Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 31: Đường Linh Nhi Mất Tích 2

Bỉ Ngạn Vong Xuyên

15/12/2022

Thẩm Ngạn Triết thường ngày vốn không bao giờ nhìn ra ngoài mà hôm nay bất chi bất giác hắn lại đưa mắt ra bên ngoài, một bóng dáng quen thuộc đã khuyến hắn phải kêu trợ lý Dương dừng xe, làm trợ lý Dương cũng không hiểu gì.

"Ông chủ có chuyện gì sao?"

Sau đó hắn cũng nhìn ra ngoài theo hướng nhìn của Thẩm Ngạn Triết, "Ồ đó là em trai Tịch tiểu thư."

"Cậu xuống xem thằng bé thế nào?" Thẩm Ngạn Triết ra lệnh vì thấy điều bất thường ở Tịch Vĩnh Đổng.

Trợ lý Dương cũng nhanh chống tháo dây an toàn, mở cửa xe, đi đến bên cạnh Tịch Vĩnh Đổng.

"Em là em trai Tịch tiểu thư phải không?" Trợ lý Dương mỉm cười nhưng khi hắn thấy mấy vết bầm tím trên mặt Tịch Vĩnh Đổng thì có chút hốt hoảng, "Em bị đánh ư?"

Tịch Vĩnh Đổng cũng nhận ra người này là ai, cậu lắc đầu tỏ vẻ không có gì, "Em không sao!"

"Mặt mày thế này mà em còn bảo không sao? Lên xe đi, để tôi đưa em đi bệnh viện."

Tịch Vĩnh Đổng có chút sợ hãi, "Em bảo... Là không sao, em... Em không đi đâu!"

"Lên xe, tôi đưa em về nhà." TiếngThẩm Ngạn Triết đã vọng ra.

Tịch Vĩnh Đổng thấy con người ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm trước mặt, ánh mắt còn nhìn đến cậu, làm cậu vẫn cảm thấy có chút sợ dù biết đây là bạn trai của chị mình và cũng là ân nhân của nhà mình, nhưng vẫn cố lấp bấp từ chối.

"Em... Em... Tự về được."

"Nếu em không sợ mẹ em thấy mình bị đánh thế này thì lên xe tôi đưa em về chỗ chị em" Thẩm Ngạn Triết vẫn chẳng thay đổi sắc mặt lời nói như đang nhắc nhở cậu.

Tịch Vĩnh Đổng thật ra là không định về nhà rồi, cậu thật sự rất sợ mẹ sẽ thấy bộ dạng cậu thế này rồi lại phát bệnh, nghe Thẩm Ngạn Triết nói vậy thì cậu nhóc cũng thấy vậy sẽ ổn hơn, nên đã gật đầu đồng ý.

***

Tạ Khải Tư thấy Tịch Vĩnh Đổng đi theo phía sau Thẩm Ngạn Triết cũng không biết xảy ra chuyện gì cho đến Thẩm Ngạn Triết nhìn hắn phân phó.

"Gọi bác sĩ đến xem cho thằng nhóc đi".

"Dạ thiếu gia." Ngay sau đó Tạ Ngải Tư cũng thấy điều bất thường trên người cậu nhóc này, quần áo thì xọc xệch, đầu tóc thì rối bù, trên mặt đã hiện lên những vết bầm, rõ ràng là đã trải qua một trận đánh.

"Tịch thiếu gia, mời theo tôi qua đây." Vừa nói Tạ Ngải Tư đã chìa tay mời cậu.

Tịch Vĩnh Đổng hơi e ngại, rồi cũng ngoan ngoãn theo Tạ Ngải Tư.

Thấy Tịch Vĩnh Đổng đã theo Tạ Ngải Tư, Thẩm Ngạn Triết cũng vào thang máy tiến về phòng của hắn.

Mở cửa vào phòng, theo thói quen hắn sẽ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, thấy phòng tắm đang đóng cửa, đèn cũng bật nên hắn biết cô đang ở trong, vương tay hắn khẽ gõ cửa.



"Em đang tắm sao?"

Bên trong Tịch Lạc Khuê cũng nghe thấy, "Không có."

Thẩm Ngạn Triết trực tiếp đẩy cửa ra, khi thấy cảnh tượng trước mắt cũng làm hắn chau mày đặt câu hỏi, "Chuyện gì đây? Đứa bé này là ai nữa?"

Tịch Lạc Khuê đang tắm cho tiểu Bối, cô cười gượng giải thích, "Bé là con chị họ của Nhã Tệ, chị họ cậu ấy đi pháp nhờ cậu ấy trông một thời gian, mà ngày mai cậu ấy phải đi Thành Giang bốn ngày, nên... Nên nhờ tôi trông giúp."

"Rồi người Hạ gia chết hết rồi?"

Mặc dù lời Thẩm Ngạn Triết không lạnh cũng không nóng nhưng đã làm thằng bé nhìn hắn phải mếu máo, ôm lấy cổ Tịch Lạc Khuê, thấy vậy Tịch Lạc Khuê vội an ủi nó.

"Con ngoan nào, không có gì phải sợ đâu."

Ngay lúc đó cô cũng quay đầu lường Thẩm Ngạn Triết một cái, "Anh làm thằng bé sợ rồi."

