Tuy lòng cô nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Triết ca ca! Ngưng nhi mời anh một ly." Cô niềm nở giơ cao ly hướng về Thẩm Ngạn Triết, tựa như quên gì lại nhìn đến Tịch Lại Khuê, "Chị dâu... Em cũng mời chị ạ!"
Tịch Lạc Khuê cũng cầm ly rượu lên mà cụng lấy, môi cô còn chưa chạm đến miệng ly đã bị bàn tay Thẩm Ngạn Triết giữ lại.
"Tửu lượng em không tốt, nhấp môi là được rồi!"
Thấy vậy Tô Vãn Ngưng cũng cười hì hì lên tiếng, "Em không ngờ chị dâu uống rượu cũng dỡ như em ạ!"
"Ừ! Chị dâu em tửu lượng tệ lắm, ít ra em còn uống được hai, ba ly."
"Hì! Triết ca ca cứ nâng bốc em, em nhớ có lần em say bí xỉ sợ bị anh hai em mắng nên Triết ca ca đã đưa em về nhà."
Thẩm Ngạn Triết nhấp lấy ngụm rượu, hắn dường như đang nhớ lại, nhưng vì không phải chuyện gì đáng lưu tâm nên hắn chỉ ừm một tiếng cho qua.
Không hiểu sao Tịch Lạc Khuê cô lại có cảm giác lẻ lôi cô độc như vậy, trong khi hai người kia đang ôn lại chuyện xưa thì cô chỉ biết cúi đầu mà ăn, cảm giác như chỉ có thế này cô mới không cảm thấy sự dư thừa.
"Ngon đến vậy sao?" Chợt hắn hỏi cô.
Tịch Lạc Khuê không biết phải trả lời thế nào nên chỉ gật đầu, "Ừm!"
Tiếp theo hành động của Thẩm Ngạn Triết đã làm Tô Vãn Ngưng phải tròn mắt như không tin vào những gì đang thấy, hắn trực tiếp dùng tay lột tôm cho Tịch Lạc Khuê, lột xong hắn rửa tay trong nước chanh đã chuẩn bị sẵn, dùng khăn lau sạch rồi ân cần cắt nhỏ con mực ra, dùng nĩa ghim một miếng sau đó đưa đến miệng cô.
"Mở miệng ra."
Tịch Lạc Khuê cũng không phản ứng nhiều, cô nghe theo hắn mà mở miệng ăn lấy miếng mực.
Tô Vãn Ngưng thất thần một lúc, vì cô biết Thẩm Ngạn Triết là một người mắt cao hơn đầu, từ trước giờ chỉ có người khác hầu hạ hắn chứ chưa từng thấy hắn đích thân hầu hạ ai, giờ thấy sự yêu chiều đó lòng cô tự dưng nổi lên sự ghen ghét khó tả.
"Ưm! Anh cũng ăn đi."Miếng tôm lại được đưa vào miệng cô.
Thẩm Ngạn Triết nhếch môi, ghé sát vào tai cô "Em cứ ăn no, tôi sẽ ăn sau."
Tịch Lạc Khuê chẳng hiểu gì, đồ ăn đã trước mắt còn ăn trước ăn sau gì nữa.
"A... Đau quá!" Chợt Tô Vãn Ngưng la lớn.
Cả hai nhìn lại, thì thấy nước chấm hải sản đã dính đầy áo cô, còn cô tay thì bịt một bên mắt trong đau đớn, mắt còn lại đã ngấm lệ.
"Triết ca ca... nước chấm bắn vô mắt em rồi!"
"Em có sao không?"
Tịch Lạc Khuê thấy vậy cũng nhanh đứng dậy mà bước đến hỏi hang, nhưng tay cô vừa đưa lên định chạm vào bàn tay đang che mắt kia của Tô Vãn Ngưng thì mặt Tô Vãn Ngưng đã quay đi né tránh.
Lúc này Thẩm Ngạn Triết cũng lo lắng lên tiếng :"Để tôi đưa em vào viện."
Nghe vậy sự hài lòng đã hiện lên, Thẩm Ngạn Triết đưa tay dìu lấy Tô Vãn Ngưng, hắn cũng không quên mà nhắc Tịch Lạc Khuê.
"Em cứ tiếp tục ăn, rồi về đợi tôi."
Tịch Lạc Khuê chỉ ừm một tiếng cho qua, cô nhìn hai bóng lưng đã rời đi, bản thân cũng cảm nhận được sự bài xích của Tô Vãn Ngưng đối với mình.
Sau hơn nữa tiếng dùng bữa xong, Tịch Lạc Khuê cũng không biết nên làm gì nên cô cũng ngoan ngoãn trở về phòng, cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì không may bị đụng trúng người.
"Này! Bị mù rồi hả?" Tiếng đanh đá một cô gái vang lên.
Tịch Lạc Khuê nhìn đến trước mắt cô là hai cô gái trong rất cao sang, quyền thế, dường như họ lại là con cháu của một thế gia nào đó, cô gái tóc buộc cao, trang điểm kỹ lưỡng, với chiếc body đỏ chói ốm sát người, đang khó chịu với cô khi vẻ mặt nhăng nhó đã hiện lên rõ rệt, nhưng Tịch Lạc Khuê cũng không vì thế hạ thấp xin lỗi vì rõ ràng đâu phải lỗi mình cô.
"Cô nói năng cho đàng hoàng, đâu phải lỗi mình tôi, chính cô cũng đụng trúng tôi mà!"
"Mày còn cãi." Ngay lập tức cô ta trợn mắt giơ cao bàn tay hướng đến mặt Tịch Lạc Khuê.
Vì không lường trước nên Tịch Lạc Khuê đã không đỡ kịp, bốp một tiếng vang lên, mặt cô đã lãnh chọn một cái tát, cô gái kế bên cũng nhanh khuyên can, kéo cô ta lại.
"Thôi đi, đừng gây chuyện nữa!"
"Thôi gì mà thôi! Để tao xé toạc miệng nó ra." Cô ta hung hăng hét lớn.
"Đừng có hiếp người quá đáng!" Tịch Lạc Khuê cũng không vừa cô ngay lập tức nhào đến nắm lấy tóc cô ta và cho ngay một cái tát đáp trả, "Bốp!"
"Á... Mày dám đánh tao."
Thế là một cuộc ẩu đã diễn ra, tóc Tịch Lạc Khuê cũng bị nắm ngược ra sau, cô gái kia thì lại cố lôi bạn mình cô gái tóc buộc cao ra, làm cô ta đã điên càng điên hơn.
"Mày giúp nó hay giúp tao hả?"
Giựt mình một chút lưỡng lự nhưng cô gái kia cũng chọn tiếp tay cho bạn mình giữ lấy người Tịch Lạc Khuê, làm cho sức nắm lấy tóc kia càng tăng cao.
"A..."Tịch Lạc Khuê nhăng mặt trong cơn đau.
"Đồ hạ tiện, hôm nay tao đánh cho mày nhớ, thứ thấp hèn..." Tiếng chát!Chát vang lên, miệng cô gái buộc tóc kia thì không ngớt lời chửi rủa, Tịch Lạc Khuê cơ bản không thể phản kháng.
Cũng chính ngay lúc đó, quản lý cùng bảo hai anh bảo vệ của khách sạn đã kịp đến.
"Các quý cô xin hãy giữ bình tĩnh" Tiếng quản lý.
Hai anh bảo vệ vừa chạm đến người cô ta định lôi ra thì đã nghe tiếng quát vang trời.
"Lũ chúng mày đừng động vào người tao".
Làm cả ba người điều hoảng hồn, bảo vệ nhanh rút tay lại, không dám chạm đến, nhưng quản lý lại sợ xảy ra án mạng nên cố ra sức khuyên ngăn.
"Triệu tiểu thư xin cô hãy bình tĩnh, hãy buông nhau ra trước đã."
Bạn của cô gái buộc tóc cũng lên tiếng nài nỉ, "Thôi đi... Lệ Lệ."
"Em đang làm trò gì thế hả?"
Một giọng nói âm trầm vang lên, khi tất cả điều hướng ánh mắt về phía âm thanh, thì ngay tức khắc tóc Tịch Lạc Khuê và người cô cũng điều được buông ra, sắc mặt cô gái buộc tóc liền thay đổi một trăm tám mươi độ, sợ sệt.
"Anh...!"
Một nam nhân trong bộ comple màu xám đen tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo cùng khuôn mặt cực kỳ điển trai mang vẻ lạnh lùng của hắn, ánh mắt hắn ta sắc bén lướt nhanh một vòng rồi đâm thẳng vào người cô gái buộc tóc đó.
"Em có biết mình đang làm trò mất mặt gì ở đây không hả?"
"Anh... Em chỉ... Em chỉ tự vệ thôi, là cô ta... Cô ta đánh em trước..." Lời nói lắp bắp.
Nam nhân nhìn Tịch Lạc Khuê theo lời nói, nhưng hắn hiểu rõ tính em gái mình nên làm sao mà tin được.
"Xin lỗi người ta ngay!" Hắn lạnh giọng.
Cô gái buộc tóc vẫn ngang bướng, "Không... Sao sao em phải xin lỗi nó."
Hắn lập lại, "Xin lỗi ngay!".
"Anh..."
"Tôi không nhận lời xin lỗi của kẻ không có giáo dưỡng đâu" Tịch Lạc Khuê cũng không muốn nhận lời xin lỗi của loại người thế này, cô buông một câu lãnh cảm rồi chuẩn bị quay người.
Nghe vậy cô ta lại tức điên lên, "Con khốn, mày dám...!".
Lần này một bàn tay rắn chắc đã giữ lấy tay cô ta lại trong tiếng quát lạnh người của hắn.
"Triệu Lệ Lệ!"
Bàn tay hắn hất mạnh Triệu Lệ Lệ ra làm cô ta phải lảo đảo mà té xuống sàn nhà, lúc này cô bạn kia đã nhanh khụy xuống đỡ lấy, "Lệ Lê!".
"Không nói được lời xin lỗi, thì mày cũng đừng bao giờ nhận mình là em gái của Triệu Côn Khiết này."
Triệu Lệ Lệ mặt đã tát nhợt, dù bản tính có kêu ngạo đến đâu thì cô ta vẫn rất sợ người anh trai này, cho nên không tình nguyện, miệng cô ta vẫn thốt lên.
"Xin lỗi!"
Tịch Lạc Khuê không nhận, cô không muốn tiếp tục dây dưa nên trực tiếp quay đầu rời đi mà không nói câu nào, thấy vậy Triệu Côn Khiết bỏ mặc Triệu Lệ Lệ tiến đến bên cô.
"Vị tiểu thư đây! Để tôi đưa cô về phòng nghĩ".
"Không cần" Tịch Lạc Khuê từ chối thẳng thừng.
Nghe tiếng chuông cửa reo, tiểu Giang ngồi trên sofa nhanh đưa mắt nhìn đến mamy của mình đang ở trong phòng.
"Mamy! Có người bấm chuông cửa." Thằng bé vội gọi to.
Đường Linh Nhi liếc mắt ra ngoài, giọng cũng hờ hợt, "Con đi mở cửa đi."
Tiểu Giang lật đật nhảy xuống khỏi sofa rồi hướng đến cửa mà chạy đến, bàn tay bé nhỏ với mở lấy cửa, khi cánh cửa được mở ra, tiểu Giang tròn mắt nhìn ông chú trước mặt.
"Chú tìm ai?"
Người đàn ông cũng chăm chú quan sát thằng bé, miệng hắn chợt nở nhẹ một nụ cười, "Chú là bạn của mamy con, mamy con không ở nhà sao?"
"Tiểu Giang! Ai vậy?" Hắn vừa dứt câu, tiếng của Đường Linh Nhi đã vọng đến.
Thân ảnh của cô cũng xuất hiện theo âm thanh, cho đến khi chạm mặt với Cửu Bá Minh, cô mới im bật kèm theo vô số cảm xúc hiện trên mặt, có sợ, có hoảng, có chán ghét.
"Sao... Anh lại đến đây?"
"Em không đến tìm tôi, nên tôi đến tìm em đây!" Hắn vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Thấy vậy giọng ngơ ngác của tiểu Giang cũng hướng đến mamy mình, "Mamy! Chú này là bạn mamy à?"
Ánh mắt cô không tự chủ được mà láo liên nhưng cũng không phủ nhận, "Đúng rồi! Con vào trong chơi đi."
Tiểu Giang thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, nhanh chân chạy vào bên trong.
Còn lại hai người, ánh mắt Đường Cửu Minh vẫn dán chặt vào cô.
"Thằng bé đúng là giống..."
"Anh im đi!" Cô hét to ngắt lời.
Cửu Bá Minh đưa tay đẩy nhẹ chiếc kính, mặt hắn áp sát mặt cô hơn, còn hiện lên sự nham hiểm, "Sao vậy! Chúng ta đang là đồng minh đó, em quên rồi sao?"
Đường Linh Nhi đen mặt, tay nắm chặt, thấy vậy hắn lại phá lên cười như rất thích thú, "Ha!ha!ha!."
Sao đó lại rất tự nhiên bước qua mặt Đường Linh Nhi mà vào bên trong, mặc cho sự không tự nguyện của cô.
***
Vốn tưởng bữa tối hôm nay chỉ có hai người, ai ngờ Tô Vãn Ngưng lại ngồi đối diện với cô, Tịch Lạc Khuê bản thân không quá bài xích với sự có mặt này vì chẳng phải đơn thuần là một bữa ăn thôi sao? Tuy lòng cô nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Triết ca ca! Ngưng nhi mời anh một ly." Cô niềm nở giơ cao ly hướng về Thẩm Ngạn Triết, tựa như quên gì lại nhìn đến Tịch Lại Khuê, "Chị dâu... Em cũng mời chị ạ!"
Tịch Lạc Khuê cũng cầm ly rượu lên mà cụng lấy, môi cô còn chưa chạm đến miệng ly đã bị bàn tay Thẩm Ngạn Triết giữ lại.
"Tửu lượng em không tốt, nhấp môi là được rồi!"
Thấy vậy Tô Vãn Ngưng cũng cười hì hì lên tiếng, "Em không ngờ chị dâu uống rượu cũng dỡ như em ạ!"
"Ừ! Chị dâu em tửu lượng tệ lắm, ít ra em còn uống được hai, ba ly."
"Hì! Triết ca ca cứ nâng bốc em, em nhớ có lần em say bí xỉ sợ bị anh hai em mắng nên Triết ca ca đã đưa em về nhà."
Thẩm Ngạn Triết nhấp lấy ngụm rượu, hắn dường như đang nhớ lại, nhưng vì không phải chuyện gì đáng lưu tâm nên hắn chỉ ừm một tiếng cho qua.
Không hiểu sao Tịch Lạc Khuê cô lại có cảm giác lẻ lôi cô độc như vậy, trong khi hai người kia đang ôn lại chuyện xưa thì cô chỉ biết cúi đầu mà ăn, cảm giác như chỉ có thế này cô mới không cảm thấy sự dư thừa.
"Ngon đến vậy sao?" Chợt hắn hỏi cô.
Tịch Lạc Khuê không biết phải trả lời thế nào nên chỉ gật đầu, "Ừm!"
Tiếp theo hành động của Thẩm Ngạn Triết đã làm Tô Vãn Ngưng phải tròn mắt như không tin vào những gì đang thấy, hắn trực tiếp dùng tay lột tôm cho Tịch Lạc Khuê, lột xong hắn rửa tay trong nước chanh đã chuẩn bị sẵn, dùng khăn lau sạch rồi ân cần cắt nhỏ con mực ra, dùng nĩa ghim một miếng sau đó đưa đến miệng cô.
"Mở miệng ra."
Tịch Lạc Khuê cũng không phản ứng nhiều, cô nghe theo hắn mà mở miệng ăn lấy miếng mực.
Tô Vãn Ngưng thất thần một lúc, vì cô biết Thẩm Ngạn Triết là một người mắt cao hơn đầu, từ trước giờ chỉ có người khác hầu hạ hắn chứ chưa từng thấy hắn đích thân hầu hạ ai, giờ thấy sự yêu chiều đó lòng cô tự dưng nổi lên sự ghen ghét khó tả.
"Ưm! Anh cũng ăn đi."Miếng tôm lại được đưa vào miệng cô.
Thẩm Ngạn Triết nhếch môi, ghé sát vào tai cô "Em cứ ăn no, tôi sẽ ăn sau."
Tịch Lạc Khuê chẳng hiểu gì, đồ ăn đã trước mắt còn ăn trước ăn sau gì nữa.
"A... Đau quá!" Chợt Tô Vãn Ngưng la lớn.
Cả hai nhìn lại, thì thấy nước chấm hải sản đã dính đầy áo cô, còn cô tay thì bịt một bên mắt trong đau đớn, mắt còn lại đã ngấm lệ.
"Triết ca ca... nước chấm bắn vô mắt em rồi!"
"Em có sao không?"
Tịch Lạc Khuê thấy vậy cũng nhanh đứng dậy mà bước đến hỏi hang, nhưng tay cô vừa đưa lên định chạm vào bàn tay đang che mắt kia của Tô Vãn Ngưng thì mặt Tô Vãn Ngưng đã quay đi né tránh.
Lúc này Thẩm Ngạn Triết cũng lo lắng lên tiếng :"Để tôi đưa em vào viện."
Nghe vậy sự hài lòng đã hiện lên, Thẩm Ngạn Triết đưa tay dìu lấy Tô Vãn Ngưng, hắn cũng không quên mà nhắc Tịch Lạc Khuê.
"Em cứ tiếp tục ăn, rồi về đợi tôi."
Tịch Lạc Khuê chỉ ừm một tiếng cho qua, cô nhìn hai bóng lưng đã rời đi, bản thân cũng cảm nhận được sự bài xích của Tô Vãn Ngưng đối với mình.
Sau hơn nữa tiếng dùng bữa xong, Tịch Lạc Khuê cũng không biết nên làm gì nên cô cũng ngoan ngoãn trở về phòng, cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì không may bị đụng trúng người.
"Này! Bị mù rồi hả?" Tiếng đanh đá một cô gái vang lên.
Tịch Lạc Khuê nhìn đến trước mắt cô là hai cô gái trong rất cao sang, quyền thế, dường như họ lại là con cháu của một thế gia nào đó, cô gái tóc buộc cao, trang điểm kỹ lưỡng, với chiếc body đỏ chói ốm sát người, đang khó chịu với cô khi vẻ mặt nhăng nhó đã hiện lên rõ rệt, nhưng Tịch Lạc Khuê cũng không vì thế hạ thấp xin lỗi vì rõ ràng đâu phải lỗi mình cô.
"Cô nói năng cho đàng hoàng, đâu phải lỗi mình tôi, chính cô cũng đụng trúng tôi mà!"
"Mày còn cãi." Ngay lập tức cô ta trợn mắt giơ cao bàn tay hướng đến mặt Tịch Lạc Khuê.
Vì không lường trước nên Tịch Lạc Khuê đã không đỡ kịp, bốp một tiếng vang lên, mặt cô đã lãnh chọn một cái tát, cô gái kế bên cũng nhanh khuyên can, kéo cô ta lại.
"Thôi đi, đừng gây chuyện nữa!"
"Thôi gì mà thôi! Để tao xé toạc miệng nó ra." Cô ta hung hăng hét lớn.
"Đừng có hiếp người quá đáng!" Tịch Lạc Khuê cũng không vừa cô ngay lập tức nhào đến nắm lấy tóc cô ta và cho ngay một cái tát đáp trả, "Bốp!"
"Á... Mày dám đánh tao."
Thế là một cuộc ẩu đã diễn ra, tóc Tịch Lạc Khuê cũng bị nắm ngược ra sau, cô gái kia thì lại cố lôi bạn mình cô gái tóc buộc cao ra, làm cô ta đã điên càng điên hơn.
"Mày giúp nó hay giúp tao hả?"
Giựt mình một chút lưỡng lự nhưng cô gái kia cũng chọn tiếp tay cho bạn mình giữ lấy người Tịch Lạc Khuê, làm cho sức nắm lấy tóc kia càng tăng cao.
"A..."Tịch Lạc Khuê nhăng mặt trong cơn đau.
"Đồ hạ tiện, hôm nay tao đánh cho mày nhớ, thứ thấp hèn..." Tiếng chát!Chát vang lên, miệng cô gái buộc tóc kia thì không ngớt lời chửi rủa, Tịch Lạc Khuê cơ bản không thể phản kháng.
Cũng chính ngay lúc đó, quản lý cùng bảo hai anh bảo vệ của khách sạn đã kịp đến.
"Các quý cô xin hãy giữ bình tĩnh" Tiếng quản lý.
Hai anh bảo vệ vừa chạm đến người cô ta định lôi ra thì đã nghe tiếng quát vang trời.
"Lũ chúng mày đừng động vào người tao".
Làm cả ba người điều hoảng hồn, bảo vệ nhanh rút tay lại, không dám chạm đến, nhưng quản lý lại sợ xảy ra án mạng nên cố ra sức khuyên ngăn.
"Triệu tiểu thư xin cô hãy bình tĩnh, hãy buông nhau ra trước đã."
Bạn của cô gái buộc tóc cũng lên tiếng nài nỉ, "Thôi đi... Lệ Lệ."
"Em đang làm trò gì thế hả?"
Một giọng nói âm trầm vang lên, khi tất cả điều hướng ánh mắt về phía âm thanh, thì ngay tức khắc tóc Tịch Lạc Khuê và người cô cũng điều được buông ra, sắc mặt cô gái buộc tóc liền thay đổi một trăm tám mươi độ, sợ sệt.
"Anh...!"
Một nam nhân trong bộ comple màu xám đen tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo cùng khuôn mặt cực kỳ điển trai mang vẻ lạnh lùng của hắn, ánh mắt hắn ta sắc bén lướt nhanh một vòng rồi đâm thẳng vào người cô gái buộc tóc đó.
"Em có biết mình đang làm trò mất mặt gì ở đây không hả?"
"Anh... Em chỉ... Em chỉ tự vệ thôi, là cô ta... Cô ta đánh em trước..." Lời nói lắp bắp.
Nam nhân nhìn Tịch Lạc Khuê theo lời nói, nhưng hắn hiểu rõ tính em gái mình nên làm sao mà tin được.
"Xin lỗi người ta ngay!" Hắn lạnh giọng.
Cô gái buộc tóc vẫn ngang bướng, "Không... Sao sao em phải xin lỗi nó."
Hắn lập lại, "Xin lỗi ngay!".
"Anh..."
"Tôi không nhận lời xin lỗi của kẻ không có giáo dưỡng đâu" Tịch Lạc Khuê cũng không muốn nhận lời xin lỗi của loại người thế này, cô buông một câu lãnh cảm rồi chuẩn bị quay người.
Nghe vậy cô ta lại tức điên lên, "Con khốn, mày dám...!".
Lần này một bàn tay rắn chắc đã giữ lấy tay cô ta lại trong tiếng quát lạnh người của hắn.
"Triệu Lệ Lệ!"
Bàn tay hắn hất mạnh Triệu Lệ Lệ ra làm cô ta phải lảo đảo mà té xuống sàn nhà, lúc này cô bạn kia đã nhanh khụy xuống đỡ lấy, "Lệ Lê!".
"Không nói được lời xin lỗi, thì mày cũng đừng bao giờ nhận mình là em gái của Triệu Côn Khiết này."
Triệu Lệ Lệ mặt đã tát nhợt, dù bản tính có kêu ngạo đến đâu thì cô ta vẫn rất sợ người anh trai này, cho nên không tình nguyện, miệng cô ta vẫn thốt lên.
"Xin lỗi!"
Tịch Lạc Khuê không nhận, cô không muốn tiếp tục dây dưa nên trực tiếp quay đầu rời đi mà không nói câu nào, thấy vậy Triệu Côn Khiết bỏ mặc Triệu Lệ Lệ tiến đến bên cô.
"Vị tiểu thư đây! Để tôi đưa cô về phòng nghĩ".
"Không cần" Tịch Lạc Khuê từ chối thẳng thừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.