"Tôi đã làm gì? Hết con tên Cổ Tư Nghiêm đó giờ đến đứa trẻ này, em thành bảo mẫu khi nào vậy?"

"Vì tiểu Bối chỉ mến tôi... Thằng bé không chịu người khác chăm, nên biết sao giờ?"Tịch Lạc Khuê hơi đuối lý, đây rõ là bất đắc dĩ mà thôi, cô cũng có muốn đâu chứ!.

"Tôi là người đàn ông của em mà chưa hưởng được phúc lợi như thế?"

Tịch Lạc Khuê tròn mắt, "Phúc lợi gì?"

Hắn vẫn chưng ra bộ mặt thản nhiên, "Tắm nó xong, em tắm cho tôi."

Nghe đến đó Tịch Lạc Khuê thật không biết phải phản ứng thế nào với cái người vô liêm sỉ này, "Anh... Anh thật ấu trĩ."

Thẩm Ngạn Triết nhếch môi, hắn tiếng đến bên Tịch Lạc Khuê, ghé vào tai cô, "Tôi còn ấu trĩ hơn nữa đó, em thử không?"

Tịch Lạc Khuê đỏ mặt, thì tiểu Bối đã khóc toáng lên khi thấy mặt Thẩm Ngạn Triết áp sát.

Tịch Lạc Khuê giật mình, cười gượng, nhanh vỗ lấy bé, "A! Tiểu Bối ngoan nào, không sao cả, ngoan nào."

"Hu... Con... Con sợ...."

"Tiểu Bối ngoan, không sợ nhé, chú là người tốt."

Thẩm Ngạn Triết không nói gì thêm mà khoanh tay nhìn Tịch Lạc Khuê vỗ vỗ lưng bé, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu hẳn ra, hiện Tịch Lạc Khuê cứ như một người mẹ trẻ vậy, làm hắn đang nghĩ nếu cả hai có vài đứa con thì thế nào, nhất định Tịch Lạc Khuê sẽ là một người mẹ rất tốt.

Vừa nghĩ xong, hắn chợt một tay ôm mặt, không ngờ một Thẩm Ngạn Triết như hắn lại có ngày nghĩ đến chuyện này, bản thân luôn xem Tịch Lạc Khuê là nữ nhân của mình, là thứ sở hữu thuộc về hắn, nhưng Thẩm Ngạn Triết lại chưa bao giờ nói tiếng yêu cô, liệu hắn có thật sự xem cô là đặc biệt hơn những nhân tình trước hay không?.



Rồi nhớ lại chuyện gì khi thấy Tịch Lạc Khuê đã tắm cho tiểu Bối xong, hắn lại lên tiếng: "Em trai em có đến đó."

Tịch Lạc Khuê hơi bất ngờ, "Thật sao?"

Thẩm Ngạn Triết gật đầu nhưng không nói gì về những vết thương trên người Tịch Vĩnh Đổng.

***

Trong phòng làm việc của Thẩm Ngạn Triết.

"Alo?"

Đầu dây bên kia im lặng, đủ làm Thẩm Ngạn Triết khó chịu định cúp máy thì mới nghe tiếng trả lời.

"Ngạn Triết! Là em đây!"

"Cô đang ở đâu?" Thẩm Ngạn Triết có chút ngạc nhiên vì đây là cuộc gọi đầu tiên kể từ năm ngày mà Đường Linh Nhi mất tích.

"Ngạn Triết! Đến... Biệt thự hoa hồng gặp em đi."

Biệt thự hoa hồng là nơi đầy kỷ niệm đẹp thời ấu thơ của cả hai tất nhiên có cả Kim Dương Y nữa, nhưng giờ đây với Thẩm Ngạn Triết đã là quá khứ đương nhiên cũng là do một phần vì sự ra đi trước kia của Đường Linh Nhi đã làm cho hắn câm ghét, không còn muốn bước chân vào nơi đó thêm một lần nào nữa suốt nhiều năm qua.

"Tại sao?" Giọng Thẩm Ngạn Triết vẫn lạnh lùng.

"Ngạn... Triết... Em có chuyện muốn nói với anh." Đường Linh Nhi đã run giọng.

"Nói đi." Hắn thẳng thừng ra lệnh.

"Chuyện này... Anh có mặt, em mới nói được."

Sau khi Đường Linh Nhi dứt lời là một sự im lặng kéo dài, làm Đường Linh Nhi rơi vào lo sợ Thẩm Ngạn Triết sẽ cúp máy, từ chối không chịu đến gặp cô.

"Nữa tiếng sau tôi sẽ đến."

Vừa dứt câu Thẩm Ngạn Triết đã cúp máy ngang không để Đường Lịnh Nhi kịp phản ứng.

Trợ lý Dương đứng bên cạnh dù ngu ngơ đến mấy cũng biết đó là Đường Linh Nhi, dù không muốn nhiều chuyện nhưng hắn cũng phải mở lời nhắc nhở Thẩm Ngạn Triết.

"Ông chủ! Chẳng phải... Đã dành thời gian cho Tịch tiểu thư rồi sao?"

Như một lời nhắc nhở thừa, đương nhiên là Thẩm Ngạn Triết biết, hắn đưa mắt lường trợ lý Dương, "Chuẩn bị xe cho tôi."

"Dạ...Ông chủ" Trán đã rịn mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook